Nhìn Cố Thần tức giận, Trang Nhã Khinh mới càng sâu sắc cảm nhận được khí thế trên người ông, không giận đã uy nghiêm, nổi giận càng uy nghiêm hơn.
"Ông Cố, đừng nóng giận." Dù sao bây giờ cô cùng Triệt đã được đi chung với nhau, kết cục vẫn tốt đẹp.
"Còn gọi ông Cố sao?" Vừa rồi Cố Thần còn đặc biệt tức giận, nhìn Trang Nhã Khinh liền cười ha hả rồi, giống như là một cụ ông hiền lành, hoàn toàn thu lại khí thế mới vừa rồi của mình. Đi ra ngoài, ai cũng không biết đây chính là Lão Quân trưởng quản lý cả quân đội.
"À. . . ông nội Cố", Trang Nhã Khinh gọi.
Nhưng xưng hô này cũng chưa làm Cố Thần hài lòng, nhìn Trang Nhã Khinh nhưng cũng không nói lời nào. Nghe Cố Thần nói, Trang Nhã Khinh không có phản ứng gì, Cố Triệt còn tưởng rằng Trang Nhã Khinh không hiểu ý Cố Thần.
Cố Triệt cười rồi âm thầm nói khẽ bên tai Trang Nhã Khinh: "Gọi ông nội."
Trang Nhã Khinh liếc mắt nhìn, trong mắt Cố Triệt tràn đầy ý cười. Cuối cùng, Trang Nhã Khinh vẫn không gọi tiếng ông nội Cố Triệt nói. Hừ, nếu như giống những nữ chính trong tiểu thuyết thì cô không phải là Trang Nhã Khinh. Cô sẽ không bởi vì Cố Triệt vừa nói như vậy thì thật sự đỏ mặt, xấu hổ gọi “ông nội”. "Còn chưa kết hôn , gọi ông nội có hơi sớm không?" Trang Nhã Khinh hỏi ngược lại anh.
Cố Triệt lại cười tà nịnh, giống như cực kỳ hài lòng cách làm của Trang Nhã Khinh, nắm tay cô nói"Nói như em vậy thì có phải đang cầu hôn anh hay không, hi vọng anh sớm cưới em vào cửa một chút?" Xong rồi, bị đoán trúng tâm tư.
"Em còn chưa đến tuổi theo luật pháp." Thật ra thì lời nguyền rủa cũng quy định là trước mười tám tuổi phải gả đi, Ặc, vẫn chưa đến tuổi theo pháp luật. Nhưng Thánh nữ trước đây được gả đi khi nào chứ, khi đó còn chưa có quy định luật pháp gì hết.
"Chỉ cần anh muốn, em mới vừa ra đời cũng có thể." Cố Triệt nói.
Cố Thần cười rất vui vẻ bên cạnh. Đây là cháu dâu ông thích, chủ yếu là cháu trai ông cũng thích, đây không phải là tất cả đều vui vẻ sao?
"Triệt Nhi nói không sai. Chỉ cần chúng ta muốn, dù con vẫn còn ở trong bụng mẹ con thì cũng có thể cưới." Cố Thần phối hợp cùng Cố Triệt.
Lời này rất cuồng vọng nhưng rất thực tế. Bây giờ không phải là như vậy sao, chỉ cần bạn có tiền có quyền, có thứ gì không mua được? Huống chi là kết hôn, không phải là mở ra một câu chuyện khác thôi sao, vậy sao có thể làm khó Cố Triệt được.
Cố Tử Tân bị gọi tới rất nhanh.
Cố Tử Tân cũng không biết Cố Thần gọi ông ta là vì chuyện gì, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ đi tới, vẫn luôn cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn Cố Thần nhiều. Nào giống con gặp cha, căn bản là giống như Hoàng đế cổ đại và một thái giám hơn.
Cố Tử Tân đi tới trước mặt Cố Thần, cúi đầu, kính sợ gọi một tiếng “cha”.
Từ nhỏ Cố Tử Tân đã là kiểu người không nghe lời, ăn không gồi rồi. Giống như trong một gia tộc luôn có mấy người thuộc kiểu ăn chơi trác tang. Bộ dạng của Tử Tân thì sao có thể làm Cố Thần coi trọng được. Lúc bắt đầu Cố Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả ngày giáo dục, đánh đòn, thậm chí từng đưa Cố Tử Tân đi huấn luyện đặc biệt, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi được tích cách của Cố Tử Tân. Cuối cùng ông cũng buông tha. Cũng may còn có đứa con lơn hiểu chuyện nghe lời.
Con trai lớn ra đời cũng làm cho ông thất vọng. Vốn là muốn cho con lớn thừa kế truyền thống của gia đình ông , không ngờ Cố Tử Mặc nghe lời vậy vẫn không đồng ý, nhất định làm kinh doanh. Khoảng thời gian đó, Cố Thần giận đến không có cách nào nữa. Cuối cùng chỉ có đặt toàn bộ hi vọng trên người Cố Triệt.
