Võ Động Thiên Hà

Chương 497: Điêu lão hán


Tửu bảo được tiền thưởng, tất nhiên cực lực nịnh bợ.

Thế nhưng suy nghĩ một hồi, lại bất đắc dĩ nói:

- Xin lỗi khách quan, tiểu nhân sinh sống tại địa phương Long Sơn Quận này, từ trước tới nay chưa từng nghe nói địa phương nào tên là Sắc Vi Thôn!

Vân Thiên Hà nhíu mày suy nghĩ một chút, lại nói:

- Vậy ngươi có biết người nào am hiểu chế tạo con rối?

Nói xong, lại ném mấy văn tiền lên bàn.

Túc này tửu bảo cũng biết xấu hổ không cầm, vỗ đầu suy nghĩ.

Lúc này đột nhiên nghe được bên ngoài truyền tới tiếng thét to của một vị lão giả, nhất thời nhãn thần sáng lên, lập tức cầm mấy văn tiền cho vào túi, chạy nhanh ra khỏi cửa.

Chỉ chốc lát liền thấy tửu bảo trở về, phía sau hắn còn dẫn theo một vị lão ông bán hàng rong tóc bạc trắng, vóc người gày gò, nịnh nọt đi tới trước mặt Vân Thiên Hà nói:

- Khách quan, lão đầu này bình thường ở chỗ này bán một ít đồ chơi nho nhỏ, con rối cũng có, cũng là thợ khéo tốt nhất, ngươi hỏi hắn một chút hẳn là sẽ biết được!

Vân Thiên Hà quay đầu về phía lão ông, lại nhìn con rối và một ít đồ dùng biểu diễn trong hộp của hắn, lấy ra một ngân bính tử đưa cho lão ông, nói:

- Lão bá, ngươi có biết tại vùng này có địa phương nào tên gọi là Sắc Vi Thôn?

Lão ông không dám tiếp nhận tiền của Vân Thiên Hà, chỉ lắc đầu nói:

- Lão hán không biết, ngươi muốn hỏi thôn nào giỏi về mộc nghệ nhất trong thôn, như vậy chính là Nam Sơn Thôn phía nam dưới chân Thanh Long Sơn, lão hán chính là người trong thôn!

Vân Thiên Hà lấy từ trong chiếc hộp của lão ông một con rối hình dáng tiểu hài đồng nhìn một chút, lại cầm lấy một con rối hình dạng quái thú, quan sát một phen, hỏi:

- Lão bá, tay nghề chạm trổ xác thực tinh tế, là do tổ tiên truyền xuống sao?

Nói tới đây, thần thái lão ông có chút hưng phấn, liền trả lời:

- Từ thời tổ tông của ta, coi như có tiếng nhất tuyệt về công nghệ điêu khắc tại phương bắc, rất nhiều quý nhân và quan lại sử dụng đồ dùng bằng gỗ có trạm trổ hoa văn đồ án, hoặc là pho tượng các loại đều đi ra từ trong Nam Sơn Thôn chúng ta, tục truyền nói, đã từng có một vị nhân vật giống như thần nhân tới Nam Sơn Thôn chúng ta bái sư học nghệ…

Trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, nói:

- Có chuyện thần kỳ như vậy, vậy lão bá không ngại để ta xem khắc đao ngươi dùng một chút?

Lão ông có chút mất tự nhiên nói:

- Tiểu ca, khắc đao của lão hán thô kệch, chỉ làm bằng sắt thường mà thôi, ngay cả dao thái thịt bình thường còn không bằng, lấy ra chỉ sợ ngươi chê cười, ngươi có thể xem những vật phẩm ta đã làm ra, ngươi thích thứ nào thì chọn, không thì lão hán có thể đi!

- Mấy thứ này của lão bá ta đều mua hết, ta cũng không phải cho ngươi làm sinh ý khong vốn, chỉ là ta đối với công nghệ điêu khắc cảm thấy rất hứng thú, rất hiếu kỳ khắc đao sẽ có dạng như thế nào, có thể làm ra những con rối tinh xảo tới như vậy!

