Võ Động Thiên Hà

Chương 671: Chiến trường khắp nơi (1+2)


Sóng biển không ngừng đập vào những dãy đá ngầm ven bờ biển của một hòn đảo cô độc, đột nhiên như muốn nhấn chìm hòn đảo này, hấp nạp lấy nó, hút đi sức sống của nó. Không có bất kỳ sinh mệnh nào có thể tồn tại được trong sóng gió ngập trời, không phút giây nào ngơi nghỉ ở nơi đây, tất cả đều chỉ có sóng gió mà thôi.

Bên trong màn cuồng phong giữa biển khơi, có vài đạo thân ảnh hắc sắc, giống như là những con cá nhỏ chạy xuyên qua những làn sóng gió. Bọn họ tuy bị cuồng phong không ngừng quét tới, nhưng tốc độ chạy vẫn rất nhanh, không hề bị ảnh hưởng, nhìn qua cũng hiểu đây đều không phải là những người bình thường.

Trong nhóm bốn người này, chính là U La Vương thân mặc hắc bào, chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt hắn, hai vị trưởng lão bất tử, cùng với Đường Túc Ly lúc này đang bị xách đi như một con gà con.

Bọn chúng không dám bay ở trên cao, vì chúng biết, ở phía sau vẫn còn có một hung thần sát tinh đang truy tìm tung tích chúng. Trên đường chạy trốn chúng luôn một mực cố gắng ẩn dấu hành tung. Thế nhưng chúng lại không biết rằng kỳ thực Hổ Tinh Tử đã sớm phát hiện ra hành tung đám người này.

Nhưng khi hắn đang chuẩn bị xử lý chúng thì nhận được tin tức từ Vân Thiên Hà, muốn hắn theo sát hành tung đám người này, đợi thời cơ tới, Vân Thiên Hà sẽ tự mình ra tay thu thập.

Hổ Tinh Tử có phần không hiểu, quân vương điện hạ vì sao đột nhiên lại muốn tự mình giải quyết đám người này, lấy thực lực của hắn từ khi được tinh khung đại đế ban cho tăng tiến thì với tu vị của hắn ngày hôm nay, những người này hắn có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng đây là mệnh lệnh của quân vương điện hạ, hắn phải chấp hành vô điều kiện.

Hổ Tinh Tử đuổi theo không ngừng nghỉ, chỉ cần bốn người kia hơi chậm một chút là hắn hầu như bắt kịp, cho nên bốn người như chim sợ cành cong, không thể không tăng nhanh tốc độ chạy trốn, cắm đầu chạy trốn không dám ngừng nghỉ, không dám ngoái lại phía sau.

Kỳ thực U La Vương trong quá trình chạy trốn cũng đã bắt đầu thấy khả nghi. Thực lực Hổ Tinh Tử mạnh đến mức nào bọn chúng đều biết, có lúc rõ ràng hắn sắp đuổi kịp nhưng lại để cho chúng thuận lợi chạy đi, dường như Hổ Tinh Tử đang chơi đùa với chúng vậy. Không lẽ Hổ Tinh Tử định chơi trò mèo vờn chuột ?

Thời gian chạy trốn bao giờ cũng trôi qua vô cùng chậm chạp. Trong quá trình nôn nóng lo lắng, bọn chúng đột nhiên phát hiện ra một hải đảo lẳng lặng phiêu phù ở phía trước, hơn nữa trên đảo mơ hồ còn có những kiến trúc như cung điện, khiến chúng vui mừng như những đứa trẻ tìm thấy được nhà mình, điên cuồng hướng về phía hải đảo mà lao qua.

Khi bốn người lên hải đảo, ẩn vào một khu rừng rậm thần bí, lúc này một cỗ lực lượng dao động vặn vẹo ở khu vực phụ cận hải đảo, Hổ Tinh Tử từ trong đó bước ra.

Hắn lẳng lặng huyền phù giữa không trung, tỉ mỉ quan sát phiến hải đảo một phen, lúc này mới phát tin tức gửi cho Vân Thiên Hà.

