Trong phòng khách, khi mọi người thấy Đường Linh Vũ tỏ thái độ, có vẻ có chút kỳ quái, thường ngày vị tiểu vương gia này không thích nhất chính là chơi bắn cung, nguyên nhân có hai.
Một chính là tiểu vương gia chơi bắn cung không chỉ tư thái ưu nhã, hơn nữa càng tinh chuẩn không gì sánh được, mọi người mỗi lần đều cam nguyện chịu thua, làm cho hắn không dậy nổi hưng phấn, mất hứng thú. Thứ hai nữa là mỗi một lần chơi bắn cung, đám người này đều luôn muốn thiết kế để muội muội của hắn lên sân khấu cùng chơi một chút, ở Kinh Thành ai ai cũng biết Vĩnh Lạc quận chúa có trình độ cung thuật tiễn kỹ cao minh thần diệu hơn vị huynh trưởng Đường Linh Vũ này nhiều, tự nhiên muốn mở rộng tầm mắt, thuận tiện mượn cơ hội tiếp cận Đường Linh Toa xum xoa, Đường Linh Vũ làm sao cho những con ruồi này cơ hội.
Bất quá cũng có người nghe được lời này, trong lòng vui mừng, rất nhiều người vì muốn kéo gần chênh lệnh trên phương diện thuật bắn cung so với tiểu quận chúa mỹ lệ, đã không thiếu những ngày khổ luyện tiễn kỹ, ngày hôm nay cho dù tiểu quận chúa không đến, thế nhưng áp đảo được mặt mũi Vân Thiên Hà, coi như rất đáng giá.
Điều này cũng không nói đến, chính là đám tử tôn vương công quyền quý trong Kinh, chỉ cần là có ý ái mộ đối với tiểu quận chúa, người nào không khổ nguyện bắn cung, bằng không ra cửa bị người ta gọi qua chào hỏi, nhất định sẽ bị những người khác theo đuổi tiểu quận chúa khinh bỉ, những người này mỗi khi ra cửa gặp mặt nhau, rất nhiều lúc đều hỏi một câu:
- Ngày hôm nay, ngươi đã bắn chưa?
Nhãn thần Vân Thiên Hà liếc qua tiểu công gia và công tử Thừa Tướng Phủ Đỗ Chi Lương, lại quét mắt nhìn Đường Linh Vũ, thấy Đường Linh Vũ đang trừng mắt nhìn lại, cuối cùng nhìn sang nhãn thần những người khác có ý tứ cười trên tai họa của người khác, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, tiễn kỹ của chính mình như thế nào Đường Linh Vũ biết rõ ràng, thế nhưng hắn còn muốn nói ra!
Xem ra ngày hôm nay không biết là ai muốn mất mặt rồi.
- Nếu tiểu vương gia đã muốn chơi trò bắn cung, như vậy Thiên Hà huynh đệ hẳn là không có ý kiến gì?
Vị tiểu công gia lúc này mừng rõ dị thường, nói môt câu, tiền đi đầu bước tới sân nhỏ bên ngoài, hẳn là hắn đã định liệu trước.
- Thiên Hà huynh đệ, tiễn kỹ của tiểu công gia coi như gần tương đương với tiểu vương gia đó, đến lúc đó cũng không cần phải luống cuống!
Công tử Thừa Tướng Phủ Đỗ Chi Lương cân nhắc một chút liền quay đầu nói với Vân Thiên Hà một câu rồi bước tới sân nhỏ bên ngoài, những người khác nhanh chóng đuổi kịp.
Đi mọi người đi tới sân nhỏ bên ngoài, tiểu công gia vỗ vỗ bàn tay, rất vang dội lúc này lập tức có hào nô cung kính chạy tới, tiểu công gia nhanh chóng phân phó vài câu, động tác của người này rất nhanh nhẹn, không đến thời gian một bữa cơm đã mang theo cung tên, cũng tại sân nhỏ bên ngoài các chừng một trăm bước đặt một tiễn bá (mục tiêu) hồng tâm. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Mấy người Lạc Như Đồ và Quách Dự Chương có trình độ tiễn thuật bình thường, đi tới sân nhỏ, sau khi chuẩn bị xong, bọn họ cũng không có dự định tham gia, bất quá cũng có thành phần Đường Linh Vũ nháy mắt ra ý ngăn cản với bọn họ, vì vậy trong lòng hiểu rõ, đều nhìn Vân Thiên, tiểu công gia và công tử Thừa Tướng Phủ ngắm vài lần, nhanh chóng hiểu ra, không khỏi cười cười, sai người mang tới vài chiếc ghế, rót rượu nâng chén, nhìn tư thế là muốn chuẩn bị xem náo nhiệt.
