- Vậy ngươi nói xem, những linh kiện liên nỗ trong phủ ngươi là từ đâu mà có, nếu như trong kho không hề kiểm kê, ngươi làm Binh Bộ Thị Lang, Xu Mật Chấp Sự, có quyền hạn điều phối sử dụng, vì sao nơi khác không có, mà trong phủ của ngươi lại phát hiện những linh kiện này, hiện tại bằng chứng như núi, nếu đây là vu oan hãm hại, vậy ngươi nói xem, ai có thể dưới sự phòng hộ nghiêm mật của Giang phủ mà tiến hành hàm hại ngươi đây?
Vừa nghe lời này, Giang Thụ Viễn chợt nghĩ ra điều gì đó.
Đã nhiều ngày không ngừng bị quấy nhiễu, khiến cho mọi người trong phủ tinh thần uể oải, tự nhiên sẽ lơi lỏng cảnh giác, hơn nữa cũng làm cho mọi người uất nghẹn một bụng tức giận không chỗ phát tiết, mà tối qua lại có người dẫn dắt người của Thốn Bang cùng Tịch Thu Bang đến phụ cận Giang phủ chém giết, khiến cho Hắc Sát chiến sĩ nhận lầm là người đến quấy rối, tự nhiên dưới cơn giận dữ đã phát sinh chém giết kịch liệt, Ngọc Tề ngộ sát Mã Bá Nghĩa của Thốn Bang, như vậy bọn họ đã triệt để mang trên lưng oan ức to bằng trời. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Hơn nữa, ngay khi tối hôm qua trong lúc mọi người ra ngoài chém giết, người trong phủ cũng tinh thần uể oải, phòng bị lơi lỏng xuất hiện lỗ hổng, như vậy nếu có người lên vào trong phủ lặng lẽ sắp đặt những linh kiện liên nỗ này, tự nhiên sẽ không hấp dẫn sự chú ý, hơn nữa bản thân chịu tội, Hoàng môn có sát nhân diệt khẩu hay không, người của Mạc thị có ép hỏi tình báo Hoàng môn hay không?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Giang Thụ Viễn lại một lần nữa giống như tro tàn, rốt cuộc là ai hãm hại Giang thị ta, rốt cuộc là người nào lại bày ra tử cục đáng sợ như thế, hãm hại Giang thị ta vạn kiếp bất phục?
Hoàng đế thấy Giang Thụ Viễn không đáp lời, lần thứ hai vỗ ngự án, cả giận nói:
- Giang Thụ Viễn, trẫm cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng!
Đột nhiên như tỉnh táo lại. Giang Thụ Viễn lập tức nói:
- Hoàng thượng, trận chém giết tối qua, vốn là bang phái giang hồ phát sinh tranh đấu tại bắc thành, tội thần không biết vì sao họ lại bị dẫn tới phụ cận Giang phủ, hơn nữa trước đó vài ngày, phủ của tội thần ban đêm thường có những âm thanh kỳ quái quấy rầy, khiến cho người trong phủ nghỉ ngơi không tốt, tinh thần uể oải, nhưng không điều tra ra được nguyên nhân, tối hôm qua vừa vặn gặp phải đám người kia, hộ vệ trong phủ lòng đang tức giận, hiểu lầm đó là người gây rối, dẫn đến chém giết kịch liệt, tội thần cho rẳng việc này nhất định là có người xắp đặt, trong khi hộ vệ phủ cùng với người tranh đấu bên ngoài, thừa lúc trong phủ phòng bị lơi lỏng, lên vào sắp đặt những linh kiện liên nỗ này, hoàn toàn là muốn hãm hại tội thần, tội thần thực sự oan uổng, xin hoàng thượng minh xét!
Giang Thụ Viễn sau khi nói xong, quần thần trên đại điện lúc này thi nhau ồ lên.
Có người trong lòng bắt đầu thầm nghĩ, nếu như Giang phủ thực sự bị người sắp đặt hãm hại mà nói, quả thực người này vô cùng đáng sợ, bố trí cùng sách lược tinh diệu như vậy, an bài xảo hợp đến thế, hoàn toàn chặt chẽ, đây là một tử cục căn bản không thể nào hóa giải.
