Võ Động Thiên Hà

Chương 522: Khôn Tổ


Sau khi hoàng đế đi xuống thông đạo, trên râu tóc hoa râm của hắn xuất hiện sương băng,mỗi bước đi của hắn đều có vẻ vô cùng gian nan, khí tức khôn hàn kia sớm đã khiến thân thể hắn tê cóng.

Lúc này hắn hoạt động như một cỗ máy đi về phía trước, không biết đi được bao lâu, phía trước dần có ánh sáng ngân bạch, tinh thần hoàng đế run lên, nhưng mới đi thêm được vài bước, dưới chân bị trượt ngã. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Sau khi bị ngã, hoàng đế hình như không còn sức đứng dậy, chỉ là hắn nhìn về ánh sáng phái trước, giống như một loại tín ngưỡng cuồng nhiệt, thúc đẩy hắn chậm rãi vươn tay, mang theo thân thể nặng nề bò về phía trước.

Bò lên, bò lên, rốt cuộc hoàng đễ cũng liều mạng tới điểm khí lực cuối cùng mới đến được chỗ của ánh sáng kia, đó là một căn phòng do hàn băng tạo thành.

Trong phòng này giống như một đại điện của miếu thờ, phía trước bậc thang bốn phía đại điện đều có những cây cột bằng hàn băng, phía trên bốn cây cột đều là một cái hốc rỗng, bên trong hốc rỗng có một viên thủy tinh cầu màu bạc trôi nổi, từ trong đó phát ra quang mang màu bạc, chiếu rọi toàn bộ đại điện.

Ở giữa bốn cây cột kia, là một bậc thang, ở phía trên bậc thang sừng sững một khối băng trụ lớn bằng sáu người ôm.

Quỷ dị chính là chính giữa băng trụ kia, mơ hồ có một hình bóng, thông qua ánh sáng màu bạc, hình bóng trong băng trụ kia lại càng lúc càng rõ.

Bên trong băng trụ có một người bị đóng băng.

Người này mặc áo choàng trắng bạc, nhưng tướng mạo lại khác hắn người bình thường, tóc màu bạc trắng rối tung, lông mày cũng rất dài, càng nhìn càng thấy giống với hậu duệ của Tuyết tộc.

Thần sắc người này vô cùng khoan thai, hai mắt nhắm lại, hai tay còn làm động tác ôm lấy, cứ như vậy bị phong ấn trong băng trụ, dưới quang mang chiếu rọi từ cây cột bốn phía, toàn bộ băng trụ cũng tảm mát ra một cỗ quang huy thần bí.

Hoàng đế bò đến phía dưới băng trụ, thần sắc có vẻ cực kỳ thành kính, trong đôi mắt cũng hiện lên một cỗ quang mang cuồng nhiệt, hắn trước tiên quỳ trước băng trụ lạy vài cái, thân thể phủ phục chậm rãi quỳ trên bậc thang, mới nói:

- Tổ tiên tại thượng. Tôn tử đời thứ chín Đường thị là Đường Túc Thiên đến bái lạy!

Lạy bái một hồi, hoàng đế tiếp tục quỳ trên mặt đất, nói:

- Hiên nay Đường thị chấp chưởng Đông Vực đế mạch, đã nguy trong sơm tối, thế lực khắp nơi nhìn chằm chằm, nhòm ngó đế mạch chi thực, lại có tử tôn Đường Túc Ly dã tâm bừng bừng, không biết hối cải, cấu kết với các thế lực tà ác hòng chiếm đoạt Đông Vực đế mạch chi thực. Mà Đường thị tử tôn đời thứ mười là Đường Linh Sơn và Đường Linh Thành, suy nhược quá lâu ngày, thực khó có thể gánh vác trọng trách thủ hộ Đông Vực đế mạch chi thực!

Nói xong, hoàng đế ngừng lại, chờ tiếng vọng của giọng nói trong điện dần dần biến mất, hoàng đế lại ho mấy tiếng, nói:

- Khôn Tổ, Đường thị tử tôn bây giờ có một chuyện đặc biệt muốn bẩm báo với người. Hiện nay phong ấn ở Quỷ Cốc đã bị phá, trong cốc Cơ thị xuất hiện hậu thế của Thánh Hoàng huyết mạch, vì chuyện của thái tổ năm đó, khiến cho Cơ thị tử tôn ghi hận trong lòng, ghen ghét với những việc năm đó của Thái tổ Đường thị ta, nên thực hiện kế hoạch trả thù, đặc biệt khẩn cầu Khôn Tổ nhớ tới phần tình cảm tổ tiên Đường thị đã khổ tâm bảo vệ đế thực chi mạch mà che chở cho tử tôn Đường thị, để huyết mạch Đường thị ta có thể tiếp tục truyền thừa xuống dưới.

