Võ Động Thiên Hà

Chương 270: Ngoài dự liệu


Tuyết Ông tiên sinh và Mạc Bách Uy cũng không tiếp tục tranh đấu. Hai người ý thức được sự tình không tốt đẹp lắm nên cùng hiểu ý dừng tay lui lại phía sau, tập trung vào người Vân Thiên Hà. Những người này phần lớn Vân Thiên Hà đều chưa gặp bao giờ, cũng không biết là từ đâu đến nhưng không thể nghi ngờ là cũng chung một trận tuyến.

- Nam Vực Hoa Thần Chính Giáo, Bắc Vực Sát Sương Thành, Thiên Đảo Vực Nam Minh Quang Thiên, Tây Vực Thiên Tây Lý Quỳnh Sơn. Các ngươi đều là thái sơn bắc đẩu một phương đến Đông Vực ta tự nhiên là khách quý chỉ có điều các ngươi đến bắt người Đông Vực chúng ta có phải là thiếu lễ độ không.

Đúng lúc này một lão giả mặc áo báo tro từ một hướng khác bất ngờ xông đến mấy người Nam Minh Khai.

Nam Minh Khai vừa thấy vị lão giả này trong lòng không khỏi cười khổ hóa ra là một người đã quen biết từ lâu vì vậy nói:

- Quách Canh Đà lẽ nào sư môn phái ngươi đến đây sao? Ngươi có nghĩ đến khi gặp ta sẽ bị đánh một trận sao?

Quách Canh Đà mở miệng nói:

- Mấy lão thất phu các ngươi không nói thì thôi lại còn làm ra chuyện trộm đạo thế này, người mang Tinh Mệnh xuất hiện trong Đông Vực chúng ta, vậy các ngươi nói bọn ta có nên ngăn cản các ngươi bắt người hay không?

- Mấy người ngoại quốc các ngươi đến Đông Vực chúng ta thì là khách, đương nhiên Đông Vực phải trọn đạo đãi khách. Nhưng nếu các ngươi muốn bắt người mang Tinh Mệnh vậy hôm nay cứ ra tay đi. Nếu các ngươi có bản lĩnh thì các ngươi đưa tiểu tử này đi ta tuyệt đối không nói lời vô ích.

Lúc này hai bên trái phải Quách Canh Đa có hai lão giả trông rất cổ quái, tóc nửa đen nửa trắng đi ra. Hai mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Thần Hoa Diệu, thần tình mang theo chút dị dạng hiển nhiên là lúc còn trẻ đã từng theo đuổi Thần Hoa Diệu.

Mạc Bách Uy cũng nói:

- Hạ sư huynh hà tất phải khách khí với bọn chúng. Nếu người Tinh Mệnh xuất ra từ Đông Vực chúng ta vậy nên để người Đông Vực chúng ta định đoạt còn không đến phiên người ngoại quốc nhúng tay vào.

Quách Canh Đà cũng nói:

- Cũng là người quen biết lâu năm vậy có một biện pháp đó là đầu tiên hỏi qua tiểu oa nhi này thử xem hắn muốn theo phe nào.

Quách Canh Đà vừa nói đến đây đột nhiên thanh âm tắc nghẽn, ngay giữa đoàn người bọn họ, lúc này không có ai phát giác ra mới xuất hiện thêm một lão đầu, nhân lúc mọi người không để ý lão đầu này lao đến nắm lấy Vân Thiên Hà chạy về phía nam.

Mọi người ngẩn ngơ nhìn nhưng lập tức khôi phục, tất cả đều trở nên rất tức giận.

Vân Thiên Hà đang nghĩ cách tìm cơ hội đào tẩu nhưng đột nhiên có người lao đến nắm lấy hắn lôi đi. Vân Thiên Hà lấy làm kinh hãi đang muốn chống lại thì lão nhân kia đột nhiên lên tiếng:

- Tiểu tử, lão phu trợ giúp ngươi một tay. Ngươi cứ theo hướng Nam mà đào tẩu. Nếu như thực sự không thoát thì nhớ kĩ nhảy xuống Long Hồ.

- Sao tự nhiên không có việc gì lão nhân này lại nói ta nhảy xuống hồ.

Vân Thiên Hà nhịn không được trong lòng thầm mắng to. Nhưng trong lòng lại cảm nhận được cỗ ấm áp. Khi hắn nghe thấy thanh âm này liền biết được người đến là ai, chính là Lâm Cận Hiên đang làm cung phụng ở Bắc Hầu Phủ. Thật sự hắn không ngờ lão nhân lại linh cơ giảo hoạt đến như vậy, cư nhiên có thể dưới mắt các cao thủ tụ tập cứu được hắn thoát ra ngoài.

Lâm Cận Hiên mang theo Vân Thiên Hà chạy ra ngoài ước chừng mấy hô hấp thì người phía sau bắt đầu truy đuổi không rời. Vì công lực ngang nhau mà Lâm Cận Hiên còn mang theo một người nên mắt thấy lão sắp bị đuổi kịp.