Chỉ chốc lát sau, cảm giác được Bạch Hổ Tinh có phản ứng, Hổ Tinh Tử liền thu được tin tức, nhiệm vụ Vân Thiên Hà giao cho hắn chính là ẩn núp trên đảo này, giám thị chặt chẽ động tĩnh Trường Sinh giáo chủ cùng với người của U La Vương, không được để bọn chúng ly khai khỏi đảo.

Cái tai xù lông của Hổ Tinh Tử hơi động đậy một chút, vuốt vuốt chòm râu, sau đó nhanh chóng lẻn lên trên đảo, tiêu thất không thấy bóng dáng.

...

Bắc Vực, phía trước Cốt Tàng Nguyên.

Bởi vì nơi này là Địa Phù trấn trụ cánh cửa phong ấn của U Tuyền Huyết Hà, nên cũng là nơi chịu sự tiến công mãnh liệt nhất của Dị Linh.

Hoàn cảnh nơi này, có thể nói chính là hai cực đoan, một nửa là thiên đường của tử vong Dị Linh, hoang vắng hôn ám, hủ thực khô héo, xú khí nồng nặc đến nhức mũi.

Mà một nửa còn lại, là một thế giới muôn màu tràn ngập ánh dương quang, cây xanh rậm rạp, hừng hực sinh cơ.

Hai địa phương cực đoan này bị trận tuyến của một Càn Khôn đại trận kéo dài mấy ngàn vạn dặm ngăn cách.

- Giết! Giết!

Đúng lúc này, từng đợt hò hét rung trời đột nhiên từ trên một bình nguyên phụ cận Cốt Tàng Nguyên truyền đến.

Một loạt tiếng trống trận vang lên, lúc này một nhóm các tướng sĩ mặc giáp, cầm đao đeo thuẫn, trên người còn đeo theo một thứ nhìn giống như túi thuốc, mang theo ý chí như sắt thép, không hề sợ hãi đám Dị Linh dữ tợn ghê tởm, xông vào chém giết, dùng những thanh đao kiếm đã bị ăn mòn mạnh mẽ chém nát đám Dị Linh.

Có các tướng sĩ bị Dị Linh xông tới đả thương, bọn họ cũng không thèm nhìn thương thế, mặc kệ cho máu tươi chảy ròng ròng, vẫn tiếp tục chiến đấu thảm liệt cùng với Dị Linh.

Trong khoảnh khắc khi có người tử vong, liền sẽ có một đồng đội mở ra chiếc túi nhỏ trên người huynh đệ vừa chết, lập tức thiêu đốt thân thể của họ. Những chiến sĩ chết trận này khi bị cỗ hỏa diễm thiêu đốt, dần dần hóa thành một làn sương khói, phiêu tán vào trong thiên địa.

Bọn họ không muốn lưu lại thi thể cùng với tinh phách của mình làm mồi ngon cho đám Dị Linh này. Cho nên đó là biện pháp để hạn chế sự sinh sôi nảy nở của Dị Linh. Các tướng sĩ đều mang theo một trái tim sắt thép của quân nhân, cổ vũ phát ra sĩ khí cùng tiềm lực trước nay chưa từng có. Mỗi người bọn họ đều không sợ chết, mà họ cũng không nguyện ý sau khi chết trận lại biến thành Dị Linh quay lại tàn hại đồng bào.

Mỗi một chiến sĩ khi ngã xuống, chiến hữu của họ sẽ dẫn phát đốt đi chiếc túi nhỏ trên người họ. Sự bi thương khi phải tự tay thiêu đốt di thể của đồng đội mình lại chuyển hoán thành một lực lượng phẫn nộ, quyết liệt xông lên chém giết về phía đám Dị Linh đang hung mãnh như thủy triều.

Đây là một nhóm chiến sĩ Nhân tộc, số lượng hơn vạn người. Tuy rằng khôi giáp mặc trên người họ nhiều loại khác nhau, nhưng có thể nhận thấy biểu tình trên mặt mỗi người, cùng với trái tim của họ, thì lại hoàn toàn giống nhau.

