Bên trong khách sạn Lợi Châu vẫn có ánh đèn le lói hắt ra từ phòng khách dù thời gian đã là nửa đêm.
Giang Ngọc Tề ngồi trước bàn, trên tay mân mê một chiếc ngọc bội được điêu khắc tinh xảo, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt kết hợp với khuôn mặt anh tuấn càng làm nổi bật lên dáng vẻ tiêu sái.
Ngồi đối diện với Giang Ngọc Tề chính là Giang Ngọc Đường, mắt nhăm hơi khép lại, tay xoa huyệt thái dương đăm chiêu suy nghĩ tựa như đang gặp một nan đề khó giải. Lúc sau hắn lên tiếng:
- Tuyết Ông tiên sinh mang theo hai vị quận chúa chạy đến Lợi Châu, ở Đồ gia lâu như vậy dốt cục là có mục đích gì, nếu là du sơn ngoạn thủy thì cũng phải có thời hạn chứ cứ lâu như vậy thì kế hoạch của chúng ta sẽ rất khó tiến triển.
Giang Ngọc Tề nghe vậy cười khẽ, tay khẽ lay động miếng Ngọc bội đã biến mất, lạnh lùng nói:
- Tam thúc không cần lo, chuyện này cũng chẳng gấp gì vì bọn họ sớm muộn thì cũng phải rời đi hơn nữa vấn đề Đồ gia đối với chúng ta cũng dễ như trò chơi chẳng qua chỉ là thời gian mà thôi. Mục đích của chúng ta trong chuyến đi lần này chỉ là thăm dò hư thực, phải biết rằng một đầm nước trong thì bỏ vào đó một thùng nước bẩn có lẽ sẽ rất nhanh lại trở nên trong suốt nhưng nếu đổ vào đó mấy thùng nước bẩn thì hẳn sẽ không còn trong suốt được nữa rồi. Mà con cá này đang trong nước đục, sẽ có những lúc ra ngoài thay đổi không khí, chúng ta muốn câu cá lớn thì ko nên để ý mấy con cá nhỏ.
Giang Nhất Đường nhìn bộ dạng Giang Ngọc Tề đang dự tính thái độ không nóng, không lạnh với bộ mặt lạnh lùng. Bộ dạng đó làm tâm tình lão cũng trở nên bình thản. Giang gia ba đời gần đây xuất hiện hai thiên tài thiếu niên mà một trong hai vị đó là kì tài võ học, mới mười lăm tuổi đã là Ngũ cấp võ sư tiền đồ vô hạn. Còn vị trước mặt lại càng làm cho Giang gia chú ý vì mới mười sáu tuổi đã đạt tới cảnh giới Lục cấp võ sư, thành tựu đó không chỉ là ba đời gần đây của Giang gia chưa có ai như vậy mà thậm trí cả ba đại gia tộc phương bắc cũng chưa có ai như vậy.
Nhưng điều làm Giang gia càng mừng hơn đó là Giang Ngọc Tề từ nhỏ đã là một người túc trí đa mưu, không kiêu căng nóng nảy, bất luận là lời nói hay cử chỉ hành động hoặc là cách đối nhân xử thế đều mang phong thái lãnh đạo, chững trạc mà những thiếu niên cùng lứa không có được.
Giang Nhất Đường trong lòng cảm khái, Giang gia có được người như vậy lo gì không phát triển, bị họ Đồ chèn ép hơn mười năm nay giờ đã là quá khứ. Thậm chí nhìn từ người thiếu niên này còn có thể khiến cho Giang gia một lần nữa trở thành bá chủ gia tộc tại Bắc phương Đại Đường mở ra một thời kì mới trong lịch sử hơn sáu mươi năm của Giang gia.