Đúng lúc này một tiếng ngựa hí vang từ xa truyền lại. Vân Thiên Hà nghe thấy âm thanh của Vân Bôn liền nói:

- Lâm lão, ngựa của cháu đến rồi, lão tiễn cháu một đoạn đường, chỉ cần cháu thoát đi những người này muốn tìm thấy cháu cũng không phải là việc dễ dàng.

Lúc này Lâm Cận Hiên mới lấy ra một tờ giấy nhỏ giao cho Vân Thiên Hà nói:

- Nội dung thì trên đường đi hẵng nhìn, lão phu biết tiểu tử người nhiều mưu ma chước quỷ. Tuy nhiên ngươi phải nhớ lời lão phu nói nếu không còn đường thoát nữa thì nhảy ngay xuống Long Hồ.

Vân Thiên Hà nghe thấy thế tí nữa thì dọa ngã xuống đất, thế nào mà lão nhân này lại nhắc đến việc nhảy hồ. Bất quá hiện tại còn không có nhiều thời gian. Mắt thấy mấy người Quách Canh Đà sắp đuổi đến nơi mà lúc này Vân Bôn cũng đang từ phía Tây lao đến với tốc độ cực nhanh.

Lựa chọn đúng thời cơ hét lớn một tiếng:

- Đi !

Sau đó hai tay đẩy ra, Vân Thiên Hà cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đẩy hắn lao nhanh về phía trước giống như đạn pháo ra khỏi nòng hướng về phía Vân Bôn bắn tới.

Vân Bôn cũng rất thông minh, trong quá trình chạy đến thấy Vân Thiên Hà đang bay lại liền vận chuyển thân thể để Vân Thiên Hà vững vàng ôm lấy cổ nó.

Vân Thiên Hà ôm lấy cổ Vân Bôn rồi lập tức nghiêng người ngồi vững vàng lên lưng ngựa. Lúc này Vân Bôn hí lên một tiếng, bốn vó tung bay giống như một cơn lốc lao về phía Nam. Chỉ trong chớp mắt đã dần nới rộng khoảng cách với những người truy đuổi phía sau.

Lâm Cận Hiên thấy Vân Thiên Hà đã lên ngựa đào tẩu mới cười cười, liền ngừng lại, lúc Quách Canh Đa đi đến trước mặt liền mắng to:

- Một đoàn cao thủ Tông Sư đuổi theo một tiểu oa nhi. Tình cảnh như vậy bình sinh lần đầu tiên lão phu mới được thấy a.

- Lão già kia ngươi từ đâu tới dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, muốn chết.

Mắt thấy Vân Thiên Hà ngồi trên ngựa phi nhanh, hơn nữa tốc độ của truy vân mã càng lúc càng nhanh mấy người đã từ bỏ ý định đuổi theo, lúc này mới chịu dừng lại vừa thở vừa mắng to.

Quách Canh Đà bị Lâm Cận Hiên cản lại nên hết sức tức giận.

- Đó là Lâm thị huynh đệ ở Nam phương, lão tam Lâm Cận Hiên sao.

- Đúng là lão phu, bất quá hiện tại lão phu là cung phụng trong nhà tiểu oa nhi này, nếu các ngươi muốn bắt hắn vậy phải hỏi qua lão phu đã. Muốn đánh thì xông lên đi đừng nói nhảm nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Lâm Cận Hiên nói.

Lúc này Mạc Bách Uy cũng đã đuổi đến, vừa thấy Lâm Cận Hiên liền vỗ trán mắng to:

- Lão già ở phía Nam này có tiếng là khó chơi. Lần này chúng ta cũng không cần hơn thua với lão. Sư huynh để đệ cầm chân lão, sư huynh tiếp tục truy đuổi, tiểu tử kia chưa chạy xa được đâu.

Nói xong Mạc Bách Uy tiến lên phía trước quát:

- Lâm Cận Hiên ta và ngươi thử một chút nhìn xem ngươi có tiến bộ gì hay không.

Hai vị Tông Sư chuẩn bị chiến.

Mà lúc Quách Canh Đà lao về phía Nam thì thân ảnh Đông Lâm Toại Khê đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt lão quát:

- Ở lại đây đi, có đuổi cũng không kịp nữa rồi. Quách lão hóa ngươi cũng không cần đuổi nữa. Lần trước hai chúng ta bình thủ lão phu vẫn không phục lần này lại tiếp tục, ra chiêu đi.

Quách Canh Đà bị Đông Lâm Toại Khê dây dưa, trong lòng đã đầy một bụng oán khí vì vậy liền xuất chiêu không kiêng nể.

Mà Lỗ Cốt A Đạt ở phía sau Đông Lâm Toại Khê thấy Vân Thiên Hà bỏ chạy về phía nam liền quay đầu lại thản nhiên, tự đắc không vội nhìn Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu. Sau đó hai tròng mắt loạn chuyển, trong lòng thầm có tính toán liền nhắm vào Tuyết Ông tiên sinh nói:

- Tiểu bối, ngươi là đồ đệ của ai, thế nào mà lão phu chưa gặp qua bao giờ, không bằng chúng ta đấu với nhau vài chiêu.

