Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 79: Chia tay

Cố Thần cười cười, ấn tượng đối với Phá Thương tốt hơn một phần. Rất lâu rồi ông cũng không có nói chuyện thoải mái như vậy. Lúc người khác đối mặt với ông thì ai không phải là thận trọng dè dặt, những người này luôn bận tâm thân phận của ông, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, ngay cả con trai ruột, cháu trai, tất cả đều là như vậy, thật là không có ý nghĩa.

Trang Nhã Khinh đứng ở cửa lớn nhà họ Cố, nhà họ Cố không giống trong tưởng tượng của cô, là biệt thự rất xa hoa, ngược lại là giống Tứ Hợp Viện nhau, một Tứ Hợp Viện rất lớn.

Ở cửa có người ngăn cản Trang Nhã Khinh, không để cô đi vào ."Làm phiền anh thông báo một chút, tôi tên là Trang Nhã Khinh, tôi nghĩ ông Cố sẽ để tôi vào."

"Cô đợi một lát." Người nọ gật đầu một cái, đi vào thông báo.

Trang Nhã Khinh đứng ở cửa lớn, nhìn nước sơn cửa chính rất đẹp mắt, nhìn hai sư tử bằng đá rất lớn cạnh cửa, cô chậc lưỡi. Nhà này, khí thế này, còn có tình cảnh bây giờ cô đang ở bên ngoài chờ thông báo qua mới có thể đi vào, quả thật giống như người bình thường muốn vào vương phủ ở cổ đại. Nhà họ Cố, rốt cuộc là một dòng họ lớn như thế nào? Một mình Đại sư huynh ở bên trong có thể chịu thiệt hay không?

Lúc Đại sư huynh đi không bao lâu, Trang Nhã Khinh thật sự cảm thấy chờ đợi rất vô nghĩa, có một số việc vẫn là phải đích thân đi mới có thể có thành ý một chút. Cho nên, Trang Nhã Khinh đã tới rồi.

Địa chỉ này do cô hỏi trên đường mà tới. Chỉ là, không có nghĩ tới nơi này cách chỗ quân khu lần trước cô đã tới không xa. Hơn nữa cũng thật lòng không nghĩ tới khí thế nhà họ Cố, quả thật là rất khí thế.

Rất nhanh thì người nọ đã ra tới: "Trang tiểu thư, quân trưởng mời cô vào." Người lính kia còn chào Trang Nhã Khinh theo nghi thức quân đội.

Bình thường quân trưởng bằng lòng gặp người nào thì bọn họ cũng nhất định sẽ tôn kính, à, đối với người mà quân trưởng không muốn gặp của cũng giống vậy.

Trang Nhã Khinh đi vào, bên trong là khoảng sân vắng vẻ. Trong sân còn có một vài cây súng, còn có bao cát, thậm chí còn có đại đao, cái gì cũng có. Rất giống là phòng luyện võ. Trang Nhã Khinh được mang vào nhà chính, cũng chính phòng hướng ra cửa chính, cũng chính là phòng khách.

Lúc này hai người Phá Thương đang cùng Cố Thần đang nói chuyện câu được câu không. Trang Nhã Khinh đi vào liền nhìn thấy Cố Thần ngồi ở vị trí chủ nhà. Thứ nhất, Cố Thần ở vị trí chủ nhà, cũng là vị trí đối diện cửa chính, thứ hai, khí thế trên người ông cũng làm người ta không thể nào phớt lờ."Xin chào ông Cố, con chính là Trang Nhã Khinh." Trang Nhã Khinh cúi người với Cố Thần, bày tỏ cô kính trọng đối với ông."Mời ngồi." Cố Thần gật đầu một cái, tướng mạo còn có lễ nghi, phương diện nào cũng không tệ, là dáng vẻ của một tiểu thư khuê các. Xem ra vẫn rất xứng đôi cùng cháu trai ruột của ông. Đáng tiếc, người ta muốn hủy hôn.

"Cám ơn ông Cố." Trang Nhã Khinh ngồi ở bên cạnh Phá Thương.