- Chuyện Vĩnh Lạc Quận chúa chúng ta không thể quá nóng vội, nếu không Đồ Thiện Lạc sẽ làm hỏng việc nhiều hơn là thành công, dù hắn đích thực là con nhà quyền quý nhưng chúng ta cũng không thể mong hắn có thể đem Quận chúa thu vào trong trướng. Túc Tĩnh Vương mặc dù trong tay cầm thiên hạn binh quyền tiết chế Đông, Nam, Tây, Bắc tứ đại quân nhưng hiện nay thì quân quyền hai nơi Tây và Nam đã rơi vào tay của ba vị hoàng tử, chỉ còn Đông- Bắc hai đại quân là vẫn còn hoàn toàn nằm trong tay Tĩnh Vương. Nếu có dị động chắc chắn sẽ làm rung chuyển triều cục, đây là điều mà hoàng thượng tuyệt đối không muốn thấy. Hoàng thượng đối với đệ đệ này tuyệt đối tín nhiệm, không người nào có thể làm dao động sự tín nhiệm này. Nếu trừ bỏ họ Đồ để dành lại quân quyền Bắc quân sợ rằng triều đình sẽ xúm lại tranh giành mà khi đó Giang gia sẽ bị đẩy lên phía trước chịu mọi sóng gió. Loại chuyện như vậy Giang gia tuyệt đối không thể làm. Về phần ân oán giữa Giang gia và Đồ gia con muốn giải quyết tại Lợi Châu làm họ Đồ tan rã căn cơ nội bộ tránh cho ta những nỗi lo sau này.
Giang Nhất Đường nghe vậy ánh mắt lộ tinh quang nhìn Giang Ngọc Tề nói:
- Vậy ý của ngươi là lợi dụng Vĩnh Lạc Quận chúa làm quân cờ để phá tan quan hệ giữa Đồ gia và Túc Tĩnh Vương?
- Vĩnh Lạc Quận chúa không có tác dụng lớn so với sự trung thành của Đồ Nguyên Khánh với Túc Tĩnh Vương. Đối với Đồ gia, Túc Tĩnh Vương tuyệt đối tín nhiệm, nếu chúng ta làm chuyện này ngược lại sẽ cực kì bất lợi. Nhưng nếu để cho người của Đồ gia làm chuyện này thì chúng ta sẽ chuyển thành thế chủ động.
Giang Ngọc Tề nghĩ tới ý từ này đột nhiên nở nụ cười.
- Vậy dùng ai để dẫn mối lửa này ?
Giang Nhất Đường hỏi ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Giang Ngọc Tề cười chậm rãi nói ra ba chữ:
- Đồ Thiên Hà
- Đồ Thiên Hà ?
Giang Nhất Đường trợn mắt không thể hiểu được:
- Đây là tôn tử của Đồ Nguyên Khánh bị họ Đồ bỏ quên tám năm nhưng giờ nghe đồn là kì tài võ học, dù có chút thành tựu nhưng có thể làm cái gì. Phải biết rằng dù được Đồ gia coi trọng nhưng hiện tại thì coi như là bắt đầu quá muộn, võ đạo khó có thể có thành tựu tại sao lại phải dùng người này?
- Thành tựu võ đạo của người này đối với chúng ta mà nói không có gì đáng quan tâm, nếu muốn thì giết hắn cũng như giết một con kiến mà thôi. Nhưng hắn đích thực có giá trị lợi dụng vì tám năm bị bỏ quên hắn đối với họ Đồ sẽ vô cùng oán hận mà Đồ Chính Lâm chính là sự trả giá đầu tiên cho sự phẫn hận đó.
- Quả nhiên là diệu kế, chúng ta sẽ làm cho long oán hận của tiểu tử này tăng lên một chút để khi hắn lớn mạnh chết kẻ nào thì chết.
Cẩn thận suy nghĩ một chút Giang Ngọc Tề lại cau mày:
- Tựa hồ có chút không đúng, nhưng dốt cục là không đúng ở chỗ nào?
Hắn đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ.
- Có chuyện gì ?
Giang Nhất Đường thấy bộ dạng cau mày có tâm sự liền hỏi.
