Giang Thụ Viễn gần đây chung quy có chút tâm thần không yên, rất có khả năng phát sinh chuyện gì đó, hơn nữa tâm nghi kỵ của hoàng đế đối với hắn cũng dần dần sâu sắc hơn, đồng thời có nhiều người trong bóng tối tra xét hắn, thậm chí bên phía Dư Châu cũng có động tĩnh.
Cho nên rất nhiều chuyện xảy ra gần đây làm Giang Thụ Viễn không thể nào ngủ nổi, khi tới tận nửa đêm, vô cùng khó khăn mới chợp mắt được, nhưng đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ vang vọng, làm hắn thoáng cái bị giật mình tỉnh giấc, không khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân, là ai muốn tơi bắt hắn sao?
Dưới tình huống tâm tình thấp thỏm, Giang Thụ Viễn lập tức mặc thêm y phục rời khỏi giường, khi đi tới ngoại viện, chỉ thấy quản gia nổi giận lôi đình, đang liên tục đánh roi đối với một người thị vệ thường trực, vị thị vệ này đau đớn hô hoán không ngừng.
- Xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm còn nháo nhào cái gì?
Giang Thụ Viễn thấy thế, thần sắc hiện rõ sự giận dữ, trầm giọng hỏi quản gia.
Quản gia nhìn thấy Giang Thụ Viễn bị đánh thức, không khỏi sợ hãi, lập tức tiến lên nói:
- Lão gia, hôm nay là do thị vệ này trực đêm, luôn nghi thần nghi quỷ gây ầm ĩ nói có người gõ cửa, tiểu nhân đã tự mình tra xét một phen, căn bản là không có người nào gõ cửa, sau đó thị vệ này đột nhiên hô lớn có quỷ, tiểu nhân tức giận thì thực thi hình phạt, quấy nhiễu lão gia, xin lão gia trách phạt!
- Có người gõ cửa?
Giang Thụ Viễn trầm ngâm hồi lâu, hỏi thị vệ:
- Ngươi phát hiện ra điều gì dị thường?
Người thị vệ này bị đánh tới mức da tróc thịt bong, đau nhức đến mức hít vào thở ra cũng khó khăn, khó nhọc trả lời:
- Lão gia, khi tiểu nhân trực đêm nay, nghe thấy có người gõ cửa, chạy ra mở cửa, thế nhưng không nhìn thấy người nào, sau đó liền đi ngủ, nhưng cứ cách một hồi lại có tiếng đập cửa, tiểu nhân ra mở không có ai, kết quả lần thứ ba gõ cửa, tiểu nhân canh giữ giữa cửa, khi vang lên tiếng gõ tiểu nhân liền mở ra ngay, kết quả…
Nói tới đây, thị vệ hít sâu vào một hơi, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.
Giang Thụ Viễn nghe được có chút nghi vấn, bình tĩnh hỏi:
- Kết quả như thế nào?
Thị vệ kinh khủng nói:
- Kết quả, tiểu nhân nhìn thấy mấy bóng đen mang theo lục quang, sau khi phát sinh mấy tiếng kêu quái gì, cấp tốc từ ngoài cửa chợt lóe liền biến mất, tiểu nhân sợ hãi, nên đã hét lên!
- Có quái sự như vậy?
Giang Thụ Viễn nhíu mày trầm tư, lại chung quy nghĩ có cổ quái. Lúc này Giang Ngọc Tề, khoác lên người một chiếc áo khoác đi ra khỏi:
- Tam gia gia, chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?
Giang Thụ Viễn nói với quản gia:
- Ngươi kể mọi chuyện một lượt cho Ngọc Tề nghe. Nguồn truyện: Trà Truyện
Quản gia liền kể lại từ đầu đến cuối quái sự này cho Giang Ngọc Tề.
Giang Ngọc Tề vừa nghe xong, liền cười lạnh nói:
- Nào có cái gì quỷ sự, những lời nói náo loạn tinh thần như thế này, há có thể tin tưởng, nhất định là có người giở trò quỷ!