"Sao em lại tới đây?" Không phải nói xong là giao cho anh tới xử lý sao? Chẳng lẽ là không tin năng lực của anh hay sao?

"Những chuyện này tự em đến nói xin lỗi thì có thành ý một chút, em cho là vậy." Nói xong, Trang Nhã Khinh nhìn Cố Thần: "Ông Cố, con đặc biệt tới vì chuyện hủy hôn mà muốn nói xin lỗi với ông, thật sự xấu hổ."

"Ừ, Phá Thương đã nói với ông. Không biết người cháu yêu như thế nào? Ông tự nhận là cháu của ông rất ưu tú, ông nói nhé, không tính thế giới, ở trong nước chúng ta, trên căn bản tìm không ra người có thể vượt qua cháu của ông." Cố Thần đối với Cố Triệt là tràn đầy lòng tin. Cố Triệt vẫn luôn là cục thịt trong lòng ông. Chưa từng làm cho ông phải bận tâm, nghe lời, tài giỏi, phương diện nào cũng rất mạnh. Không phải ông tự khen, thật vẫn chưa thấy qua người đàn ông nào ưu tú hơn cháu trai của ông.

Trang Nhã Khinh nghe, lúc ấy đã cảm thấy ông cụ này là đúng rất có lòng tin với cháu trai thì phải? Có cần khen ngợi dữ vậy không? Chỉ là mặt Trang Nhã Khinh không đổi sắc, khiêm tốn lắng nghe.

"Đây chính là con vô phúc rồi. Nếu gặp cháu trai của ông trước thì có thể yêu không cách nào tự kềm chế rồi. Chỉ là một lòng không chứa được hai người, con yêu anh ấy rồi, cho nên, không thể nào kết hôn cùng cháu trai của ông được. Con tin tưởng, cháu trai của ông ưu tú như vậy thì nhất định có thể tìm được người vợ tốt hơn con rất nhiều." Ngàn xuyên vạn xuyên, vuốt đuôi không xuyên. Người biết nói chuyện thì đầu tiên phải nịnh hót, Trang Nhã Khinh vẫn có một chút bản lãnh về điểm này. Không tin có thể tùy tiện tìm một người vô cùng độc miệng, mắng chửi người có thể làm người khác tức chết nhưng không có một lời thô tục nào đến thử xem, khẳng định người đó sẽ nói mấy lời rất hay cho xem.

*vuốt đuôi không xuyên ý nói tính nịnh hót không thay đổi

"Ha ha, con bé này thật biết nói chuyện." Cố Thần bị Trang Nhã Khinh chọc cười.

"Con nói là lời thật." Người nịnh hót tuyệt đối không thể thừa nhận mình đang nịnh hót, nhất định phải ghi nhớ điểm này.

"Ừ, được rồi, hủy bỏ hôn ước này thôi." Như vậy cũng tốt. không phải Triệt Nhi nói đã có người mình thích sao, hiện tại người ta cũng có người mình thích, như vậy cũng tốt. Chỉ là ông cũng yêu mến cô bé này,

nếu là lời nguyền rủa thật sự có ứng nghiệm, vậy cũng đáng tiếc.

Nghĩ như vậy, Cố Thần lại cười một tiếng, đây là thế kỷ nào rồi mà tại sao ông còn có thể tin tưởng những thứ này nữa.

“Cám ơn sự thông cảm của ông.” Không ngờ ông Cố lão dễ nói chuyện thế này. Trang Nhã Khinh vốn cho là chuyện rất lớn, rất khó đối phó, không ngờ xong dễ dàng vậy.

“Không có sao. Hôm nay cháu trai của ông cũng nói với ông là có yêu một cô gái, muốn hủy hôn ước. Bây giờ còn đang phạt quỳ ở nhà thờ Tổ.” Lúc nãy quên cho người thông báo tụi nhỏ một tiếng. Bọn họ chắc còn lo lắng.

“Vậy thì tốt, con đúng là lo lắng mang đến phiền toái cho mọi người.”

“Không có phiền. Cháu gái, muốn đi gặp cháu ông hay không? Nói không chừng thấy cháu của ông thì con lập tức bỏ qua người bạn trai kia, muốn kết hôn cùng cháu của ông thì sao?”

