Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 12

Tư Đồ Chư Nhị khóc thút thít. Cảm giác trong lòng như có một sợi dây rối vô hình đang lộn xà ngầu. Ruột gan phèo phổi, toàn bộ bộ phận trong cơ thể nhói lên từng cơn biểu hiện cho tâm trạng hỗn độn của Chư Nhị lúc này, vô cùng khó chịu.

Hạc Lập Duân xoa xoa mái tóc của cô, môi hắn khẽ di chuyển tới gần mặt cô, bờ môi mỏng quyến rũ của một người đàn ông đang chút một câu dẫn. Tỉnh ngộ, nhận thấy việc hắn muốn làm, Chư Nhị dùng sức đẩy ngực hắn ra.

“Chú ơi…” Cô sợ hãi gọi.

Hạc Lập Duân nhìn cô bằng ánh mắt có chút kì lạ. Đồng tử hắn khẽ khàng lướt từ khuôn mặt xinh đẹp xuống hết thân thể nhỏ bé của cô, mang theo chút du͙ƈ vọиɠ và chiếm hữu mà Chư Nhị dễ dàng nhìn ra được.

“Ta không phải chú của cháu đâu.” Giọng hắn trầm ấm vang vọng giữa gian phòng tràn ngập bóng tối.

Chư Nhị rất bối rối, cô cúi gầm mặt xuống đất. Mấy năm qua, từng cử chỉ, hành động quan tâm, chăm sóc, kể cả việc hắn không muốn cô nhận hắn làm cha nuôi hay người thân, giờ phút này cô mới hiểu. Vì đơn giản, Hạc Lập Duân yêu cô theo kiểu quan hệ nam nữ, không phải thương xót như con cái.

Nhìn cô tránh xa hắn, trong đáy mắt hắn, cô thấy vụt qua nỗi thất vọng, buồn tủi. Trước đây Chư Nhị từng nhiều lần suy nghĩ, với lối sống của một ông trùm hắc bang, hắn có vui không?

Cô ngộ nhận, bản thân sớm đã trở thành người bạn duy nhất của hắn…

“Tiểu Nhị.” Hắn thì thầm.

Cô ngẩng mặt, chằm chằm như đang muốn chờ đợi một câu nói từ hắn sẽ khiến trái tim cô xốn xan.

“Cháu không yêu ta, ta sẽ khiến cháu yêu ta. Tiểu Nhị, cháu không thể thuộc về ai khác!” Từng câu chữ biểu đạt nên suy nghĩ của hắn. Hắn muốn cô phải là người của hắn, muốn cô mãi mãi ở bên hắn.

“Tiểu Nhị, cháu đơn thuần và thật thà. Cháu là cô gái duy nhất tốt với ta, đối xử với ta thật lòng. Là cô gái duy nhất mà ta có thể tin tưởng. Ta không ngại đợi cháu thêm vài năm nữa, cho đến khi cháu đủ mười tám tuổi, ta sẽ bắt cháu làm phu nhân của ta.”

Điệu bộ của Hạc Lập Duân vô cùng kiên quyết. Chư Nhị biết chuyện hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời, mà Hạc Lập Duân cũng không ngại ý định của mình.

Cô cảm động lắm, cả người Chư Nhị nóng ran, cảm xúc mừng rỡ, vui thầm nảy sinh. Tim cô đập càng lúc càng nhanh, nhưng nước mắt không ngừng ứa chảy.

“Tiểu Nhị, lại đây với ta đi.” Hắn khẽ gọi.

Chư Nhị không sao điều chế được hành động của bản thân. Không nói gì, trực tiếp nhích người tới chỗ hắn.

Vòng tay to lớn của Hạc Lập Duân ôm lấy cô, hắn nhẹ nhàng hôn cô từ tóc, trán rồi mũi đến má chỉ trừ môi cô ra, còn tham lam hít ngửi lấy ngửi để mùi hương dịu nhẹ từ hoa nhài trên người Chư Nhị. Mà Chư Nhị lại không phản kháng, phó mặc cho Hạc Lập Duân thân mật.

