Võ Động Thiên Hà

Chương 92: Đệ nhất tài nữ


Túc Dao nhìn thấy bộ dáng đám vương tôn công tử thất thần này, sâu trong nhãn thần của nàng xẹt qua một tia quang mang hưởng thụ, nhưng biến mất rất nhanh.

Tại thời điểm nàng chậm rãi bước đi, tỏa ra làn hương thơm ngát, hương thơm này khác so với mùi hương trên người nữu tử bình thường, loại mùi vị hương khí thanh tân tự nhiên như thế này, làm cho người khác cảm thấy tâm thần sảng khoái, giống như trong mây gió, phiêu phiêu dục tiên.

Bất quá Vân Thiên Hà tại lúc Túc Dao đi tới, càng lúc càng tới gần, ngửi thấy mùi hương khí trên người nàng tỏa ra, bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ theo bản năng, rất cảnh giác giật mình hồi tỉnh lại tinh thần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Mùi hương này?

Tựa hồ giống với một loại tài liệu đặc biệt chế tạo nước hoa mà hắn biết, thế nhưng thành phần lại không giống nhau, mà hình như là trong bản thân không khí tự nhiên tỏa ra mùi thơm ngát, cũng không phải từ từ trên người của nàng ta, rốt cuộc nàng đã dùng loại phương pháp như thế nào để lan truyền loại mùi hương này, nếu như phóng độc mà nói, ngay cả hắn lúc này cũng đã trúng chiêu rồi.

Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà ngẩng đầu, lần thứ hai quan sát vị tuyết sắc tài nữ quốc sắc thiên hương, đoan trang khuynh thành này, thấy nàng đi bước nhỏ nhẹ nhàng tới gần, dưới quần lụa mỏng màu xanh nhạt, hơi lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn, sau lại ẩn trong làn lụa mỏng, bên ngoài mặc một kiện áo choàng thêu họa tiết đặc biệt, phía sau còn có hai người thị nữ đặc biệt tuyển chọn để phụ trợ cho vẻ đẹp của nàng, nhưng trên thực tế tướng mạo của hai thị nữ này cũng không hề kém.

Loại tình cảnh như thế này, thực giống như là bức họa tiên nữ hạ phàm tràn, từ từ mở ra trước mặt hắn.

Tuy rằng vị nữ tử thanh lâu này có thân phận địa vị thấp, như những vương tôn công tử có mặt trong phòng khác này, hoàn toàn có thể coi nàng như một đối tượng đùa giỡn tìm niềm vui.

Nhưng mà, vị nữ tử gọi là Túc Dao này cũng làm cho mọi người ở đây không dám sinh ra bất cứ tâm tư tiết độc nào.

Ngay khi nữ tử này xuất hiện, ngoại trừ Vân Thiên Hà nhanh nhất thoát khỏi cảnh thất thần, thậm Đường Linh Vũ là người có định lực cao hơn hẳn so với người khác cũng mất ít nhất mười lần hô hấp bị dung nhan tuyệt sắc của Túc Dao làm kinh sợ hấp dẫn.

- Tiễn kỹ của vị công tử này thật mạnh, thực sự là để Túc Dao mở rộng tầm mắt!

Sau khi Túc Dao đi tới, hướng về phía Vân Thiên Hà nhạt nhạt cười, mở miệng nói, cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh kia, hầu như thiếu chút nữa làm cho mọi người ở đây một lần nữa khuynh đảo, mỗi một người tâm ngứa khó chịu.

Mà thanh âm của nàng, rõ ràng ngọt ngào, thanh thúy êm ai, thực giống như chim hoàng anh đang ca sướng, nghe như thấu vào lòng người, cảm giác tê tê, ngứa ngứa, lỗ chân lông toàn thân mở ra, có một cỗ thư sướng không nói lên lời, cảm giác mê muội.