Bởi vì từ nhỏ đã bị đánh đòn không ít nên Cố Tử Tân vẫn không dám nhìn thẳng vào Cố Thần.
Nhìn thấy bộ dạng của Cố Tử Tân, Cố Thần liền nổi nóng. Thật sự đúng là rác rưởi mà. "Mày nói đi, khoảng thời gian trước mày đã làm cái gì.” Cố Thần nghiêm nghị hỏi.
Cố Tử Tân nghe Cố Thần nói thì phản xạ có điều kiện run lên, sau đó trả lời: "Con. . . . . . Con không có làm gì hết." Gần đây hình như ông ta thật sự không có làm gì mà? Chỉ là qua lại với một người bạn trai mới mà thôi. Chẳng lẽ ông già này cũng biết?
"Mày nói đi, sao mày biết nhà này có lui tới với người của Lăng Thiên Môn?" Cũng không muốn quanh co lòng vòng nhiều, Cố Thần trực tiếp hỏi.
Cố Tử Tân thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vì chuyện này. "Anh hai nói, anh hai nói không muốn để Cố Triệt cưới vị hôn thê mà không biết gì hết, cho nên để con mạo danh thế thân. . . . . ."
"Chú, cha con cho chú lợi ích gì?" Cố Triệt hỏi tiếp.
Thì ra là dáng vẻ này. Cũng khó trách sư huynh Nhã Nhã biết anh chính là đời sau của nhà họ Cố thì tức giận. Bị bộ dáng này lừa gạt, tức giận cũng là bình thường. Sau này, anh sẽ không bao giờ để Nhã Nhã bị lừa gạt nữa, thậm chí người nhà Nhã Nhã cũng thế.
Lúc Cố Tử Tân đi vào, Trang Nhã Khinh đã cảm thấy con người này hoàn toàn chính là củi mục. Hơn nữa, tư thế đi đứng rất giống công công trong hoàng cung thời cổ đại. Nghe Cố Tử Tân mở miệng nói chuyện, còn thiếu cười ra tiếng thôi.
Người nhà họ Cố, ngoại trừ cha của Triệt là chưa từng gặp ngoài đời. Còn lại tất cả đều đã gặp. Cố Thần và Cố Triệt là một kiểu đàn ông, ngay thẳng, cương quyết không khuất phục, vô cùng có sự dứt khoát của đàn ông. Thật sự không nghĩ đến trong gia tộc này cũng có người ẻo lả như Cố Tử Tân. Lúc này ông ta mới chú ý tới Cố Triệt. Ngẩng đầu lên liếc nhìn Cố Triệt. Mặc dù Cố Triệt cũng một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là cháu của ông ta, cho nên lúc nhìn thấy anh thì Cố Tử Tân vẫn có một chút phấn khích. Dĩ nhiên khi ngẩng đầu lên, Cố Tử Tân cũng nhìn thấy Trang Nhã Khinh.
Trang Nhã Khinh là một người đẹp không bàn cãi, nhưng Cố Tử Tân chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, cũng không giống những người đàn ông bình thường nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Trang Nhã Khinh. Dù sao thì xu hướng giới tính nào thì cũng không có biện pháp. Nhìn Trang Nhã Khinh giống như nhìn người đồng giới của ông ta, chỉ là xinh đẹp hơn người thường một chút. Đối với Cố Tử Tân mà nói thì là vậy.
"Triệt Nhi hỏi mày đấy, còn không trả lời. Nói đi, Tử Mặc cho mày lợi ích gì?"
"À, anh hai nói, chỉ cần con phối hợp với người của Lăng Thiên Môn, đừng mở miệng nói con không phải vị hôn phu của Thánh nữ kia thì cho con năm mươi triệu. Dù sao có vợ hay không cũng không ảnh hưởng gì tới con. Cho nên. . . . . ."
"Cho nên mày vì này năm mươi triệu mà đồng ý đúng không."
"Cha, là anh hai bảo con làm như vậy, không thể trách con được." Cố Tử Tân đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng nói, đẩy toàn bộ trách nhiệm đi, ném toàn bộ lên người Cố Tử Mặc.
Mặc dù Cố Tử Tân cũng không biết rốt cuộc Cố Thần vì chuyện gì mà nhắc tới điều này. Nhưng đẩy xuống trách nhiệm càng sớm càng tốt. Suy nghĩ của Cố Tử Tân đơn thuần như vậy.
Ai mà biết được, bình thường gặp chuyện như vậy thì Cố Thần càng tức giận thêm. Thật sự là tại sao ông lại sinh ra một đứa con trai không có trách nhiệm như vậy.
"Mày đi ra ngoài đi, không có việc gì thì đừng xuất hiện ở trước mặt tao."
"Dạ, vậy con đi trước nhe cha." Cố Tử Tân nói xong cũng rời đi.
Lúc Cố Tử Tân vẫn còn đang ở cửa, Trang Nhã Khinh dò xét suy nghĩ trong lòng của Cố Tử Tân lúc này một chút. Sau đó, nghe được một chuyện.