Mùa thu phương bắc, nhiệt độ chênh lệch ban ngày và ban đêm dãn ra từng ngày.
Trong hồ nước lãnh lẽo như băng, Vân Thiên Hà quy tức dưới đáy hồ gần một canh giờ, điều này là do hắn tu luyện " Ngư Thị Luyện Phu Thuật " kết hớp với "Quy tức pháp " của kiếp trước mà đạt được.
Luyện công dưới đáy hồ gần một canh giờ, Vân Thiên Hà cảm thấy da thịt toàn thận có chút nở ra, nhất là những nới mà "Đồ thị tinh ý quyền " không tác động đến, lại truyền đến cảm giác đau nhói.
Vân Thiên Hà đã biết mình đạt đến cực hạn rồi.
"rầm !"
Mặt hồ, một cột nước lớn phóng lên cao, thân thể Vân Thiên Hà giống như cự long lao ra khỏi mặt nước, vẫn theo phương pháp như cũ, khi cơ màng da đã rung động thì phóng lên đạp trên mặt hồ tiến vào trong thác nước, đem cố áp lực liên miên bất tuyệt đánh vào trên người.
Tu luyện dưới thác nước một hồi, cảm thấy kình lực trong thân thể gần như trống rỗng, cơ màng da sau khi trải qua một loạt các loại áp lực dập khuân quen thuộc, được kích thích rung động truyền đến cảm giác đau nhói như bị kim đâm, nhưng lần sau thi yếu hơn so với lần trước.
Kiên trì chịu đựng loại đau đớn một hồi, cơ màng da bắt đầu nóng lên, chứng tỏ rằng phương pháp tu luyện này rất hữu hiệu, luyện cho đến một ngày cơ màng da không còn truyền đến cảm giác như vậy, tới lúc đó cơ màng da toàn thân của Vân Thiên Hà đã tu luyện đến mức đại thành.
-"Không tệ, xem ra "Ngư huyền võ kinh " không hổ là một trong tam đại võ kinh của phương Bắc, hôm nay nhìn thấy quả nhiên có điểm độc đáo !"
Lúc này thanh âm truyền đến từ một cái đình gần đó, thanh âm mang theo nguồn năng lượng kì dị như xuyên thấu vào lòng người.
Vân Thiên Hà hướng tiểu đình kia nhìn lại, thấy một vị trung niên mặc áo lam, tướng mại phiêu dật bất phàm, mang theo vẻ cương trực, đang phóng mắt nhìn hắn luyện công.
Ở phía sau của trung niên này, có hai thiếu niên tướng mạo phi thường tuấn mĩ, một thiếu niên ánh mắt quay tròn không ngừng đánh giá hắn, hiện lên vẻ tò mò, tựa hồ như cảm thấy Vân Thiên Hà chơi đùa trong nước vô cùng sảng khoái, thi thoảng lại nhìn vị trung niên với ánh mắt cầu xin.
Nhưng thiếu niên còn lại thì bất đồng, chỉ thấy khuân mặt non nớt ướt át, da trắng như tuyết, trên mặt mang theo một tâng đỏ ửng, phảng phất như hoa mẫu đơn, chỉ nhìn hắn một cái rồi đánh mắt ra chỗ khác, trong miệng mấp máy liên hồi, không biết có phải đang chửi hắn không ?
Thấy ba người lạ đột ngột xuất hiện trong nội đường, Vân Thiên Hà liền nghĩ tới những người hàng xóm chưa gặp mặt, ánh mắt hắn lúc này lại tập trung vào vị trung niên nho nhã thư sinh, tay cấm quạt giấy không ngừng phe phẩy.
Vị trung niên này, trực giác mách bảo hắn đây chính là tuyệt đỉnh cao thủ.
Bên trong đình, Đường Linh Vũ vẻ mặt cầu khẩn, nhìn Tuyết Ông tiên sinh nói:
-"Tiên sinh, công pháp "Ngư Thị Luyện Phu Thuật " ta cũng có luyện qua, ta cũng muốn xuống hồ rèn luyện một lát, ngài đồng ý chứ ?"