Vào lúc này, bọn họ không còn phân biệt biên giới, không phân biệt dân tộc, trong họ đều mang trái tim của Nhân tộc, đối mặt với những Dị Linh Vong tộc này, họ không hề sợ hãi.

Một lượng lớn quân nhân này, là nhóm chiến sĩ đầu tiên trải qua huấn luyện khắc khổ, sau đó liền lập tức tiến lên chiến trường Bắc Vực Càn Khôn trận tuyến để quyết đấu cùng với Dị Linh.

Tuy rằng lúc đầu vẫn có sự sợ hãi, khiến thương vong khá lớn.

Thế nhưng sau khi họ dần quen thuộc với Dị Linh, hơn nữa khi chiến đấu cũng đã giết chết số lượng Dị Linh đếm không suể, bọn họ liền phát hiện Dị Linh cũng không phải không thể chiến thắng. Lòng tin của họ lớn mạnh chưa từng có, cho nên ở lần thứ ba xuất chinh tập kích Dị Linh này, thương vong của họ đã giảm đi rất nhiều.

Bên trong những chiến sĩ này, cũng có một số đệ tử tông môn thực lực khá cao, nhiệm vụ bọn họ nhận được, chính là trong thời gian tập kích sào huyệt Dị Linh, lợi dụng ưu thế thực lực cao hơn hẳn Dị Linh thâm nhập vào sâu trong nội bộ của chúng, tìm kiếm và tru diệt Dị Linh giống cái.

Tuy rằng khó khăn, một trăm người đi, có lẽ chỉ có ba bốn mươi người có thể trở về, thế nhưng mỗi một lần ra trận, bọn họ cũng đều có thu hoạch. Và điều quan trọng là không hề có bất cứ người nào lâm trận thối lui, tất cả đều nguyện ý, đều mong muốn được ra trận.

...

Đồng thời với chém giết kịch liệt đang liên tục diễn ra tại Bắc Vực, ở trên chiến trường Tây Vực, chiến trường Nam Vực, nói chung là ở trên các trận tuyến Càn Khôn đại trận, đều có thể tìm được doanh địa của Nhân tộc.

Hậu phương doanh địa, có rất nhiều người qua lại tới lui, vận chuyển đại lượng vật tư chuẩn bị cung cấp cho cuộc chiến đấu trường kỳ cùng với Dị Linh.

Vì sự sinh tồn của Nhân tộc, đối mặt với thế tiến công mãnh liệt của Dị Linh, Nhân tộc hôm nay đoàn kết chưa từng có. Trong cuộc đối kháng trường kỳ cùng với Dị Linh, không ngừng có anh hùng sinh ra, nhân tài trí tuệ bất đoạn, sự cống hiến trí tuệ cùng với lực lượng của bọn họ, đã sáng tạo ra rất nhiều phương pháp mới mẻ để đối phó với Dị Linh.

Chính bởi vì sự tồn tại của lực ngưng tụ chưa từng có này, khiến cho Nhân tộc một lòng đoàn kết nhất trí đứng lên đối kháng với Dị Linh, cũng khiến cho trí tuệ cùng với sức sáng tạo của họ bắt đầu phát triển lớn mạnh. Chỉ cần có thể tiêu diệt được Dị Linh, Nhân tộc cũng sẽ tiến vào một thời đại mới.

Lúc này, trên hư không xa xôi, Vân Thiên Hà lẳng lặng phiêu phù, nhìn những người bên dưới bận rộn bôn ba, trong lòng hắn dâng lên một chút vui mừng.

Hắn không hề nhìn thấy phát sinh lục đục tranh chấp, cũng không thấy sự tranh quyền đoạt lợi, mỗi người đều chỉ có duy nhất một mong muốn, đó chính là tiếp tục sinh tồn, trên dưới một lòng, chiến đấu tiêu diệt Dị Linh.

Vân Thiên Hà đã từng tiến hành một lần dò xét trọng điểm ở sâu bên trong phiến đại lục bị Dị Linh chiếm cứ, xem có xuất hiện tung tích Dị Linh Vương hay không.