Giang Ngọc Tề nói:
- Phản ứng của Đồ gia sao lại hết sức bình tĩnh như vậy?
Sau đó tựa hồ như ý thức được điều gì đột nhiên tự cười một tiếng nói:
- Tam thúc, ta đánh giá sự tình của Đồ gia tại Lợi Châu quá thấp rồi.
….
Đồ phủ, viện gia chủ phía nam của Đồ gia.
Đồ Nguyên Tán nằm trên ghế dài ung dung uống trà, uống xong thì dặt chén trà xuống chiếc bàn bênh cạnh rồi quay mặt sang nhìn vị thiếu niên mày kiếm, môi hồng thần thái trầm ổn với vẻ lạnh nhạt trong sam bào. Vị này chính là Đồ Chính Minh là con trai trưởng của Đồ Thiên Nhai. Lúc này hắn đứng trước mặt lão gia tử uỡn ngực thẳng tắp trầm mặc.
Sau một lúc Đồ Nguyên Tán rốt cục mở miệng hỏi:
- Thiên Nhai, nội – ngoại đường gần đây có động tĩnh gì không?
- Ông nội, ngoại đường đích thực là có mấy tên tiểu quỷ. Nhưng lần trước chuyện nhị thúc gây ra đã làm chúng ta cảnh giác ngay sau đó nên gần đây cũng chưa thấy động tĩnh gì, nếu cần chỉ một nhát là có thể nhổ sạch sẽ.
Đồ Thiên Nhai nói.
Đồ Nguyên Tán gõ gõ mặt bàn nói:
- Giang gia tiểu quỷ tính toán cũng tốt lắm đó chứ. Cứ nghĩ là thần không biết quỷ không hay đến Lợi Châu rồi trốn chui trốn nhủi trong Hướng Nguyên khách sạn bày mưu tính kế, thật là xem thường mấy lão đầu tử Đồ gia chúng ta. Đồ gia ta đã cắm rễ tại Lợi Châu cả trăm năm há lại để Giang gia qua sông làm con lươn con tùy tiện diễu võ giương oai. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Đồ Thiên Nhai nói:
- Ông nội, Giang gia đã bắt đầu động thủ, chúng ta có phản kích không?
- Tạm thời không cần.
Đồ Nguyên Tán nói.
- Dùng những âm mưu quỷ kế sẽ rất khó khăn trèo được lên chỗ thanh nhã, lần này tiểu quỷ Giang gia tới Lợi Châu chẳng qua đó cũng chỉ là những hành động dò xét lai lịch của Đồ gia ta thôi. Bằng vào tính cách của Giang Thụ Hùng thì nếu lần sau đến đây chỉ sợ là sẽ công nhiên khiêu khích dùng võ khai chiến.
Lúc này, Đồ Chính Minh gõ cửa đi vào trên tay cầm một phong thư giao cho Đồ Nguyên Tán.
Đồ Nguyên Tán xem qua rồi thở dài nói:
- Tiểu quỷ Giang gia cũng có chút năng lực, người này không thể xem thường. Chính Minh, con đi báo cho Chính Long cùng Chính Thanh việc buôn bán vẫn dựa vào bất biến ứng vạn biến, chuyện nhỏ này cũng khó dây dưa đây, nếu chúng ta không dài hơi sợ rằng Đồ gia sẽ có đại phiền toái.
Đồ Chính Minh nói:
- Phụ than, Giang gia tiểu quỷ bề ngoài chủ ý muốn lấy của chúng ta Đồ thị Võ Kinh nhưng ngầm theo đó cũng đang thâu tóm việc buôn bán nên chúng ta cũng phải cẩn thận đề phòng đặc biệt với đám quan phủ chúng ta có chút phiền toái. Trước kia Chính Lâm làm việc cũng khoa trương quá mức làm cho tiểu quỷ Giang gia nắm được nhược điểm của đám quan phủ, không thể để tiểu quỷ Giang gia vận dụng lực lượng trong triều nhổ đi bố cục của Đồ gia ta, dù sao họ Đồ chúng ta đa số là quan võ, bọn quan văn chỉ là bọn nghiên mực nhưng cũng phải cẩn thận đề phòng.