Hoàng đế vừa mới dứt lời, đúng lúc này, người bị phong ấn trong cột được hoàng đế gọi là Khôn Tổ đột nhiên mở mắt, một đạo quang mang quỉ dị từ trong cột bắn ra, nhất thời toàn bộ đại điện rung động một trận.

Song song, một thanh âm hùng hậu giống như truyền từ viễn cổ đến quanh quẩn trong đại điện:

- Phong ấn trong Quỷ Cốc bị phá, huyết mạch Cơ thị xuất hiện, đế mạch chi thực nên trả lại cho Cơ thị.

- A, Khôn Tổ hiển linh?

Giờ khắc này, đột nhiên hoàng đế nghe thấy thanh âm đó, vẻ mặt kinh hãi, đồng thời trong mắt phóng xuất ra cỗ quang mang càng thêm cuồng nhiệt, hắn lần thứ hai quỳ xuống, dùng thanh âm run run nói:

- Khẩn cầu Khôn Tổ chỉ điểm bến mê?

- Tử tôn đời thứ chín của Đường thị, số mệnh thủ hộ đế mạch chi thực sẽ kết thúc tại ngươi, Đường thị cũng sẽ có một trường kiếp nạn, trong tử tôn đời thứ mười, tuy có người không thể tránh khỏi kiếp nạn, nhưng huyết mạch Đường thị vẫn sẽ tiếp tục truyền thừa, ngươi cứ thuận theo tự nhiên, từ nay về sau thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh giành, Đường thị trả lại đế mạch chi thực, hậu thế ẩn cư không được lộ diện, tự có tử tôn Thánh Hoàng một lần nữa chấp chưởng đế mạch chi thực, an định thiên hạ!

Hoàng đế nghe đến mấy lời này, rốt cuộc như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Đường Túc Thiên đã biết nên làm như thế nào. Tạ ơn Khôn Tổ đã chỉ điểm bến mê!

- Ngươi đi đi, Khôn Thiên điện này về sau sẽ không còn tồn tại nữa!

Hoàng đế lại ho mấy tiếng, cảm giác một lực lượng thẩn dị phủ kín toàn thân, khiến tinh thần trở nên tốt hơn nhiều, cư nhiên lại có khí lực lập tức liền đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi điện phủ thần bí.

Đợi sau khi hoàng đế ra ngoài, chỉ chốc lát sau, băng trụ trong điện kia bắt đầu phát sinh nứt nẻ, toàn bộ đại điện rung nhẹ, một cỗ vụ khí bắt đầu nhanh chóng lan tràn, hàn băng xung quanh bắt đầu bị hòa tan.

Đúng lúc này chợt nghe răng rắc một tiếng, băng trụ kia đột nhiên vỡ vụn ra, chỉ thấy thân thể Khôn Tổ huyền phù giữa không trung, mấy cây cột xung quanh phóng xuất quang mang lên người hắn.

Lúc này hai tay Khôn Tổ buông xuống, mở mắt ra, lập tức có một cỗ lực lượng thần bí tác dụng lên, chỉ thấy bậc thang bắt đầu chậm rãi di động.

Khoảng chừng dời đi được ba thước, dưới bậc thang hiện ra một đường lõm xuống, khi hàn băng xung quanh đường viền bị hòa tan, lập tức lại cộng hưởng một tiếng, bên trong cái khe do đường viền tạo thành chậm rãi mọc lên một khối hàn băng quỷ dị màu lam nhạt giống như thủy tinh, phóng ra ba động thần kỳ.

Trong hàn băng màu lam nhạt thần kỳ này, cũng có một người bị phong ấn, đó là một vị lão giả mặc hoàng bào, Khôn Tổ nhấc tay, một đạo ngân mang quỷ dị giống như thiểm điện bắn về phía bên ngoài bốn cột trụ. Thủy tinh cầu trong cột bay đi, trôi nổi trong không gian của hàn băng màu lam, dần dần cũng phóng xuất một cỗ quang hoa màu lam nhạt.

Mà cùng lúc đó, hoàng lăng ở Đại Đông sơn cách xa đó, trong lăng mộ u ám, lúc này cũng phóng xuất ra một đạo quang mang quỷ dị, sau đó lại biến thành một đoàn yên vụ thần bí, giống như một cơn gió nhẹ, chậm rãi thổi tới trên bầu trời hoàng cung, sau đó giống như gặp phải vật gì hấp dẫn, yên vụ liền hóa thành một dãi co rút lại.

Mà trong Thiên Khôn điện, viên cầu phát ra quang mang ngày càng rực rỡ, Khôn Tổ lúc này quát:

- Ra di!

Đột nhiên một đạo yên vụ chậm rãi xuất hiện trong điện, dần dần hóa thành một đạo hư ảnh, dĩ nhiên cùng lão giả mặc hoàng bào trong hàn băng giống nhau.