Lần trước khi Thiên Tàng Phong Ấn bị lệch đi, một nhóm Dị Linh Vương đã trốn ra được, tuy rằng hắn đã nhanh chóng phong ấn lại thông đạo đó, nhưng cá lọt lưới là không thể tránh.

Từ sau khi biết được một vài bí mật trọng đại của Dị Linh Vương từ Tinh Tổ, Vân Thiên Hà đối với loại biến dị thể của quy tắc lực lượng nhận thức càng thêm sâu sắc.

Nắm giữ được sự tồn tại của biến dị thể quy tắc lực lượng, trở lại tiêu diệt chúng sẽ không khó, nhưng trảm thảo cần phải trừ căn. Căn nguyên của chúng cũng không phải ở trên người những Dị Linh này, mà là ở trên người Thiên tộc.

Vân Thiên Hà sau khi dò xét ở các đại lục một lần, sau đó lại củng cố lực lượng phong ấn của Thiên Tháp, Địa Phù cùng với Quỷ Cốc, liền một lần nữa đi tới vũ trụ chân không.

Mặc dù không gian sinh tồn của Nhân tộc đã có rất nhiều vòng xoáy chân không, có thể tạm thời ngăn trở thông đạo không gian nối liền với nơi ở Dị Linh, nhưng điều này cũng không phải kế lâu dài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Vân Thiên Hà đã bố trí phòng bị ở những thông đạo này, thế nhưng vẫn còn một nơi cần phải trải qua bố trí, chính là địa phương yếu ớt nhất liên kết giữa không gian của Nhân tộc cùng với Di Sinh thế giới.

Thiên Nữ lợi dụng Tinh Tổ đến đây tiến hành thăm dò, chính là xuyên qua vòng xoáy chân không ở không gian yếu ớt đó.

Hiện nay Di Sinh thế giới có được đại lượng chiến sĩ Thiên tộc, giả như bọn chúng muốn làm điều gì đó, điểm yếu này tự nhiên sẽ thành nơi đột phá trí mạng nhất.

Vân Thiên Hà biết, Thiên Nữ phái Tinh Tổ làm lộ tiên phong đầu tiên đến đây tra xét, sau khi thất bại, tất nhiên còn có thể sẽ phái những người khác đến.

Từ độ coi trọng của nàng đối với La Sát Nữ bị phong ấn bên trong Thiên Tháp mà xem, sau khi Tinh Tổ thất bại, nhất định sẽ phái người tới đây thăm dò lần nữa.

Vân Thiên Hà từ phong cách hành sự của nữ nhân này cũng đại khái đoán được tính cách ả, thủ đoạn hung ác, lại vô cùng giảo hoạt, gọi là tâm như rắn rết cũng không quá đáng.

Bên trong bí mật Tinh Tổ tiết lộ cho Vân Thiên Hà, có nhắc tới La Sát Nữ đạt được một thành tinh phách của Huyền Nữ bị Thiên Nữ giết chết, hắn cũng tiết lộ qua, Trường Sinh giáo chủ cũng có được một thành tinh phách của Huyền Nữ, nhưng xét về độ coi trọng, thì không thể nghi ngờ La Sát Nữ càng được Thiên Nữ chú trọng hơn. Trong này nhất định có bí mật mà Tinh Tổ không biết.

Cho nên ở điểm yếu liên kết giữa không gian Nhân tộc cùng với Di Sinh thế giới, Vân Thiên Hà đã bố trí rất nhiều vòng xoáy chân không, chủ yếu là để đề phòng những phiền toái và hậu hoạn không tất yếu trong thời gian hắn tiến công chiếm đóng Di Sinh thế giới.

Trừ phi Thiên Nữ tự mình động thủ phá bỏ những vòng xoáy chân không này, hoặc tự mình dẫn một số cường giả Thiên tộc xuyên qua vòng xoáy chân không, còn như thực lực chưa đạt tới Huyễn Diệt, muốn đi qua nơi này chính là si tâm vọng tưởng.