Nói xong, Giang Ngọc Tề quay đầu nói với gã thị vệ đầu lĩnh:
- Phái thêm nhiều người đi canh giác, tuần tra xung quanh phủ, nhất là mấy người canh cửa, các ngươi tìm một địa phương bí mật nào đó theo dõi, nếu thực sự có người giở trò quỷ, vậy thì bắt lấy, nếu không phải người đang làm trò quỷ, lập tức điều tra rõ nguyên nhân!
Gã thị vệ đầu lĩnh vừa nghe, trong lòng phát khổ, sắc mặt lại không dám biểu hiện ra biểu tình gì, liền lên tiếng trả lời đáp:
- Rõ, tiểu nhân sẽ tăng số nhân thủ tuần tra!
Tuy rằng là buổi tối, tia sáng có chút không rõ, nhưng Giang Ngọc Tề là một người tâm tư kín đáo cẩn thận, cũng suy đoán được trong lòng thị vệ đầu lĩnh có thể đang oán hận, liền nói:
- Tuy rằng khổ cực một chút, thế nhưng nếu bắt được người giở trò quỷ, điều tra rõ nguyên nhân, tiền tiêu hàng tháng của các ngươi sẽ được tăng lên gấp hai lần, còn có phần thưởng khác, được rồi, đều tản đi ngủ đi!
Sau khi nghe xong lời này, thị vệ đầu lĩnh liền phấn chấn tinh thần, liền nhanh chóng tập hợp thị vệ tuyên bố mệnh lệnh.
Lúc mọi người tản đi, Giang Thụ Viễn không có tâm tư đi ngủ, liền bảo Giang Ngọc Tề đến phòng chính mình ngồi xuống, nói:
- Ngọc Tề, việc này xác thực cổ quái, cháu nghĩ thế nào?
Giang Ngọc Tề cũng có chút nghĩ không ra đây rốt cuộc là có chuyện gì, thuận miệng nói:
- Ngày mai hài nhi sẽ tự mình kiểm tra hoàn cảnh xung quanh phủ cẩn thận, tam gia gia, ngày mai người còn phải lâm triều, tốt nhất nên nghỉ sớm một chút!
Giang Thụ Viễn thấy Giang Ngọc Tề đứng dậy rời khỏi, muốn nói lại thôi.
Giang Ngọc Tề lại ngồi xuống:
- Tam gia gia, người còn có tâm sự gì, không ngại nói ra?
Giang Thụ Viễn nói:
- Ngọc Tề, ta chung quy nghĩ Hoàng Môn đáp ứng chúng ta giết chết tên tiểu tử Đồ gia kia có chút không thích hợp, bọn họ tựa hồ đáp ứng quá sảng khoái rồi, hơn nữa vẫn không có tin tức truyền đến, có thể sinh biến hay không?
- Tam gia gia, bố cục kế hoạch dù sao cũng phải đi từng bước một, chúng ta nên để tâm tư vào chỗ khác, cứ kiên trì chờ đợi là được, chúng ta đã giao cho vị Lộ tiên sinh kia phương án kế hoạch bố trí, ngày hôm nay cũng mới chỉ thực thi sơ bộ, tin tưởng vài ngày tiếp theo là có kết quả rồi, nếu như có thể nghe được tin tức tiểu tử kia chết trước khi cháu đến Nam quân, vậy thì không cần nghi ngờ đó là tin tức khiến người ta phải phấn chấn nhất!
Vẻ mặt Giang Ngọc Tề tự tin nói.
Giang Thụ Viễn nhìn thần tình tự tin của Giang Ngọc Tề, tuy rằng vui mừng, thế nhưng vẫn nói:
- Ngọc Tề, tâm đề phòng không thể không có, hiện tại Hoàng Môn tuy rằng yếu thế trước Địa Môn, thế nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Giang thị chúng ta so với bọn họ cũng chỉ là con kiến, đối với bọn họ mà nói, chúng ta lúc nào cũng có thể trở thành đồ vứt đi, cháu phải rõ ràng một điểm này mới được!
- Uhm, hài nhi đã biết!