Mà khi hư ảnh kia hiển hiện ra, thấy Khôn Tổ, liền lập tức cung kính thi lễ, nói:

- Đệ tử bái kiến Khôn tổ!

Khôn Tổ gật đầu, nói:

- Sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành, hiện tại ta thả bản tôn của ngươi ra, còn cần ngươi làm xong một việc cuối cùng, làm xong việc này liền đến Khốn Long động phía sau Nguyệt Miểu sơn tìm ta, làm việc gì, ngươi biết chứ?

- Đệ tử đã biết nên làm như thế nào!

Lão giả thi lễ với Khôn Tổ, chờ Khôn Tổ gật đầu, lúc này vung tay lên, lại phóng xuất ra một cỗ lực lượng kỳ dị, chỉ thấy bốn hạt châu giống như bốn mặt trăng tròn, tỏa ra quang hoa chiếu vào khối băng, khối băng kia bắt đầu nhanh chóng tan chảy, tịnh hóa ra một cỗ khí tức, chậm rãi bị hạt châu hút lấy.

Sau một lát, hạt châu kia đã hút hết khí tức ẩn chứa trong khối băng màu lam, khối băng màu lam giống như mất đi vật gì đó chống đỡ, ầm ầm hóa thành bột phấn, rất nhanh liền biến mất không thấy, chỉ còn lại lão giả kia nằm ở đó, khi hư ảnh chợt lóe lên đến khối thân thể này, trên người lão giả phóng ra quang hoa, rồi hắn chậm rãi mở mắt.

Thanh Long sơn, trên một ngọn núi vô danh độc lập.

- Thiên Hà, lần trước không phải huynh nói nhìn thấy nơi này có quang hoa thần dị sao? Thế nào chúng ta tìm được nơi này rồi, lại không thấy, lẽ nào nó di động rồi?

Mộng Ly tìm kiếm xung quanh, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Vân Thiên Hà cũng đang tìm kiếm ở một bên, lẩm bẩm nói:

- Lần trước ta xem ngay chỗ đỉnh núi này có ánh sáng kỳ dị phát ra, hơn nữa, vị trí này cũng không sai, thế nào ngày hôm nay lại không thấy gì. Ta cũng cảm thấy kỳ quái.

Tầm Nguyệt ôm Đường Linh Toa, nhìn xung quanh ngọn núi, nói:

- Tỷ tỷ, muội đối với nơi này có ấn tượng, đây hẳn là nơi có cửa vào Tàng Long đại điện, chỉ là nó không có hiển hiện, có thể nào lien quan đến thời gian không?

Mộng Ly suy nghĩ chút, cắn môi nói:

- Thời gian khi đó là mới sáng sớm, nhưng hiện tại là buổi chiều, phương diện này có gì ảo diệu chăng?

Vân Thiên Hà nghe xong những lời này, đột nhiên trong long khẽ động, nói:

- Nếu như là trời vừa sang, cũng chính là lúc mặt trời đang mọc, khi đó mặt trời ở chính đông, ta dùng Vi Quang Chi Nhãn thấy ở đây có ánh sang phát ra, hẳn là do ánh sang mặt trời từ phía đông phản xạ lại, mà hiện tại là buổi chiều, mặt trời ngả về tây, như vậy án theo vị trí phản xạ ra hẳn là…

Nghĩ tơi đây đột nhiên Vân Thiên Hà nói rằng:

- Đúng vậy hẳn là phía bên trái của ngọn núi,

- A, sao ta lại không nghĩ tới nha, Thiên Hà huynh thật là thông minh, hì hì, chúng ta đi nhanh lên, mau một chút a!

Mộng Ly vừa nghe có kết quả, nhất thời đại hỉ, thân thể tung lên, liền như phi điểu bay dọc theo Thanh Long sơn lên đến đỉnh.

Vân Thiên Hà và Tầm Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhau. Không thể làm gì hơn là nhanh chóng đuổi theo, Mộng Ly vì sao vui vẻ như vậy, Tầm Nguyệt hiểu rất rõ ràng.

Sau thời gian một nén nhang, khi ba người leo đến đỉnh núi, chỉ thấy Mộng Ly chỉ vào một mặt núi cách đó không xa, kêu lên:

- Thiên Hà, huynh xem vị trí và hoàn cảnh xung quanh của ngọn núi kia, quả nhiên vừa thích hợp, huynh mau nhìn xem, cửa vào có phải là ở đó không?

Vân Thiên Hà nghe thấy thế, vì vậy mở Tinh Mâu Chi Quang ra, vận dụng Vi Quang Chi Nhãn trong Tinh Khung Trượng Thiên Thuật, tỉ mỉ tra xét ngọn núi này, quả nhiên thấy trên đỉnh núi có một vầng sáng phóng xuất ra quang mang thần dị.

Mà cỗ quang mang này, dùng mắt thường căn bản không thể nhìn thấy được.