Sau khi làm tốt những công tác phòng bị, Vân Thiên Hà lúc này mới chính thức bước vào Di Sinh thế giới.

...

Di Sinh thế giới, trong mắt Nhân tộc, đó chính là thiên đường của cường giả, trong mắt Long tộc cùng với Thiên tộc, chính là không gian hạ đẳng để những con kiến hôi sinh sống.

Nơi này bách tộc quần cư, rất nhiều chủng tộc kỳ dị cổ quái đều có thể thấy ở đây.

Thế lực nơi này, phần lớn đều là hình thái bộ lạc, một loại hình thái vẫn tương đối nguyên thủy, ở nơi này, rất khó hình thành một quốc gia chân chính.

Bởi vì chủng tộc bất đồng, tín ngưỡng bất đồng, hơn nữa phương pháp hành sự cũng bất đồng, cho nên dù thành lập quốc gia, cũng không có khả năng thống trị được các chủng tộc bộ lạc, đừng nói đến là đại đoàn kết dân tộc gì đó.

Bởi vì bách tộc quần cư, tự nhiên là thường xuyên phát sinh tranh đấu, xung đột chủng tộc là điểm đặc sắc nhất của thế giới này, cho nên so với không gian Nhân tộc, thì nơi này có vẻ còn hỗn loạn hơn.

Nhưng khi Vân Thiên Hà tiến nhập vào đây, đã có rất nhiều địa phương bị Dị Linh tàn phá.

Địa phương bị Dị Linh chiếm đoạt cũng không nhiều, không gian sinh tồn của Dị Linh tương đối nhỏ, nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì nơi này cường giả đông đảo.

Trong thế giới Nhân tộc, cường giả cấp bậc Thiên Cảnh cơ bản đều rất ít, đếm được trên đầu ngón tay, mà ở nơi này, bên trong mỗi một bộ lạc, đều có ít nhất hai đến ba cường giả Thiên Cảnh.

Đây còn chưa tính đến những thành viên cấp bậc Địa Cảnh của các tộc, vì vậy đã cấu thành nên một thế giới cường giả như mây. Bọn họ khinh thường không gian Nhân tộc, gọi đó là Man Hoang thế giới, bởi vì chủng tộc Nhân tộc là đẳng cấp thấp, cũng bởi vì bọn họ có được thực lực cường đại, có tư cách khinh thường những kẻ yếu ớt này.

Ở nơi này, quy tắc sinh tồn nhược nhục cường thực được thể hiện vô cùng rõ ràng.

Vân Thiên Hà dựa theo phương vị do Long Tinh Tử cung cấp, chỉ mất thời gian hai hơi thở là đã đến được nơi đó.

Bề mặt Di Sinh thế giới đa phần là hoang sơn cùng đồi núi, sơn phong liên miên không dứt, trong rất nhiều sơn cốc, đều có một số bộ lạc sinh sống.

Bộ lạc Cửu Phượng nằm trên một phiến đồi hoang ở phía nam Di Sinh thế giới, khí hậu hoàn cảnh nơi này thập phần nóng bức, xung quanh rất nhiều núi lửa, bộ lạc sinh hoạt tại sinh hoạt tại đều là những chủng tộc có thể chịu được nóng bức.

Nơi này hoàn cảnh khá ác liệt, tại phiến không gian sát biên giới giải đất này thường xuyên xuất hiện một số vòng xoáy chân không, nhưng bởi vì nó nằm liền với phiến không gian tan vỡ của Thiên tộc, cho nên phụ cận nơi này cũng có một vài bộ lạc Thiên tộc sinh sống.

Nhất là những chiến sĩ Độc Giác trên đầu có một chiếc sừng, bọn chúng da thịt cực kỳ cứng rắn cường hãn, trời sinh sức lực vô cùng lớn, thích sử dụng một đôi trọng chùy ngàn cân, dùng thiên phú thần lực để công kích địch nhân, tính khí táo bạo, ở nơi này hoành hành ngang ngược, đối với những chủng tộc bộ lạc khác mà nói, chiến sĩ Độc Giác chính là bộ tộc khó dây vào nhất.