Lúc sắp xếp chuẩn bị, tiểu công gia hỏi ý kiến những người khác, ngoại trừ công tử Đỗ Chi Lương của Thừa Tướng Phủ, những người khác đều biểu thị buông tha, ngay cả Đường Linh Vũ cũng không có ý tứ muốn tham gia, chỉ còn lại một mình Vân Thiên Hà, bất quá điều này cũng rất hợp với ý tứ của vị tiểu công gia này.
Đỗ Chi Lương và tiểu công gia liếc mắt nhìn nhau, Đỗ Chi Lương nói:
- Nếu tiểu vương gia không tham dự, các vị cũng đều buông tha, vậy thì trò chơi này chỉ có hai người chúng ta và Thiên Hà huynh đệ, kể ra cũng không có bao nhiêu thú vị, không bằng thêm tiền đặt cược được không?
- A, vậy ngươi chuẩn bị dùng cái gì làm tiền đặt cược?
Đường Linh Vũ vừa nghe Đỗ Chi Lương muốn đánh cược, liền đầy hứng thú hỏi.
Đỗ Chi Lương cười đắc ý, sau đó hay tay vỗ vỗ, một tên gia phó của hắn nhanh chóng chạy tới, Đỗ Chi Lương nói bên tai người này vài câu, tên gia phó kia liền lập tức chạy ra ngoài.
Tiểu công gia thì có chút cấp bách muốn nhanh chóng cho Vân Thiên Hà một lần hạ mã uy, lúc này từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp nhỏ, nhìn về phía Vân Thiên Hà, sắc mặt hiện lên một tia cười nhạt, mở miệng nói:
- Ta có một viên tinh nguyên đan thượng đẳng, giá trị trân quý, nghìn vàng khó cầu, sẽ dùng nó làm tiền đặt cược, nhưng không biết Thiên Hà huynh đệ chuẩn bị dùng vật gì để đặt cược đây?
Chiêu này đủ ngoan, lấy ra thứ quý trọng như vậy làm tiền đặt cược, nếu như Vân Thiên Hà không mang ra được thứ có giá trị tương đương làm tiền đặt cược thì coi như bước đầu thua một bậc rồi, Đường Linh Vũ nhíu mày.
Những người khác chuẩn bị xem náo nhiệt, sắc mặt cũng hơi đổi, chỉ là chơi trò chơi mà thôi, nghĩ không ra vị tiểu công gia này lại tích cực tới như vậy, đối chọi gay gắt với vị tiểu huynh đệ Thiên Hà mới quen biết, điều này thuần túy là có ý định làm khó dễ rồi.
Bất quá Vân Thiên Hà cũng không thèm để ý, hắn đưa tay vào trong lòng lấy ra một bình sứ, nói:
- Chỗ ta cũng có một viên tinh thú đan, tuy rằng so với viên tinh nguyên đan thượng đẳng của ngươi hơi kém hơn một chút, thế nhưng nó lại là bách thảo đan giải bách độc, nói vậy tiểu công gia cũng là người biết hàng, sẽ không phải là không biết giá trị của viên bách thảo đan này chứ?
Nghe được bách thảo đan, đôi lông mày của tiểu công gia nhíu sát lại, đây xác thực là thứ tốt a, trong lòng hắn không khỏi nghĩ thầm tới chuyện gần đây Giang Phủ tại Kinh Thành điên cuồng thua mua linh dược giải độc, hầu như đã tới mức điên cuồng không hề tiếc bất cứ cái giá nào, nếu như có thể thắng được nó, có thể trao đổi với Giang Thụ Viễn để đổi lấy thứ gì đó thực dụng trở về, nhưng lại có thể làm cho Giang thị thiếu một phần nhân tình, vụ buôn bán này rất không tồi a!