“Không cần đâu ạ, còn có một chút chuyện, sẽ không quấy rầy ông nữa ạ.”

“Tốt lắm.”

“Ngày khác trở lại thăm ông, thuận tiện gặp cháu trai ưu tú của ông luôn.”

“Ông Cố, ngày khác trở lại thăm.”

Trang Nhã Khinh cùng Phá Thương nói xong rồi rời khỏi nhà họ Cố. Trang Nhã Khinh nghĩ. Dù sao nơi này cách quân khu gần như vậy, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, cũng có thể thuận tiện gặp Cố Triệt một chút. Cho nên lúc này mới nói cô có chuyện. Cô cũng không có thông báo với Cố Triệt là tới, nói không chừng có thể cho Cố Triệt một ngạc nhiên. Ra khỏi cửa chính nhà họ Cố, Trang Nhã Khinh muốn mỗi người đi một ngả cùng Phá Thương. “Đại sư huynh, anh trở về trước đi, em còn có một chút chuyện.”

“Em đấy, người thấy sắc quên sư huynh, là muốn gặp bạn trai em sao? Thế nào? Không muốn để cho Đại sư huynh gặp, giúp em phân tích một chút xem người đàn ông này có phải xứng với tiểu sư muội anh hay không sao?” Phá Thương trêu chọc nói.

Trang Nhã Khinh đưa gương mặt nũng nịu ra: “Đại sư huynh, anh giễu cợt em. Em chưa nói cho anh ấy biết em muốn tới, ngày khác nhất định phải tự anh ấy tới cửa thăm hỏi anh, tại sao có thể dể cho Đại sư huynh của em chạy đi gặp anh ấy chứ? Đại sư huynh chính là trưởng bối của em.”

“Nói như vậy còn được, được rồi, anh về trước. Đúng rồi, chuyện này trước tiên em đừng vội nói nhiều cho sư phụ, nếu không khẳng định sư phụ không đồng ý.”

“Vâng, em biết rồi.” Sợ rằng sư phụ biết sẽ lập tức tới đây, trói cô lại cũng phải trói cô đến nhà họ Cố. Mọi người đối với cô tốt thế nào thì cô đều ghi tạ trong lòng cô.

“Được, vậy anh đi trước. Buổi tối nhớ trở về sớm chút, không cho phép cả đêm không về.” Phá Thương dặn dò Trang Nhã Khinh giống như là cha mẹ vậy, xem Trang Nhã Khinh như đứa trẻ, gì cũng không yên tâm, gì cũng muốn dặn dò một lần. Nhất là vấn đề buổi tối nhất định phải trở về.

Trang Nhã Khinh biết cuối cùng ý Phá Thương muốn biểu đạt là gì, chính là ngại nói thẳng ra. Chỉ là dù cho cô muốn thì làm sao mà Cố Triệt nguyện ý. Thật lòng chưa từng thấy Cố Triệt ôm ấp yêu thương phụ nữ mà lại còn có thể kiên trì nguyên tắc.

Sau khi Trang Nhã Khinh cùng Phá Thương tách ra liền trực tiếp lái xe đến quân khu cách đó không xa.

Đến cửa quân khu, Trang Nhã Khinh mới gọi điện thoại cho Cố Triệt. Hai số điện thoại của anh, trước kia cho cô là lúc ở quân khu, sau lại cho cô một số khác, nói là bình thường có chuyện khẩn cấp mới gọi số đó, chính là số được mở trong quân khu.

Nghe điện thoại bên kia truyền tới một tiếng tút tút, Trang Nhã Khinh bỗng bắt đầu trở nên có chút khẩn trương, giống như là tình yêu đầu tiên, cô gái nhỏ suy nghĩ mối tình đầu, nai con trong lòng nhảy loạn. Một lát điện thoại nói rồi sẽ nói gì? Bây giờ bộ dạng của cô ổn hay không? Xinh đẹp hay khó coi? Điện thoại kết nối nhưng không có ai nghe điện thoại.

