Một lúc sau Thái Trạch Dương ra sân bay đón ba của mình về nước, Tư Lam thì ở nhà cùng mẹ của anh nấu vài món chào đón ba của anh về.
Một lát sau tiếng xe vang lên và dừng lại Thái Trạch Dương và ba của mình đi vào nhà, Tư Lam lễ phép bước ra chào ông, thì đột nhiên ông như chết chân tại chỗ.
"Tiểu Niên!!" Đột nhiên ông gọi cô bằng một cái tên lạ không lẽ cô giống người quen của ông sao? Sao tên này nghe quen quen nhỉ.
"Chào chú, con là Tư Lam, con là bạn gái của Trạch Dương" Tư Lam cúi đầu lễ phép chào ông, lúc này ông đi đến gần nhìn kỹ cô.
"Thật sự rất giống, mẹ con tên gì?" Đột nhiên ông nắm lấy vai cô hỏi.
"Dạ tên là Trương Lục Niên" Không lẽ người này là người quen của mẹ cô hay sao?
Ông nhìn cô, Thái Trạch Dương từ nãy đến giờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền đi đến kéo cô ra khỏi ông, đừng nói với anh cô là người quen của anh thì mọi thứ đều uổng công rồi.
"Ba chuyện gì vậy? Cô ấy giống ai?" Thái Trạch Dương nhìn ông trầm giọng hỏi.
"Người bạn cũ của ba, thôi vào trong đi, có món gì thơm vậy nhỉ?" Ông bước vào trong nhà ngửi được mùi thơm từ bếp bay ra.
"Anh về rồi đó à? Chuyến công tác lần này ổn chứ?" Mẹ của anh bước ra sau đó dọn bát đũa ra cẩn thận.
"Mọi thứ đều ổn, con bé là bạn gái của Trạch Dương thật sao?"
"Đúng vậy, thật xinh xắn, con trai chúng ta đúng là biết chọn bạn gái, vừa xinh đẹp lại vừa biết nấu ăn nữa còn gì bằng"
Thái Trạch Dương kéo cô ra phía sau vườn, ngắm cảnh một chút, Tư Lam bất ngờ khi ở sau vườn là một vườn hoa thơm ngát.
Tư Lam thích thú chạy đến xem, Thái Trạch Dương lấy điện thoại ra chụp lén cô vài tấm ảnh, mặc dù chụp lén nhưng nhìn cô không bị dìm một chút nào.
Tư Lam chạy đến kéo anh tới gần bảo anh chụp lại khoảng khắc này, Thái Trạch Dương cũng đành làm theo, Tư Lam thấp hơn anh rất nhiều nên mỗi khi cô cầm máy anh phải cúi người thấp xuống.
Thái Trạch Dương không muốn cô xoá liền đưa tay giật lấy, Tư Lam cứ thế nhảy cẩn lên bắt lấy điện thoại của anh nhưng chiều cao của họ quá lệch nhau.
"Xoá đi!! Trông rất xấu"
"Không xoá!!" Thái Trạch Dương đưa gương mặt thách thức về phía cô, lần đầu tiên Thái Trạch Dương lại vui vẻ trêu đùa với một người con gái như vậy lúc trước đối với Yên Nhi anh cũng không đùa giỡn như vậy vì tính tình họ trầm tính như nhau.
Chắc có lẽ do Tư Lam làm anh trở nên thế này rồi, Thái Trạch Dương đưa điện thoại lên cao Tư Lam cứ thế nhảy cẩn lên nhưng hoàn toàn vô dụng.
Lúc này anh lùi về phía sau vô tình vướng phải thứ gì đó, khiến anh và cô đều ngã xuống đất, Tư Lam hoàn toàn nằm gọn trong lòng của anh.
"Không sao chứ?" Thái Trạch Dương nhìn cô trong lòng khẽ mỉm cười nói.
Mặt của cô lúc này đang áp sát vào khuông mặt của anh, cô cảm nhận được hơi thở của anh đang thổi vào mặt của cô, mặt của cô đỏ dần lên.
"Em không sao, thầy buông em ra đi!!" Thái Trạch Dương nhếch môi cười tay vẫn giữ chặc eo của cô.
"Không buông" Thái Trạch Dương nhìn vẻ mặt của cô thật muốn trêu đùa với cô một chút.
"Thầy chắc chứ?" Đột nhiên Tư Lam hỏi như vậy anh cũng khá ngạc nhiên lập tức anh cảm nhận được thứ gì đó mềm mại ở môi mình anh trợn tròn mắt khi thấy cô hôn anh.
Quá sức tưởng tượng rồi, Thái Trạch Dương không ngờ anh cũng có ngày này, bị một cô bé 17 tuổi cưỡng hôn, thân nam nhi như anh lại lần đầu tiên bị gặp tình huống này.
"Vẫn câu đấy,em thích thầy, nhưng em nghĩ thầy sẽ từ chối em nên không cần phải nói ra" Tư Lam thấy anh đờ người ra thì liền lập tức đứng dậy chạy đi.
"Chết tiệt!!! Mình bị cái gì vậy" Thái Trạch Dương ngồi dậy ôm lấy đầu mình sau đó sờ nhẹ lên môi.