Giang Ngọc Tề suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Bất quá tam gia gia, vị tôn sư kia của cháu thân là trưởng lão Hoàng Môn, trong môn có một số việc, hẳn là sẽ tiết lộ một chút cùng cháu tham khảo, nếu việc này sư tôn chưa gửi thư tới nói rõ, vậy thì chúng ta lo lắng nhiều, đợi ngày mai hài nhi và Lộ tiên sinh gặp mặt liền biết được kết quả!
"Hài tử, có đôi khi quá mức tự tin, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, hy vọng cháu có thể mau chóng hiểu ra, cũng trưởng thành lên. Giang thị tương lai cần cháu chống đỡ."
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vân Thiên Hà chỉ ngủ hai ba canh giờ, lúc buổi sáng dậy, liền như long tinh hổ mãnh, tinh thần phấn chấn, tinh lực và thể lựa hoàn toàn dồi dào, trước nay chưa từng có.
Thói quen này hắn đã duy trì hơn một năm rồi, tuy rằng cũng không cần phải ngủ, thế nhưng hắn lại rất thích thói quen sau khi tu luyện liền ngủ một lúc, điều này đối với dưỡng sinh mà nói có chỗ tốt tương đối lớn.
Ngoại trừ có tình huống đặc thù, chuyện đầu tiên sáng sớm mỗi ngày chính là tới sân luyện công hậu viên tu luyện hai canh giờ, đây là thói quen kiên trì.
Tu luyện ngoại công, mỗi ngày kiên trì không ngừng tiến hành rèn đúc, làm cho thân thể trở nên cứng rắn như sắt thép, xương cốt như cương, không chỉ làm tăng thêm sức mạnh công kích, hơn nữa bộ dẻo dai linh hoạt của thân thể cũng dần dần được đề cao.
Bộ công pháp tu luyện Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật này quả nhiên không hổ là công pháp luyện cốt cao giai, thế gian hiếm thấy, Vân Thiên Hà từ khi tu luyện Bạo Cương Đoán Cốt Công trong Đồ Thị Tinh Kinh đề thăng cảnh giới tới Võ Sư cấp sáu liền có chút đình trệ không tiến, thế nhưng khi chuyển đổi tu luyện bộ Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật, rèn luyện được toàn bộ xương cốt trong cơ thể, liền cảm giác khác nhau rất rõ ràng.
Đây không phải là cảm thụ mang lại từ cảnh giới khác nhau, mà là sự chênh lệnh giữa công pháp không trọn vẹn và một bộ công pháp cao minh trọn vẹn. Khi tu luyện bộ công pháp trung cấp chính giữa Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật củng cố cơ sở, sau đó lại tiếp tục tu luyện bộ phận cao cấp Hàn Tinh Ngọc Cốt, liền có vẻ rất thuận buồm xuôi gió.
Tuy rằng hai thức tu luyện Hàn Tinh Ngọc Cốt vẫn như cũ mang tới cho cơ thể cảm giác đau đớn vô cùng, thế nhưng khi loại đau đớn này trở thành thói quen, sẽ không còn tiếp tục đau đớn nữa rồi.
Đau đớn cũng có thể vui vẻ!
Đánh xong mấy lần nhị thức Hàn Tinh Ngọc Cốt, cảm giác tinh linh chi khí và bạo viêm kình khí qua lại kết hợp với nhau càng thêm chặt chẽ, hơn nữa hiệu quả cũng càng thêm tăng cao, loại kết hợp này làm cho nắm tay giống như pháo đồng, kình khí bắn ra trở thành viên đạn bắn khỏi súng, cảm giác vô cùng kỳ diệu, luôn làm cơ thể nhiệt huyết sôi trào, hình như nhớ lại thời khắc qua lại trong mưa bom bão đạn, đạn pháo bay khắp bầu trời, nơi nơi đều là mùi thuốc súng.