Dừng lại một chút, Vân Thiên Hà nhìn lão ông nói:

- Ta trước đưa một trăm lượng bạc, thỉnh thợ rèn tốt nhất dùng sắt tinh luyện làm khắc đao, nhưng khắc ra thứ gì đó đều rất kém cỏi, ta suy nghĩ rất lâu cũng không tìm ra được nguyên nhân trong đó…

Lão ông nghe xong lời này, trong ánh mắt hiện lên một tia coi thường, chậm rãi nói:

- Vị tiểu ca này, điều người khắc vật, chú ý tâm tình, toàn tâm đầu nhập vào đó, chỉ có dung nhập tâm tình cảm xúc vào đường khắc mới có thể giống như đúng, trông sống động, điều này không quan hệ tới công cụ, cho dù ngươi có dùng khắc đao tốt nhất, nếu như không thể lĩnh ngộ được đạo lý trong đó thì cũng chỉ là uổng công!

- Thụ giáo rồi, nếu lão bá không muốn để tại hạ nhìn thấy khắc đao của mình, tại hạ cũng không miễn cưỡng, bất quá ngày khác sẽ tới Nam Sơn Thôn bái phỏng, tham thảo công nghệ điêu khắc, hy vọng lão bá chớ trách!

Lão ông nghe xong lời này, cũng thở dài nói:

- Người thanh niên, chỉ sợ ngươi cũng phí công, năm ngoái thôn gặp lũ bất ngờ, đi đều đi, tán đều tán, đều tới bên ngoài làm công nuôi sống bản thân, hiện tại trong thôn cũng chỉ còn sót lại ta và mấy lão đầu già sắp chết như lão đầu ta mà thôi, mà mấy người kia đều vô cùng cố chấp, ngươi có đi thì bọn họ cũng sẽ không nói cho ngươi bất cứ thứ gì!

- Nếu như vậy, thực sự quá đáng tiếc rồi!

Dứt lời, Vân Thiên Hà cầm một ngân bính tử để vào trong hộp của lão ông, đứng dậy rời khỏi cửa.

- Người thanh niên, ngươi mua mấy thứ này của lão hán, ngươi hãy mang đi đi!

Lão ông thấy Vân Thiên Hà không lấy mấy thứ đồ chơi nho nhỏ của hắn, liền đuổi theo, nhưng Vân Thiên Hà từ lâu đã không còn bóng dáng.

Mà lúc này, tửu bảo chạy ra, trừng mắt nhìn lão ông nói:

- Tam thúc công, ngươi hôm nay làm một sinh ý lớn, nếu không có ta ngươi cũng không có nhiều tiền như vậy, vì vậy ta chí ít cũng được ba thành phí giới thiệu a!

- Thằng nhóc, người trong thôn thế nào lại có kẻ thấy lợi sáng mắt như ngươi, tiền này vừa lúc mang về thôn tu sửa nhà cửa, lão hán lại thỉnh người tới thanh lý ruộng đồng phá hủy, sang năm là có thể có hoa mầu rồi, những người ly tán bên ngoài cũng sẽ dần dần trở lại, mà ngươi, cả ngày chơi bời lêu lổng, không hiếu học tay nghề, nếu như không nhìn vào mặt mũi gia gia ngươi, ông chủ tửu phường sẽ không thu ngươi làm tửu bảo, bằng không ngươi cũng đã sớm chết đói rồi!

Lão ông tức giận tới mức dựng thẳng râu mép, tiện nay lấy ra mấy văn tiền ném cho tửu bảo.

- Tam thúc công, đừng keo kiệt, một chút như vậy làm sao đủ cho ta cưới một thê thị nha, lại cho thêm một điểm, nếu như không có tiền lẻ, ta có thể tìm ông chủ đổi ngân bính tử cho ngươi!

- Cút, tên súc sinh vô lương tâm ngươi, cũng cũng chỉ sống cho mình, Nam Sơn Thôn quả thực phí công nuôi sống ngươi nhiều năm như vậy, tức chết lão hán rồi!