Nghĩ tới đây, một số người trong lòng có quỷ, không khỏi mồ hỏi lạnh tủa ra trên trán, nếu một ngày kia có người dùng bố cục như vậy hãm hại hắn, quả thực hắn căn bản vô lực phản kháng! Hoàng đế lúc này đột nhiên hỏi các đại thần:
- Những người khấc với việc này có cái nhìn ra sao?
Lúc này, Hình Bộ Thương Thư Tiêu Viễn Sơn bước ra khỏi hàng nói:
- Khởi băm hoàng thượng, sự việc linh kiện liên nỗ mà Giang Thị Lang nói, thực là có điểm kỳ quái, bất quá đêm qua phát sinh một vụ án mạng lớn, bằng chứng như núi quả thực không thể nghi ngờ, Giang Thụ Viễn tội không thể tha, xin hoàng thượng định đoạt!
Hoàng đế nói:
- Nếu như thế, cách đi chức Xu Mật Chấp Sự, Binh Bộ Thị Lang của Giang Thụ Viễn, trở thành thường dân, kê khai tịch thu tài sản phủ đệ, vụ án hoàng tử bị hung khí bắn lén, vẫn còn đợi thẩm tra, đem Giang Thụ Viễn giải vào thiên lao, nghiêm mật giam giữ, đợi sau khi vụ án thẩm tra xong mới đưa ra phán quyết cuối cùng.
Buổi trưa, Vân Thiên Hà đang ở tại hậu viên trong phủ tu luyện. Sử Trường Đức chạy tới, cầm một phong thư giao cho hắn.
Vân Thiên Hà sau khi mở ra xem, chỉ lắc đầu thầm nghĩ:
- Chẳng qua chỉ mất hết quan chức, tịch thu tài sản, nhốt vào thiên lao, xem ra hoàng đế cùng các đại thần đều là người thông minh, ta hao hết tâm cơ mới bày ra được một tử cục như vậy, không nghĩ vẫn chưa đưa được Giang thị vào chỗ chết, thực là đáng tiếc!
Sau khi đem thư hủy đi, bèn quay sang nói:
- A Lai, Đồ Bát đã trở về chưa?
- Thiếu gia, Đồ Bát đã trở về rồi, đang chờ trong bí thất!
Vân Thiên Hà gật đầu, liền nhanh chân đi tới bí thất, chỉ thấy Đồ Bát tĩnh tọa ở bên cạnh bàn chờ đợi.
Sau khi vào cửa, Vân Thiên Hà trực tiếp hỏi:
- Có tra ra được Giang Ngọc Tề trốn về đâu không?
Đồ Bát trả lời:
- Thiếu gia, phương hướng Giang Ngọc Tề đào tẩu là hướng Nam, thuộc hạ từ xa theo gót bọn chúng tới một rừng cây, liền đẽ mất tung tích của chúng nên không truy đuổi theo nữa!
- Nếu như hắn đã thoát, vậy quên đi, sau này tình báo doanh đặc biệt lưu ý kẻ này là được, hiện tại chỗ dựa lớn nhất của Giang thị trên triều cũng đã rớt đài, chuyện còn lại, giao cho các ngươi cùng Lục bá đi báo thù!
Nghe thấy thế, Đồ Bát đột nhiên quỳ xuống, nói:
- Tạ ơn thiếu chủ thành toàn!
Đồ Bát sau khi rời đi, Vân Thiên Hà lúc này bước tới trước bàn, kéo ngăn bàn lôi ra chiếc hộp kia, chỉ thấy chiếc hộp dài chừng chín tấc, cao năm tấc, chế tác cũng khá tinh xảo, giữa hộp và nắp không hề có chút khe rãnh nào, còn dùng thêm một tầng giấy sáp bọc kín lại, chỉnh thể thoạt nhìn qua có vẻ vô cùng quý giá, cũng không biết bên trong rốt cuộc là thứ gì, mà lại khiến nhiều người mơ ước cướp đoạt như vậy.