Tuyết Ông tiên sinh nhìn Đường Linh Vũ, cười nói:
-"Ai còn lạ gì quỷ tâm tư của ngươi, khí trời nóng nực, ngươi chẳng phải muốn xuống nươc chơi đùa sao ?"
-"Ca ca, ngươi thật không biết xấu hổ, muốn chơi đùa cùng hắn, ngươi ta còn đang luyện công a !"
Đường Linh Sa đứng bên cạnh, làm xấu nhìn Đường Linh Vũ, sau đó rời mắt nhìn thân hình trần trụi đang tu luyện dưới thác nước, trong lòng không nhịn được nổi lên một trần xôn xao, khiến cho khuân mặt đỏ bừng, không dám nhìn nhiều hơn, thâm nghĩ:
-"Ghê tởm, tại sao tiên sinh lại đưa chúng ta đi xem một tên tu luyện kiểu này, mắc cỡ chết người !"
Đường Linh Vũ bị nói trúng tâm tứ, đỏ mặt cúi đầu nói:
-"Nếu tiên sinh không đồng ý, ta sẽ không đi !"
Tuyết Ông nhìn thần sắc hai người có chút bất đắc dĩ, nói:
-"Ta mang bọn ngươi tới đây, quan sát một chút xem thiếu niên trong thác nước kia có điểm gì bất đồng, mới nhìn một cái, một đứa thì muốn xuống nươc chơi đùa, một thì đỏ mặt thẹn thùng, suy nghĩ miên man, sớm biết thế này, ta đã mang hai ngươi ra ngoại đường xem rồi !"
Đường Linh Vũ trong lòng vừa chuyển, hỏi:
-"Tiên sinh, tối hôm qua người một đêm không ngủ, một mực nhắc tới tinh tượng dị thường có quan hệ gì với thiếu niên kia, ta xem hắn cùng lắm chỉ là võ sĩ cấp tám, có điều gì đó bất đồng sao ?"
Tuyết Ông có chút xuất thần nhìn Vân Thiên Hà trong thác nước chậm rãi nói:
-"Cự ly quan sát quá xa quả thật nhìn không ra manh mối gì, nhưng thời điếm tối qua, khoảng cách gần hơn ta cảm giác được trong cơ thể thiếu niên này có một cỗ năng lượng thập phần tinh khiết, loại năng lượng này không giống bất kì nguồn năng lượng từ các công pháp mà ta đã biết, ta đã du lịch nhiều nơi, gặp mặt vô số võ giả, nhưng chưa thấy qua loại hiện tượng nào kì quái như trên người thiếu niên này !"
-"Gọi hắn tới, hỏi rõ ràng chẳng phải là xong sao ?"
Đường Linh Sa chu miệng nói một câu.
Tuyết Ông tiên sinh lắc đầu nói:
-"Nếu tùy tiện gọi tới hỏi, như vậy là thất lễ, ngược lại còn chọc giận hắn như thế càng không tốt !"
Đường Linh Vũ đi đi lại lại, nói:
-"Nếu hắn thật sự là Đồ gia đệ tử, tiên sinh chỉ cần đi hỏi Đồ Nguyên Tán một vị tông sư võ học, sẽ rõ ràng sao ?"
-"Không phải !"
Tuyết Ông tiên lắc đầu nói:
-"Ta bình thường, yêu thích thiên văn địa lý, thích nghiên cứu sự biến hóa của tinh tượng, nên mơ hồ cảm giác được dị tượng xay ra, nếu đổi lại là người khác, chưa chắc đã có được cảm giác này !"
-"Mau, tiên sinh người nhìn !"
Đường Linh Sa đột nhiên chỉ vào sân luyện công kêu lên:
-"Hắn tại sao lại không thấy nữa ?"
-"A, hắn chìm trong hồ nước rồi, tiên sinh ta muốn đi cứu hắn !"
Đường Linh Vũ con ngươi vừa chuyển, lập tức nghĩ đến một chủ ý, thần sắc lộ vẻ có chút lo lắng.