Tuyết Ông tiên sinh biết lão nhân này có ý muốn ngăn cản hắn tiếp tục truy đuổi. Mắt thấy Vân Thiên Hà cưỡi kỵ mã đã khuất trong tầm mắt liền thở dài cũng không tiếp tục truy đuổi nhưng cũng không muốn đấu với Lỗ Cốt A Đạt nên ôm quyền nói:

- Thứ không thể phụng bồi.

Nói xong thân ảnh Tuyết Ông tiên sinh liền đi về phía Bắc.

Lỗ Cốt A Đạt thấy một người bỏ đi liền đến ngăn cản một lão giả khác. Lão giả bị Lỗ Cốt A Đạt chặn đường tính tình hết sức nóng nảy, không nói nhiều mà liền lao vào Lỗ Cốt A Đạt.

Những người khác thấy đuổi không kịp nhưng cũng không muốn để người khác đục nước béo cò nên cũng dừng lại chặn đường Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu.

Nam Minh Khai nhìn thấy Vân Thiên Hà bỏ chạy về phía Nam ứng với suy đoán của hắn trong lòng cũng không cấp bách liền gật đầu với Thần Hoa Diệu rồi nói với mấy lão giả chặn đường:

- Nếu các vị muốn đấu một chút vậy thì tại hạ cũng muốn kiến thức cao chiêu của Đông Vực.

Cứ như vậy, vốn là một hồi truy đuổi cuối cùng do Lâm Cận Hiên phá rối, hiện tại tất cả các cao thủ đã mất đi mục tiêu cũng không có việc gì làm liền quay sang thử chiêu. Sau giờ ngọ ở ngoại ô kinh thành là một màn trời rung đất chuyển.

Vân Thiên Hà thúc ngựa lao nhanh về phía Nam.

Trong lòng hắn cũng tràn ngập nghi hoặc tại sao Lâm lão đầu lại dặn đi dặn lại phải đi về phía Nam và lúc cùng đường thì nhảy xuống Long Hồ, rốt cuộc là trong đó có huyền cơ gì.

Nhưng mà khi đến Tuyên Châu rốt cục thì Vân Thiên Hà cũng biết tại sao Lâm lão đầu lại muốn hắn xuôi Nam. Hắn đi đến mấy nơi kiểm soát thì phát hiện nơi nào cũng bố trí mai phục thập phần nghiêm mật chỉ có trạm kiểm soát phía Nam là có phần lỏng lẻo hơn.

Là ai bày ra thiên la địa võng nhằm vào hắn. Đột nhiên Vân Thiên Hà nhớ đến mảnh giấy mà Lâm lão đầu đưa cho hắn. Vân Thiên Hà liền lấy từ trong lòng ra tờ giấy thì thấy bên trên toàn là mật văn Viêm Hoàng cục.

Đây là một mật báo do tình báo doanh khẩn cấp đưa đến. Tối hôm qua lúc tin tức mình vào kinh bị lộ các thế lực khắp kinh thành cũng đã ngầm bố trí, nhất là với các trạm kiểm soát ở ngoại thành lại càng bố trí chặt chẽ mà trọng điểm là phương Bắc. Mục đích là muốn bắt sống hắn tạo kinh thành, ngăn ngừa hắn trở lại Đồ gia.

Mà bức mật thư này ghi rõ các điểm bố trí mai phục của các thế lực nhất là phía Bắc được bố trí cực kỳ nghiêm mật. Đây hẳn là phương án hai nếu không vây bắt được hắn ở kinh thành sẽ phong tỏa đường lui… Không chỉ muốn bắt sống hắn mà còn muốn phong tỏa tin tức từ phía Bắc truyền đến, rất có thể là bắt đầu thực thi kế hoạch nhằm vào Bắc quân.

Vốn Vân Thiên Hà cũng dự định đi về phía Bắc nhưng xét thấy tình hình hiện tại thì hắn đi về phía Bắc nửa bước cũng khó khăn nhất là trong thời điểm then chốt này. Cứ tránh đi một thời gian rồi trở về phương Bắc lúc đó chắc sẽ không còn nguy hiểm như bây giờ.

Hạ quyết tâm xong Vân Thiên Hà hủy tờ mật thư dứt khoát thúc ngựa tiếp tục hướng về phía Nam xuyên quá Tuyên Châu thẳng hướng Lợi Châu, như vậy có thể tránh được mai phục.

Chỉ là kế hoạch luôn có sự biến hóa, khi Vân Thiên Hà giục ngựa chạy qua Tuyên Châu đi tới phụ cân Long Tu hà thì đột nhiên xuất hiện tin tức An thúc đang bị áp giả về Long Hồ đảo lại làm quẫy nhiễu kế hoạch ban đầu của Vân Thiên Hà.