- Để công bình, tiền đặt cược của các ngươi do bản vương bảo quản, hai vị không có ý kiến gì chứ?
Đường Linh vũ còn đang chuẩn bị nghĩ biện pháp dùng vật gì trên người mình để thay thế, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm ra được vật gì tương ứng giá trị, đang vô cùng đau đầu, nhưng thấy Vân Thiên Hà đã lấy ra được tiền đặt cược tương ứng giá trị, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, gia phó của Đỗ Chi Lương chạy tới mang theo một chiếc hộp nhỏ dài hẹp, giao chiếc hộp vào tay Đỗ Chi Lương, Đỗ Chi Lương mở chiếc hộp ra, chỉ thấy bên trong có một thanh bảo kiếm chế tạo vô cùng tinh mỹ, vẻ ngoài tương đối cổ xưa, vỏ kiếm cũng được khắc rất nhiều đồ án ký tự khác nhau.
- Ẩm Tinh Kiếm!
Thấy Đỗ Chi Lương lấy thanh kiếm này ra, tất cả mọi người ở đây tuy rằng đều là xuất thân danh môn nhà giàu, gia tài vạn quan, thế nhưng lúc này cũng không thể nhịn được thầm hít sâu một hơi.
Lạc Như Đồ nói:
- Đỗ huynh, thanh Ẩm Tinh Kiếm này là do đoán tạo (thợ rèn) đại sư nổi danh trăm năm trước của La Lan đế quốc dùng tinh thiết cực kỳ hiếm thấy chế tạo thành thần binh lợi khí, thừa tướng đại nhân cực kỳ ưu ái, chuẩn bị làm truyền thừa gia tộc, ngươi sao lại cầm tới làm vật đặt cược, vạn nhất…
Đỗ Chi Lương thấy vẻ kinh ngạc trong mắt người khác, không khỏi cười đắc ý, nói:
- Kiếm này tuy là chí bảo hiếm thấy, thế nhưng còn chưa đủ tư cách trở thành truyền thừa Đỗ gia chúng ta, sau khi phụ thân của ta có được thanh kiếm này, lại nghe bên ngoài đồn rằng hắn muốn dùng nó làm đồ truyền thừa gia tộc, liền lập tức tặng cho ta!
Vừa nói, Đỗ Chi Lương liếc nhìn về phía Đường Linh Vũ, giao thanh kiếm vào trong tay hắn, tiếp tục nói:
- Vốn ta dự định tặng nó cho Vĩnh Lạc quận chúa, thế nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, nếu hôm nay tiểu công gia và Thiên Hà huynh đệ lấy ra tinh nguyên đan làm tiền đặt cược, bản thiếu gia há có thể keo kiệt, dùng thanh kiếm này coi như tiền đặt cược đi!
Sau khi Đường Linh Vũ nhận kiếm, xoẹt một tiếng rút ra, chỉ thấy lóe lên một đạo hàn quang, ánh sáng mặt trời chiếu vào, thân kiếm nổi lên hàn mang màu u lam, lóa mắt bức người, nhất và hoa văn nổi lên trên thân kiếm, phảng phất giống như quần tinh muốn thôn phệ bầu trời, làm cho người khác liếc mắt nhìn qua liền cảm thấy phát lạnh khắp người, hàn mang tỏa ra đâm vào mắt hầu như muốn chảy máu ra.
- Quả nhiên là bảo kiếm!
Đường Linh Vũ quan sát thanh kiếm, huy vũ vài cái, không khỏi tán thán không thôi, sau khi đút kiếm trở lại vỏ, ngẩng đầu nhìn ba người nói:
- Ba người các ngươi đã cam nguyện lấy ra những trân phẩm này làm tiền đặt cược, nhưng bản vương cũng hy vọng các ngươi có thể nguyện đổ chịu thua, nếu sau này thua thì cũng đừng hối hận, hoặc là làm một số chuyện không nên làm, các ngươi đều hiểu ý ta?
Tiểu công gia và Đỗ Chi Lương gật đầu, nhãn thần hai người nhìn về phía Vân Thiên Hà đều mang theo ý khiêu khích vô cùng rõ ràng.