Tuyết Ông tiên sinh thấy Đường Linh Vũ dây dưa như vậy, bất đắc dĩ gật đầu nói:
-"Ngươi thật ham chơi, làm quen một chút với công pháp cũng được, nhưng chỉ giới hạn trong nửa canh giờ, không được ham chơi có nghe không ?"
-"Đã biết rồi, biết rồi, tiên sinh ta đi đây !"
Đường Linh Vũ mừng rỡ, nhanh chong hướng bờ hồ chạy như bay.
Đường Linh Sa hâm mộ nhìn Đường Linh Vũ cởi quần áo phóng xuống nước, mân mêm cúc áo, cái miệng nhỏ nhắn nói:
-"Hừ thật không biết xấu hổ, chỉ biết ham chơi |!"
Vân Thiên Hà vận quy tức thuật, dưới đáy hồ luyện quyền, một quyền đánh ra sẽ tạo ra một xoáy nước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Chắm chú luyện quyền, bỗng nhiên hắn cảm giác được trong màn nước có chút dị động, chỉ thấy một cái bóng đang hướng nơi này lặn xuống, giống như một con cá nhỏ lao đến.
Cái bóng tới gần, hắn mới biết chính là thiếu niên đứng trong đình kia.
Cũng không có để ý tới Vân Thiên Hà tiếp tục luyện quyền.
Đường Linh Vũ xuống tới đáy hồ, phát hiện Vân Thiên Hà đang luyện quyền dưới đáy hồ, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo một xoáy nước, hắn hết sực kinh ngạc, nếu đổi lại là hắn tiến hành luyện quyền ở nơi này, dưới áp lực lớn của nước, sẽ phải thường xuyên ngoi lên để thở, nhưng thiếu niên trước mặt này thì khác giống như cá sống dưới nước vậy !
Đây là người hay là thủy quái, Đường Linh Vũ tựa hồ sẽ há to miệng kinh ngạc.
Chẳng qua vừa mới hé miệng ,nước trong hồ đã mạnh mẽ ập vào mồm, khiến cho việc nín thở trở nên hỗn loạn, khiến hắn bị sặc, cố ngoi lên nhưng không đủ dưỡng khí khiến hắn dần lịm đi, chìm dần xuông nước.
Vân Thiên Hà thật sự không muốn để ý tới thiếu niên này, nhưng không thể không chuốc lấy phiền phức, thấy thiếu niên này bị sặc nước, sắp chết ngạt, bất đắc dĩ lắc đầu, ngưng lại luyện quyền, giống như con cá bơi về phía thiếu niên kia.
Thiêu niên kia chìm xuống đáy hồ, bỗng nhiên tóm được cái gì đó, cố sức xiết chặt lấy, Vân Thiên Hà bị thiếu niên kia tóm chặt khiến thuật nín thở của hắn không cách nào chống đỡ được, nhanh chong vận kình lực vào chân đạp mạnh một cái, giống như mũi tên mang theo cả thiếu niên kia lao ra khỏi mặt hồ.
Sau khi hai người lao ra khỏi mặt hồ, Vân Thiên Hà mạnh mẽ điểm vào mấy huyệt đạo trên người vị thiếu niên, "phốc ", mấy ngụm nước lớn được phun ra, ho khan vài tiếng, mới hồi phục lai được tinh thần.
Chợt nhận ra mình đang liều mạng ôm cổ người khác, sắc mặt không khỏi đỏ lên, đang muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên thân thể cảm giác bị người khác dùng lực, đẩy bay về phía bờ hồ.
-"Ai nha !"
Đường Linh Vũ nặng nề té trên bờ hồ, đau đớn kêu lên một tiếng, nhìn Vân Thiên Hà đang nổi trên mặt nước, đanh định nói thì Vân Thiên Hà lại lên tiếng trước:
-"Chơi đùa dưới nươc thì có thể, nhưng không thể tiếp tục làm phiền ta !"
Nói xong, Vân Thiên Hà hít sâu một hơi, tiếp tục lặn xuống đáy hồ.