Nhưng Vân Thiên Hà nghe thanh âm này vào trong lỗ tai chính mình, trong lòng càng thêm cảnh giác, sau khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, không muốn đối diện với nhãn thần vị Túc Dao này, mà có ý hơi tách ra.

Trong tiềm thức của hắn, chung quy cảm giác được trên người nữ tử này mỗi một chỗ đều lộ ra vẻ cổ quái, tuy rằng mỗi một lần trong đầu hắn đều sẽ hiện ra một ít ý niệm kỳ quái, thế nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, để hắn không thể nắm được.

- Túc Dao cô nương quá khen, chỉ bất quá là chút tài mọn mà thôi!

Định thần lại, Vân Thiên Hà khiêm tốn khách sáo nói một câu, mà nhãn thần của hắn lúc này cũng trở nên thản nhiên bình tĩnh, cũng không hề tiếp tục rơi xuống người nữ tử mỹ lệ cổ quái này.

- Hử?

Túc Dao thấy Vân Thiên Hà vừa rồi tựa hồ bị vẻ đẹp của nàng chấn nhiếp kinh hãi, nhưng rất nhanh đã có thể hồi phục lại tinh thần, nàng có chút kinh nghi, mà lúc này nhìn thấy biểu tình trên mặt Vân Thiên Hà, cùng với nhãn thần đạm mạc không nhìn nàng, trong lòng không khỏi giật mình, thầm nghĩ trong lòng:

- Định lực và ý chí của người này thực mạnh, cư nhiên không bị hương vụ và huyễn mị thuật chính mình tận lực phát ra mê hoặc, lẽ nào hắn đã phát hiện ra cái gì?

Bất quá dung nhan mỹ lệ của nàng ngược lại không hề có vẻ bận tâm, lại nói:

- Công tử quá khiêm nhường, tiểu nữ bình sinh thấy rất ít người có tài nghệ bắn cung cao như công tử!

Lúc này, tiểu công gia và các thanh niên khác đều đã hồi phục lại tinh thần, bọn họ thấy Túc Dao đã đi tới, đồng thời nói chuyện phiếm với Vân Thiên Hà, nhất là những người đọc sách như Quách Dự Chương và Lạc Như Đồ, lúc này sắc mặt không khỏi đỏ lên, trong lòng thầm hô xấu hổ, thường thường mang tiếng tài tử phong lưu, trước mặt mỹ sắc, không nghĩ tới định lực lại kém tới mức độ như thế này.

Bất quá ánh mắt bọn họ nhìn vào Vân Thiên Hà, đã mang theo vẻ kính nể. Chỉ bất quá lần đầu tiên gặp mặt, lại có thể không bị mỹ sắc tiên nhân kia khuynh đảo, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ với nàng, chỉ riêng phần khí độ này đã làm cho tất cả mọi người ở đây có chút xấu hổ rồi, huống hồ bọn họ cũng không phải là gặp qua nữ tử tuyệt sắc này một lần.

Sau khi Túc Dao nhìn thấy tất cả mọi người hồi phục lại tinh thần, nhàn nhạt cười, liền hướng về phía Đường Linh Vũ hơi nghiêng người một cái nói:

- Tham kiến tiểu vương gia, tiểu công gia và các vị công tử, lần này Túc Dao đến trễ, để các vị đợi lâu, mong được thứ tội!

- A, không lâu, không lâu, cho dù là chờ lâu hơn nữa mà có thể nhìn thấy Túc Dao tiểu thư một lần, hoàn toàn đáng giá!

Tiểu công gia nhìn thấy giai nhân hạ thấp người thỉnh tội, liền vội vàng thủ thế nói.

Lúc này, rất nhiều người bên cạnh đều lập tức phụ họa theo nói:

- Túc Dao tiểu thư bình thường khó gặp, hôm nay có vinh hạnh nhìn thấy dung quang, cũng coi như là phúc phận của chúng ta, Túc Dao tiểu thư cần gì phải tự trách đây!