Cô thầm thán ngợi Hạc Lập Duân chịu đựng rất giỏi, ngay cả môi cũng phải chờ cho Chư Nhị đủ tuổi mới dám động. Chư Nhị đã sắp hoàn thành thời kì dậy thì, phát triển theo năm tháng cô có một thân hình rất chuẩn, ngực nở mông cong, tuy vậy Hạc Lập Duân khi ôm vẫn cố nhẫn nhịn. Đối với bản năng của một người đàn ông sinh lý bình thường, dù cho bên dưới của hắn thì người anh em đã bắt đầu cộm cộm dậy, hắn tiếp tục nén.

Nghĩ đến đây khiến Chư Nhị hơi buồn cười, đã vậy ở nhà cô có mấy khi mặc áo trong? Xem ra Hạc Lập Duân vì cô mà đã tiết chế nhiều điều.

Tựa đầu vào bờ ngực rắn chắc của hắn, lắng nghe từng nhịp đập của hắn.

Hạc Lập Duân dựa cằm lên đầu cô, vuốt vuốt chiếc lưng gầy: “Có phải cháu cũng thích ta không, Tiểu Nhị?”

Chư Nhị về mặt tình yêu rất bướng, cô không dám yêu cũng chẳng dám thừa nhận: “Cháu nói không có thì sao?”

Nhắn nghiền hai mắt, cô bình tĩnh tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng, an yên khi có hắn làm bến đỗ.

Nghe thấy tiếng hắn cười nhỏ: “Dối quá! Mau lớn nhé, ta đợi cháu…”

Chư Nhị không trả lời, ôm thân thể cường trán của Hạc Lập Duân. Tự nhủ, sinh nhật năm sau cô sẽ ước rằng, hắn vẫn mãi giữ đúng lời hứa của mình.

Chờ cô lớn, cô sẽ trở thành vợ của Hạc Lập Duân.

Chư Nhị biết, mình không ngại trở thành người phụ nữ của lão đại xã hội đen, cũng không ngại việc ở bên cạnh hắn sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm. Cô cam tâm tình nguyện được trở thành người sẽ cùng hắn đầu bạc răng long, thiên hoang địa lão.



Hạc Lập Duân cùng đàn em của mình ngồi trong một căn phòng tối om, chỉ có duy nhất một chiếc bàn tròn đủ để mười người vây kín và trên bàn là những giấy tờ làm ăn bắt mắt.

Thoạt Hiển là người lớn tuổi nhất ở đây, ông ta không phải đồ đệ của hắn mà là “đối tác” tin cẩn hắn vô đối.

Dạo này băng đảng Trụ Trì của Hạc Lập Duân và băng đảng Cử Sở của Thoạt Hiển thường xuyên bị cảnh sát truy lùng. Mặc dù bọn họ được gọi là một băng đảng, trên thực tế bọn họ không làm gì quá quắt với pháp luật. Đa số đều đã thành tâm chuyển ý muốn làm ăn đàng hoàng. Nhưng cảnh sát không tin, quyết tìm ra sơ hở để kết tội Hạc Lập Duân và Thoạt Hiển, chỉ là chưa tìm ra.

Bọn họ có thể ngứa tay muốn chém gϊếŧ địch thủ nhưng chẳng liên quan gì đến phía an ninh. Suy cho cùng, thói quen tự tay loại trừ nhau này của các băng xã hội đen khá lợi. Cảnh sát không cần hành động thì cũng có thừa kẻ ác bị diệt trừ.

“Hầy, rốt cuộc chúng ta đã làm gì? Lập Duân cậu không biết đâu, cảnh Sát Lư ông ta như hoá điên vậy, ngày ngày chạy tới kho hàng của tôi đòi kiểm tra. Ông ta nghĩ tôi tàn trữ ma tuý chắc? Tôi thật sự muốn quát vào mặt lão, bản lão gia không chơi ma tuý!” Thoạt Hiển cay đắng, nghiến răng.

Hạc Lập Duân cười cười cho có lệ, nhưng ngay sau đó ánh mắt đã trở nên sắc lẹm lạnh lùng.

“Có người buông tin cho cảnh sát Lư rồi.” Hắn dõng dạc.

Thoạt Hiển nhíu mày, “Cậu chắc chứ?”

Hắn gật đầu, “Nghe bảo Lưu Hải vừa xài hết tiền trong túi, xài cũng lâu đấy.”

Thoạt Hiển suy ngẫm, ông ta nhếch môi khinh bỉ: “Tiền của Lưu Giang nhiều như vậy. Chỉ mới chữa dứt căn bệnh hiểm nghèo đã hay tin con trai phá gia chi tử.”