Phàm là những chướng ngại vật chống lại, một pháo bắn tới là có thể săn đất bằng phẳng, mà loại tinh linh chi khí kết hợp với bạo viêm kình khí sản sinh ra kình khí biến dị, chỉ cần tu luyện tới hỏa hầu nhất định, nói vậy cũng có thể đạt tới loại hiệu quả tuyệt vời như trong tưởng tượng, trong lòng Vân Thiên Hà thầm huyễn tưởng, cũng đang từng bước nỗ lực về mục tiêu này…
Sau khi tu luyện hai canh giờ, trời cũng sáng tỏ, Sử Trường Đức liền tiến vào hậu viên, hắn cũng mới luyện công xong, Vân Thiên Hà biết thời gian tu luyện của Sử Trường Đức hầu như cùng một lúc so với bản thân mình.
Vân Thiên Hà thu công, trở lại phòng rửa mặt một phen, phải tới chỗ Vân Nương ăn điểm tâm, tâm sự với Vân Nương một hồi, khi lần thứ hai trở lại Linh Thiên Các, hai người Đồ Bát và Đồ Thất đã chờ đợi.
- Thiếu gia, đêm nay còn muốn làm chuyện kia sao?
Vân Thiên Hà vừa vào cửa, Đồ Thất liền trực tiếp hỏi.
Vân Thiên Hà nói:
- Tối hôm qua Giang phủ hẳn là có một đêm không sống yên, nhưng việc này đồng thời cũng làm cho bọn họ cảnh giác chú ý, Giang Ngọc Tề nhất định sẽ an bài người nấp trong bóng tối bí mật quan sát, đêm nay các ngươi có thể tiếp tục, bất quá phải chờ tới canh hai mới động thủ, khi đó người canh gác đã mệt rã rời, phương pháp các ngươi có thể tự do biến hóa, nhưng phải nhớ kỹ một điểm, nghìn vạn lần chú ý không nên bị phát hiện hành tung!
- Rõ, thuộc hạ ghi nhớ!
Đồ Thất và Đồ Bát tuân mệnh, Vân Thiên Hà lại nói:
- Đồ Lục mấy ngày hôm nay điều tra tình hình Thiên Phong Hào có tiến triển gì hay không?
Đồ Thất nói:
- Thiếu gia, Đồ Lục đã nhiều ngày theo dõi hướng đi Thiên Phong Hào, tra ra bọn họ chế tạo một nhóm binh khí tại nhà, nhưng khi chế tạo ra đều phân phát tới những nơi bí ẩn, nhưng có thể biết được chuyển tới phương Bắc khá nhiều lần.
Vân Thiên Hà trầm ngâm nói:
- Thiên Phong Hào tại các nơi cũng không có Chú Kiếm Phường sao? Sao lại thống nhất chế tạo tại Kinh Thành, cũng không sợ dẫn sự chú ý của người khác, bọn họ muốn làm cái gì?
Sau đó ngẩng đầu nói:
- Để Đồ Lục tiếp tục đi tìm hiểu, việc này trước tiên không vội, chờ sau này có thời gian tiếp tục thu thập bọn họ, nếu như chúng ta đã đáp ứng báo thù giúp La gia trang, chung quy nên thực hiện hứa hẹn mới được.
Nhắc tới chuyện La gia trang, Vân Thiên Hà đột nhiên nhớ ra một chuyện, chờ khi Đồ Bát và Đồ Thất đều rời khỏi, liền đi tới chỗ La Gia Anh.
Đi tới nơi, chỉ nhìn thấy La Gia Anh cùng với mấy đệ tử La gia đang nhàn rỗi trò chuyện, cầm khoai lang khắc khuôn đúc, xung quanh có rất nhiều kiểu dáng khuôn đúc khác nhau, sắp xửa trở thành một buổi triển lãm binh khí nho nhỏ rồi.
Nhìn thấy Vân Thiên Hà vào sân, La Gia Anh liền thô lỗ cười, ngừng tay lại nói:
- Hà thiếu gia, mấy ngày hôm nay huynh đệ chúng ta đều không có việc gì làm, rảnh rỗi trong phủ chung quy không được tự nhiên, người xem có thể an bài việc gì đó cho chúng ta làm, cho dù làm việc quét rác gì đó cũng được!
Vân Thiên Hà có chút kinh ngạc nói:
- Lần trước không phải bảo các ngươi làm các linh kiện bạo vũ liên nỗ hay sao?