Bất quá chiến sĩ Độc Giác này ở trong Thiên tộc thế giới lại là những nhân vật bị khinh thường nhất. Bởi vì thiên phú của chúng chính là lực lượng lớn, hơn nữa thân thể cồng kềnh, tính khí nóng nảy, là một chủng tộc rất dễ bị chi phối.

Nhưng chủng tộc tầng đáy trong Thiên tộc thế giới, khi đến Di Sinh thế giới lại trở thành chủng tộc ức hiếp các chủng tộc bộ lạc khác, cho nên người của bộ lạc Độc Giác đều di chuyển đến sát biên giới giữa Thiên tộc thế giới và Di Sinh thế giới, tương đương với những nô lệ bị Thiên tộc lưu vong, vì bọn họ mà thủ vệ biên cảnh.

Vân Thiên Hà còn chưa chính thức đi qua phiến không gian tan vỡ của Thiên tộc, nhưng từ những bộ lạc Độc Giác này mà xem, chủng tộc Thiên tộc chẳng qua chỉ có huyết mạch thiên phú cường đại, luận về trí tuệ cùng sức sáng tạo, bọn chúng còn thua xa Nhân tộc. Thế nhưng sau khi huyết mạch thiên phú bọn chúng mở ra, thực lực cường đại là điểu không thể nghi ngờ.

Bộ lạc Cửu Phượng nằm sâu bên trong một hạp cốc ở phía nam phiến đồi hoang này, từ hạp cốc vượt qua một đỉnh núi, đến giải đất biên kia phiến đồi hoang, chính là nơi ở của bộ lạc Long Nhân.

Khi Vân Thiên Hà tới bầu trời phía trên hạp cốc, liền thấy bên dưới đang phát sinh một hồi tranh đấu kịch liệt, hơn mười chiến sĩ Độc Giác tộc thân hình cực lớn, tay cầm trọng chùy, đang oanh kích vào cửa đá phía trước hạp cốc bộ lạc Cửu Phượng.

Mà ở gần đó, hơn mười nữ tử dung mạo kiều diễm, sau lưng mọc ra một đôi cánh, trong tay mỗi người đều cầm một tiểu cầu hỏa hồng sắc, đang chiến đấu cùng với những chiến sĩ Độc Giác này.

Những nữ tử của bộ lạc Cửu Phượng, dựa theo hiểu biết của Vân Thiên Hà, bọn họ hẳn là hậu duệ duy nhất của Chu Tước còn tồn tại đến nay, các nàng thuộc về chủng tộc mẫu hệ, nam nhân trong tộc không có địa vị, nữ nhân chiếm chủ đạo, chiến sĩ trong tộc đều là nữ nhân.

Hơn nữa phương thức chiến đấu của bọn họ rất đặc thù, cũng bởi vì nguyên nhân thiêu phú của họ, thân thể các nàng thập phần linh hoạt, hơn nữa còn có năng lực bay lượn, mang đến ưu thế về tốc độ và linh hoạt rất lớn. Nhưng thủ đoạn công kích của họ lại có phần đơn giản, không khác lắm so với chiến sĩ Độc Giác, đều là dùng tiểu cầu trong tay kia, sau khi rót lực lượng vào sẽ sản sinh ra một cỗ hỏa diễm, dùng để công kích địch nhân.

Vào lúc này, những nữ tử bộ lạc Cửu Phượng tranh đấu cùng với chiến sĩ Độc Giác, tuy rằng thân pháp linh hoạt, không hề xuất hiện thương vong, nhưng các nàng cũng không làm được gì chiến sĩ Độc Giác.

Chiến sĩ Độc Giác lực lượng rất cường hãn, một chùy đập xuống chính là một hố to trên vách đá, hơn nữa da thịt của chúng cũng rất cứng rắn, thương tổn do hỏa diễm cầu của bộ lạc Cửu Phượng gây ra cũng không tạo thành uy hiếp gì đối với chúng.