Cẩn thận đem giấy sáp bóc ra, chỉ thấy trong khe còn bôi thêm một lớp nước sơn, lôi ra chủy thủ, sau khi cạo hết lớp nước sơn đi, Vân Thiên Hà hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở nắp hộp ra. Khi nắp hộp mới mở ra được một nửa, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm ngát say lòng người, chỉ chốc lát đã lan tràn khắp bí thất, khiến cho người ngửi vào thần thanh khí sảng, say mê không thôi.
Sau khi mở hẳn nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong hộp, chỉ thấy trong một lớp cẩm sa cách nhiệt chống ẩm thượng đẳng, có đặt một viên cầu cỡ ngón tay cái, tán ra màu vàng nhạt sáng bóng.
Sau khi thấy viên cầu này, Vân Thiên Hà không khỏi hít vào một hơi, nghĩ không ra lại chính là một viên "linh thú huyền đan" trân quý không gì sánh được. Chẳng trách ngay cả đến cao cấp Võ Sư cũng lao vào tranh đoạt, nhưng lại không thấy tiên thiên cao thủ đi ra cướp đoạt.
Như linh thú huyền đan này, chính là tinh hoa của linh thú cấp thấp chưa trải qua tiến hóa dựng dục nên, đối với Võ Sư dưới tiên thiên có hiệu quả phụ trợ cực kỳ rõ rệt, ở trong mắt đám Võ Sư, đây chính là chí bảo tha thiết ước mơ, thế nhưng trong mắt tiên thiên cao thủ, chẳng qua cũng chỉ tương đương với linh dược đặt biệt phụ trợ tu luyện mà thôi.
Cao thủ đã ngoài tiên thiên, chí bảo bọn họ tha thiết ước mơ, chính là linh thú kim đan vô cùng khó kiếm, do linh thú trung cấp đã trải qua tiến hóa dựng dục nên. Thông qua linh thú kim đan phụ trợ, cơ hội bọn họ tấn cấp lên tông sư có thể tăng lên rất nhiều.
Cũng đồng dạng, đối với đại cao thủ cảnh giới đã ngoài tông sư, kim đan trong mắt bọn họ cũng không tính là quá hiếm lạ, chí bảo bọn họ tha thiết ước mơ, chính là "đan phách" của cao cấp linh thú, đây chính là siêu cấp cực phẩm giúp họ đột phá lên võ thánh, phóng mắt ra toàn bộ đại lục đều vô cùng khó cầu, bằng không một viên Long Phách Đan năm xưa cũng sẽ không dẫn tới việc tứ đại tông môn cùng với thế gia đại tộc phát sinh tranh đoạt kịch liệt, sống mái với nhau.
- Ăn vào viên linh thú huyền đan này, có thể như nguyện đột phá được bình chướng của Võ Sư cấp bảy hay không?
Vân Thiên Hà đem viên huyền đan kia cầm lên, tỉ mỉ quan sát một phen, trong lòng không khỏi nhớ lại những kinh nghiệm Tuyết Ông Tiên Sinh từng nói qua, giai đoạn đầu dựa vào linh dược ngoại vật là phụ trợ để tăng thực lực, tuy rằng tiến triển nhanh hơn, nhưng về sau sẽ khó càng thêm khó, trên con đường võ đạo, mỗi một bình chướng cảnh giới, đều phải dựa vào lực lượng của bản thân tự lĩnh ngộ phá vỡ mới là đúng lẽ.
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà dứt khoát bỏ viên linh thú huyền đan vào hộp, một lần nữa đem khe hộp bịt kín, đặt vào một ngăn ngầm bên trong bí thất, hắn dự định đạt đến khi đột phá cánh cửa trọng yếu tiên thiên rồi mới dùng, hiện tại sử dụng thực có chút lãng phí.
Ra khỏi bí thất, đi tới Tây Sương Tiểu Viện, chỉ thấy Lâm lão đầu đang rất bận rộn, ở trong viện phơi không ít dược liệu, đều là do Lâm lão đầu tự mình ra ngoài thu thập hoặc là mua về.