Lão ông mắng vài câu, nhìn tiểu bảo bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng nói:

- Trong thôn có một số việc, nếu như ngươi còn có lương tâm, tốt nhất không nên nói lung tung bên ngoài, ngươi tự giải quyết cho tốt!

Nói xong, lão ông nhanh chóng rời đi.

Tửu bảo bĩu môi, nhặt mấy văn tiền cất trong người, lẩm bẩm nói:

- Sớm biết người nọ hào phóng như vậy, ta đã nói cho hắn biết rồi, chuyện không ra gì như vậy còn bảo mật, thiết!

Hùng hùng hổ hổ chửi thề, tửu bảo tiến vào trong tửu quán. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện

Mà ngay cách đó không xa, Vân Thiên Hà nghe xong những lời này, khóe miệng nở nụ cười, cũng không tìm tửu quán, trực tiếp tìm trong thành có mấy chỗ khắc tiêu ký quái dị xấu xí, sau đó dừng lại trước một hộ dân tại ngõ nhỏ hẻo lánh.

Sau khi gõ cửa, hộ dân mở cửa, mà người mở cửa chính là một hán tử trung niên, quan sát Vân Thiên Hà vài lần, lại quan sát xung quanh, nói:

- Tìm ai?

Vân Thiên Hà nói một câu tiếng lóng, hán tử trung niên cả kinh, lập tức mở rộng cửa, cúi người làm thế dẫn, dẫn theo Vân Thiên Hà vào phòng, mở bộ phận cơ quan trên giường, cùng với Vân Thiên Hà tiến vào trong thông đạo ngầm dưới đất.

Từ thông đạo ngầm dưới đất đi tới một sân rộng bí mật, trong phòng cấp tốc đi ra một người thanh niên đội mũ rơm, sau khi nhìn thấy Vân Thiên Hà, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, lập tức hành lễ.

- Thiếu chủ!

Vân Thiên Hà khoát tay áo, theo sau vào phòng, người thanh niên kéo mũ rơm xuống, lộ ra khuôn mặt dị tộc khác thường, Vân Thiên Hà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Thu Phong, tin tức từ tình báo doanh có thể thu được ở đây sao?

- Đúng vậy thiếu chủ, lần này thiêu chủ tới đây không biết có an bài gì?

Thu Phong gật đầu nói.

- Chuyện khác các ngươi không cần phải để ý tới, ngươi nhanh đi an bài, ta muốn điều tra cẩn thận về Nam Sơn Thôn dưới chân núi thành nam, còn có tên tửu bảo trong tửu phường, trọng điểm là Nam Sơn Thôn kia, tất cả mọi cố sự truyền thuyết gì về thôn này, còn có cá kỳ văn dị sự, ta muốn thông tinh rõ ràng nhất, càng chi tiết càng tốt, trong hai ngày mang tư liệu tới căn cứ Sát thủ doanh, mặt khác phát tin tới các cơ sở khác Tình báo doanh, điều tra một thôn trang tên là Sắc Vi Thôn tại vùng Thanh Long Sơn, hoặc là rất cả thông tin liên quan tới ba chữ Sắc Vi Thôn, càng chi tiết càng tốt, mười ngày phải trình báo!

- Rõ, thuộc hạ đi phát tin!

Lúc Thu Phong tuân mệnh, không dừng lại, lập tức ra khỏi cửa.

Sau khi Vân Thiên Hà ra khỏi cửa, từ trong một ngõ nhỏ bí mật đi ra, tực tiếp rời khỏi thành, lúc này mới huýt sáo dài một tiếng, gọi Vân Bôn, sau đó nhảy lên ngựa chạy tới chân núi Thanh Long Sơn.



Quận Khánh Dương, Định Châu.

Vẫn là hậu viện tửu quán trước kia, Tả Tông Nguyên đang ngồi dưới tàng cây, hưởng thụ bóng râm mát, trong tay nâng chung trà, lặng yên nghe thứ sát giả giữa đường quay ngược trở về hồi báo.