Đồ Nguyên Tán suy nghĩ một chút nói:
- Viết thư cho lão nho Ngư Kỵ Duẫn, họ Ngư có nhiều cử nhân tiến sỹ chuyên môn làm thơ viết văn chương, đem chuyện này bàn bạc với họ một phen, lão nho kia khắc sẽ có an bài của mình.
- Ông nội, chuyện Thiên Nhị nên xử lý thế nào?
Đồ Thiên Nhai sắc mặt lộ vẻ khó khăn hỏi.
Đồ Nguyên Tán nghe vậy nhíu mày hướng về phía Đồ Chính Minh quát:
- Ngươi nuôi được hai kẻ không nên thân, vô học bất thuật, văn dốt võ nát. Cả ngày chỉ quần áo là lượt true hoa ghẹo nguyệt, một kẻ lại có tâm tư bất chính, nếu tư thông với kẻ thù thì tương lai phải trả giá thế nào?
Đồ Chính Minh cũng lộ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Phụ thân, hai người con trai này dù liều lĩnh nhưng cũng nhờ chúng mà chúng ta tìm hiểu được tung tích của đám người Giang gia ở Lợi Châu. Sự việc chúng ta sẽ điều tra rõ rang, hai đứa này tuổi cũng không còn nhỏ nên cũng không thể mặc chúng tự do phóng túng được, con đang tính cấm cố bọn chúng.
- Nếu đã cấm cố thì phái người canh giữ nghiêm túc, không được để bọn họ rời phủ nửa bước.
Đồ Nguyên Tán bỗng nghĩ ra được một chuyện lại nói:
- Trong phủ hiện nay vẫn có quỷ ẩn núp, tiếp tục nghiêm mật điều tra giám sát tránh đả thảo kinh xà.
- Tuyết Ông tiên sinh phụ thân tính toán như thế nào?
- Chuyện này các ngươi không cần để ý tới, Tuyết Ông tiên sinh lần này tới Lợi Châu cùng với bố cục triều đình có quan hệ. Nhị đệ trước khi đi có nói qua, nếu Tuyết Ông tiên sinh ra ngoài làm việc có yêu cầu gì chúng ta cần toàn lực phối hợp vì họ Đồ chúng ta mà tranh thủ một chút.
Đồ Chính Minh tựa hồ hiểu chuyện này có một số ảo diệu bên trong nên thở dài nói:
- Đúng a, cũng nên vì họ Đồ mà tranh thủ một chút. Sang năm chính là thời điểm ba năm một lần mở khoa cử, trách nhiệm lần này đích thực là nặng nề, ba đời gần đây của Đồ gia chỉ có thể trông cậy vào Thiên Thanh cùng Thiên Nhai hai người mà thôi.
Đồ Nguyên Tán nhìn Đồ Thiên Nhai nói:
- Tiểu tử, Tuyết Ông tiên sinh là đệ nhất cao thủ, cảnh giới so với ta còn cao hơn một bậc, hơn nữa còn tinh thông binh pháp, nếu có cơ hội ngươi nên chịu khó thỉnh giáo binh pháp của ông ta, việc này đối với việc thi cử sang năm của ngươi rất có lợi, có hiểu không?
- Tôn nhi hiểu.
Đồ Thiên Nhai lập tức gật đầu đáp lời.
Chờ cho hai phụ tử Đồ Chính Minh rời đi, Đồ Nguyên Tán đột nhiên nhìn lên bầu trời một vầng trăng sáng khẽ nói: "Lại sắp đến Trung thu rồi, Mẫn Thanh người trên trời có linh thiên xin phù hộ Đồ gia ta có thể vượt qua lần nguy cơ này…"