Thấy Vân Thiên Hà tiến đến, Lâm lão đầu liền tiến đến hỏi han:
- Tiểu tử, dược liệu ngươi cần toàn bộ đã sớm đủ, chừng nào thì bắt đầu đây?
Vân Thiên Hà nhìn qua một chút, gật đầu nói:
- Bây giờ còn chưa thể chính thức bắt đầu được, trước tiên phải tìm hiểu bệnh căn cùng bệnh trạng của cháu gái ông. Đợi sau khi những dược liệu này được phơi khô, ông hãy thu thập lại, mỗi ngày chọn thời điểm nhiệt độ thấp nhất thì cho tôn nữ dùng dược liệu chà sát thân thể, sau đó...
- Sau đó thì thế nào?
Lâm lão đầu đang nghe đến nhập thần, bỗng nhiên thấy gián đoạn, liền giục hỏi. Vân Thiên Hà ho khan vài tiếng, nói:
- Tiền bối, nam nữ hữu biệt, chuyện này ông phải thuyết phục tôn nữ của ông, đại khái sau khi nàng chà sát thân thể khoảng mười ngày, vãn bối cần phải quan sát thân thể nàng để xem biến hóa của bệnh trạng, tới lúc đó nàng không thể mặc y phục, khụ khụ...
Lâm lão đầu suy nghĩ một chút, cũng thấy có phần rắc rối, nói:
- Nếu để cho Hi nhi biết, sợ là có chết cũng không theo, thế này làm sao cho tốt đây!
Suy nghĩ một chút, Lâm lão đầu đột nhiên trước mắt sáng ngời, nói:
- Nếu không để lão phu đánh ngất nàng đi, dưới tình huống nàng không biết gì, có thế thực hiện được hay không?
- Cái này cũng được, dù sao đến lúc đó nhờ tiền bối tự mình động thủ là được! Vân Thiên Hà lên tiếng, lại nói:
- Bất quá hiện nay còn cần một ít kim châm, không biết tiền bối có biện pháp sì để chuẩn bị hay không?
- Kim châm?
Lâm lão đầu nhíu mày, suy nghĩ một chút nói:
- Có thể trong thái y viện của triều đình có, ngươi không cần quan tâm, lão phu sẽ nghĩ biện pháp chuẩn bị cho ngươi là được!
Vân Thiên Hà lại tiếp tục giao phó thêm một số việc rồi mới ly khai Tây Sương Tiểu Viện.
Hiện tại Lâm lão đầu quan tâm đến chuyện của tôn nữ như vậy, mọi việc đều muốn tự mình làm, Vân Thiên Hà tự nhiên cũng được vui vẻ nhàn nhã, chỉ cần giao phó một tiếng là được.
Vốn định tới chỗ Vân Nương bồi tiếp nàng một hồi, đã thấy Sử Trường Đức một đường chạy tới, nói:
- Thiếu gia, ngoài phủ có một gã mập mắt hí tự xưng là tổng quản của.... Tuyết Lâu đưa tới một phong thư, chưa nói gì liền đã ly khai!
Vân Thiên Hà biết đó là ai, tiếp nhận bức thư, ngay khi mở ra liền ngửi thấy một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, trên trang giấy viết một hàng chữ nhỏ xinh đẹp:
- Sau giờ ngọ, tây thành năm dặm, Vọng Kinh trấn, gặp tại quán trà, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Tuyết!
Xem qua rồi tiện tay đưa bức thư cho Sử Trường Đức, Vân Thiên Hà nói:
- A Lai, ta có việc cần phải đến Vọng Kinh trấn ở tây thành một chuyến, nếu có tin tức gì trọng yếu, bảo Đồ Bát đến Vọng Kinh trấn tìm ta!
Nói xong, Vân Thiên Hà huýt một tiếng sáo lớn, sau đó liền như thấy Vân Bôn kêu lên một tiếng vui vẻ, từ hậu viện chạy ra, Vân Thiên Hà ra khỏi cửa, liền xoay người nhảy lên ngựa.
Thế nhưng ra khỏi đầu đường đông thành không xa, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên trở nên cảnh giác, khóe miệng lộ ra tia cười nhạt, vừa mới rời phủ, liền có người theo dõi!