Sau khi nghe xong, Tả Tông Nguyên cười nhạt:

- Chuyện tình Khuê Trễ tiểu nhi cũng không giải quyết được, theo như lão phu nhìn, lần này tám phần mười là hắn lành ít dữ nhiều, bất quá các ngươi đã phát hiện ra hành tung của tiểu tử này, còn có mục đích chuyến đi, tin tức này coi như có điểm giá trị, ngươi có thể lui ra trước, lão phu tự có dự định!

Thứ sát giả lão Lục rời khỏi sân, sau khi ra khỏi tửu quán, thẳng tới phụ cận một bưu dịch, từ bên trong lấy ra một đầu phi cầm bọn họ đã ký gửi, buộc chắc vào chân phi cầm một phong thư đã chuẩn bị tốt, sau đó để phi cầm bay thẳng về phương Nam, cuối cùng vị thứ sát giả này lại trở về tửu quán.

Tả Tông Nguyên trong tửu quán gọi mấy tên thủ hạ ra, bàn giao một số sự tình, mấy tên thủ hạ liền cấp tốc rời đi.

Mà khi hắn đợi thứ sát giả trở về, cười lạnh nói:

- Các ngươi lén quan hệ với người nào, lão phu sớm đã điều tra rất rõ ràng, Khuê Trễ tiểu nhi muốn trước mặt lão phu chơi chút trò thông minh nho nhỏ, hắn còn rất non!

- Tả đầu lĩnh, tuy rằng chúng ta đều hiệu lực cho Lâu trưởng lão, nhưng không ai không muốn nhiều hơn một đường sống, Lâu trưởng lão trong ám điện có thực lực yếu hơn so với các trưởng lão khác, lần này để hắn xung phong, mấy tiểu tốt chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị coi như pháo hôi vứt bỏ, lẽ nào Tả đầu lĩnh không muốn chuẩn bị dự định khác sao?

Tả Tông Nguyên nói:

- Ngươi đưa tin tức gửi cho mấy ngươi kia tại Thanh Châu, như vậy lão phu tự nhiên cũng có hậu chiêu, chuyện chịu đòn thay cho người khác, tốt nhất là đẩy cho ai đó làm, công lao lại do ta hưởng trọng, vì vậy các ngươi không có cơ hội để chia xẻ rồi!

Dứt lời, Tả Tông Nguyên đột nhiên đứng dậy, khí thế toàn thân bùng phát, tại lúc thứ sát giả còn đang lúng túng, thủ thế liên hoàn biến ảo, hóa thành một đại ảnh thủ, nắm chắn yết đầu thứ sát giả.

- Tả lão nhi, ngươi đê tiện…

Lúc này thứ sát giả mới phản ứng, nhưng đã chậm.

Khi yết hầu của hắn bị nắm chắc, hắn căn bản không có sức phản kháng, khi mới có động tác rút ra vũ khí bên hông, nhưng hắn đã bị Tả Tông Nguyên kiềm chết, mà thực lực của hắn căn bản không phải là đối thủ của một cao thủ Võ Thánh như Tả Tông Nguyên.

Tả Tông Nguyên cười lạnh một tiếng, lực lượng trong tay tăng lên, bỗng nhiên bóp mạnh.

Lập tức vang lên tiếng răng rắc, toàn bộ thân thể thứ sát thả yếu đuối, nhưng Tả Tông Nguyên cũng không buông tha, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, vung tay lên, bàn tay bốc lên một đoàn hỏa diễm phóng thẳng về cỗ thi thể, thứ sát giả rất nhanh đã hóa thành tro tàn.

Giết người không chớp mắt.

Lúc này Tả Tông Nguyên mới chắp tay sau hông, quay ra bên ngoài khẽ quát nói:

- Mọi người nghe rõ, lập tức khởi hành, hỏa tốc chạy tới Long Sơn Quận ẩn núp, mật thiết điều tra hành tung của tên tiểu tử kia, đúng lúc thả tin tức cho người khác, không có mệnh lệnh của ta, không được vọng động!

Đợi những người đó tuân mệnh bắt đầu hành động, Tả Tông Nguyên uống cạn chung trà, để chung tra lên bàn, nói:

- Lúc này, lão phu phải làm ngư ông đắc lợi mới được!