- Đúng vậy, đúng vậy, cho dù là chờ đợi mười tám canh giờ, chúng ta cũng cam tâm tình nguyện a!

Vân Thiên Hà nhìn thấy vẻ xum xoe nịnh nọt của đám vương công quý tử trước mặt mỹ nhân, hết sức dùng từ ngữ đẹp nhất lấy lòng, không khỏi thầm nghĩ:

"Nữ tử này quả thực quá đẹp, quá có khí chất rồi, cho dù đám vương tôn bọn họ có tu dưỡng hơn nữa thì đứng trước mặt nàng, đầu khớp xương cũng phải hoàn toàn mềm nhũn."

Không nhịn được, Vân Thiên Hà lần thứ hai hồi tưởng lại vị đạo sư võ thuật kiếp trước đã từng nói.

"Một nữ nhân mỹ lệ, không chỉ là hồng nhan họa thủy, nàng có một loại lực lượng vô hình cường đại, để ngươi không thể chống cự, làm cho ngươi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nặng thì có thể làm cho một tổ chức, hoặc là một quốc gia bị diệt vong!"

Mà nữ tử này, nếu như có tồn tại tâm ý muốn giết hại đám vương tôn này mà nói, tại thời khắc lần đầu tiên nhìn thấy, chính là thời cơ tốt nhất, sợ rằng ngay cả Vân Thiên Hà cũng không tránh khỏi trở thành một cỗ thi thể lạnh băng rồi.

Nghĩ tới loại tình cảnh như vậy phát sinh, trong lòng Vân Thiên Hà toát mồ hôi, một lần nữa âm thầm cảnh tỉnh chính mình, nữ nhân, quả thực cần phải đối đãi vô cùng cẩn thận mới được.

Đoạn thời gian tiếp theo, chính là do những tài tử phong lưu như Quách Dự Chương và Lạc Như Đồ biểu diễn phát huy tài năng rồi, Vân Thiên Hà đối với thi từ ca phú của thế giới này mà nói, thực sự không có chút hứng thú nào, nghe xong Quách Dự Chương làm vài câu từ, liền nhanh chóng uể oải muốn ngủ.

Cho dù là kiếp trước, thời điểm hắn đến trường cũng có ghi nhớ một chút thi từ danh ngôn, nhưng hôm nay đã sớm không còn bao nhiêu ấn tượng nữa rồi, nếu như lấy ra dùng mà nói, sợ là làm người trong nghề cười chê.

Vì vậy hắn cũng không có cái hứng thú tiếp cận, tại thời điểm chúng tài tử tranh nhau biểu diễn chính mình trước mặt giai nhân, Vân Thiên Hà thuận thế lui ra ngoài, tiến vào trong phòng khách, trong đầu óc không ngừng hiện lên chi tiết cụ thể chuẩn bị kiến tạo tổ chứ Viêm Hoàng, đây mới là chuyện hắn quan tâm.

Đường Linh Vũ đối với thi từ ca phú các loại cũng coi như hiểu biết một chút, bất quá hắn không có ý muốn biểu diễn, mục đích chính lần này của hắn là mời Vân Thiên Hà tới, khi thấy Vân Thiên Hà lặng yên không một tiếng động rút đi, một mình một người ngồi trong phòng khách trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó, trong lòng hơi suy nghĩ một chút, cũng mất luôn hứng thú tiếp tục ở lại chỗ này.

Nếu nói hắn đối với vị nữ tử Túc Dao kia, ngoại trừ lần đầu tiên gặp gỡ bị sự kinh diễm của nàng chấn động, còn lại không có ý niệm gì khác, thế giới quan và nhân sinh quan của hắn, đối với nữ nhân, ngoại trừ người thân và muội muội ra, những thứ khác cuối cùng chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi, hắn chú trọng nhất chính là thân nhân của mình, còn có bằng hữu huynh đệ!