Hắn vốn biết từ trước, Lưu Giang đường cùng vẫn cố chấp nhìn hắn bằng con mắt đầy oán niệm. Còn không phải lão ta ăn nói xạo sự với cảnh sát thì băng đảng của bọn họ cũng không gặp nhiều cản trở.

Hắn giơ tay xem qua đồng hồ, đã chín giờ rồi. Hắn đứng dậy: “Hôm nay tới đây thôi, tôi còn có việc.”

Thoạt Hiển nhướng mày, “Về sớm thế? Làm như nhà cậu có người không bằng.”

Đồ đệ bên cạnh ông thúc mấy cái vào cánh tay Thoạt Hiển: “Có, chắc vài năm nữa lão đại cưới vợ rồi.”

“Phụt!” Thoạt Hiển bị sốc, ông tin rằng nếu mình đang uống nước sẽ phun hết ra ngoài.

Hạc Lập Duân chau mày, “Đừng kể tuỳ tiện, vậy nhé, tôi về trước!” Nói xong hắn dứt khoác bước ra khỏi phòng, mặc kệ mấy tiếng cười khúc khích bỏ lại đằng sau.

Hắn chạy xe đến một tiệm bánh kem gần tổ chức của mình. Bình thản đi vào lựa bánh.

Hắn ngó ngang qua từng dãy bánh kem được bày trí xinh đẹp bên trong tủ kính. Vận hết lại những gì hắn biết về khẩu vị của cô. Cuối cùng mua một chiếc bánh dâu tây, còn nhờ người làm bánh khắc dòng chữ điêu luyện: “Chúc mừng sinh nhật, Chư Nhị.”

Cầm hộp bánh rời tiệm, hắn đang bận trong đầu suy nghĩ đến Chư Nhị ở nhà.

Chợt, một chiếc xe trắng, viền xanh đỏ, trên đỉnh xe còn có biểu tượng đặc trưng của cảnh sát chạy tới chắn trước mặt.

Hạc Lập Duân cau hàng mày rậm. Đút một tay vào túi quần, hắn hờ hững chào hỏi: “Cảnh sát Lư, cơn gió nào đưa ngài đến đây nhỉ?”

Người đàn ông thân hình to béo, ăn diện đồng phục cảnh sát chậm rãi đi đến chỗ hắn: “Ồ, Hạc tiên sinh? Trùng hợp nhỉ!”

Hắn nhếch mép, cười khẩy: “Cảnh sát các ngài ngoài vu oan cho người khác, còn làm được gì nữa không?”

Cảnh sát Lư này thái độ rất khó chịu với Hạc Lập Duân, nếu hắn không phải cũng là người chẳng dễ đụng, ông ta đã không mở miệng dùng kính ngữ.

“Trước khi chúng tôi phát hiện các cậu làm việc xấu thì nhận tội trước đi.”

Hạc Lập Duân buồn cười, thú thật hắn chưa từng xem đám cảnh sát này làm được việc ích lợi cho đúng với bổn phận cao quý trên người.

“Không làm sai, không sợ hãi, phiền các ông lui qua để tôi còn về nhà!” Thu lại nụ cười, hắn răn đe.

ĐÙNG!

Gã cảnh sát vừa bắn vào tay hắn một viên đạn, cũng may hắn tránh kịp nhưng không loại trừ việc bị đạn xuyệt qua da thịt.

Nhìn lòng bàn tay mình rĩ máu, hắn trợn mắt. Đâu đó còn nghe thấy tên cảnh sát vô lại hắng giọng: “Các cậu nên làm việc tốt đi, Hạc Lập Duân.”

Gương mặt hắn sầm tối: “Là các ông không cho phép tôi được làm việc tốt.”

Hắn từ từ rút súng từ túi quần ra, chĩa họng súng về phía đám cảnh sát: “Hôm nay là sinh nhật con bé, trễ một giây, ngày mai các ông sẽ biết thế nào là cụm từ bất tài vô dụng.”

Chỉ cần hắn muốn thôi, lũ cảnh sát kia đến mạng cũng có thể ngã xuống chứ đừng nói là chức vụ.

Thở dài, hắn nghĩ: “Nếu để Tiểu Nhị nhìn thấy bàn tay này, con bé sẽ sợ mất.”