Trang Nhã Khinh gọi lại lần thứ hai. Lần thứ hai cũng không có ai nhận.

Không biết Cố Triệt đang làm gì? Sao không nhận điện thoại? Chẳng lẽ lại họp? Không tiện nghe điện thoại hay sao? Trang Nhã Khinh suy nghĩ rất nhiều nguyên nhân, nhưng mặc dù nói Cố Triệt không nghe điện thoại nhất định là có lý do, nhưng vẫn gọi lại một lần nữa, một lần cuối cùng, nếu không có nhận thì đi về, có lẽ Cố Triệt thật sự có việc.

Trang Nhã Khinh gọi tới lần thứ ba. . . . . .

Cố Triệt nhìn màn hình điện thoại, phía trên lưu là bà xã, là lưu Trang Nhã Khinh như vậy.

(editor rất thích anh rồi làm sao đây)

Cố Triệt có chút phiền lòng, cũng không nhận điện thoại. Nhìn vậy điện thoại di động không ngừng rung động, trong lòng Cố Triệt rất phiền, rất loạn.

Rất nhanh, bởi vì không có ai nhận nên điện thoại liền cúp. Mới vừa cầm điện thoại trên tay, điện thoại lại gọi tới. Cố Triệt nhìn hai chữ “bà xã” to đùng hiện phía trên, tay phải nắm thật chặt điện thoại, mồ hôi cũng túa ra. Điện thoại lại cúp. Cố Triệt cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ anh còn chưa có quyết định được. Lựa chọn như vậy đối với anh mà nói thật quá khó khăn. Nếu như để anh mang tiếng xấu hủy hôn trên lưng, hoặc là để ông nội thất vọng đối với anh, hay là cái gì thì anh đều không sợ, làm việc nghĩa không được chùn bước. Nhưng muốn xây dựng tình yêu của mình trên sinh mạng người khác. . . . . . Thật lòng, anh mù mịt rồi. Điện thoại di động lại reo lên. Cố Triệt suy nghĩ một chút, vẫn có một lựa chọn. Anh không thể, không thể ích kỷ như vậy.

Nhận điện thoại, Cố Triệt không nói gì.

Trang Nhã Khinh thấy điện thoại kết nối rồi, đột nhiên cảm thấy có phải cô đang quá cố tình gây sự hay không, nói không chừng lúc nãy thật sự là Cố Triệt đang làm việc? Tại sao cô trở nên không hiểu chuyện như vậy?

“Triệt, lúc nãy anh đang bận sao?” Haizz, thật không nên.

“Không có, em ở đâu? Chúng ta có thể gặp nhau không?” Có một số việc thật sự muốn gặp mặt nói mới trở nên rõ ràng, mặc dù rất muốn trốn tránh, nhưng thực tế thì không cho phép trốn tránh.

Trang Nhã Khinh nghe âm thanh Cố Triệt giống như không thích hợp, trực giác nói cho cô biết, kế tiếp khi Cố Triệt gặp mặt thì điều muốn nói chắc chắn không phải cô nguyện ý nghe. Giọng của anh nghe rất trầm trọng, chưa bao giờ nặng nề như vậy. Lòng Trang Nhã Khinh trầm xuống, Cố Triệt muốn làm gì?

“Em. . . em đang ở cửa quân khu của anh.” Vốn là có chút muốn nói là bây giờ cô không có rảnh gặp mặt, nhưng Trang Nhã Khinh không muốn nói dối. Cô cảm thấy, thương một người thì khi bắt đầu nói dối một lần thì sẽ liên tiếp phát sinh nhất định sẽ phải nói dối mới có thể giải quyết được chuyện. Ca dao có câu, một sự sợ hãi phải dùng vô số lời nói dối để che giấu. Cho nên chính là sợ một chút xíu, Trang Nhã Khinh cũng không muốn nói. Cho dù sắp sửa gặp phải chuyện không tốt.

Có lẽ là cô đa nghi, chẳng qua là bởi vì Cố Triệt nhớ nhung mình cho nên mới yêu cầu gặp mặt thì sao? Lòng Trang Nhã Khinh nói như vậy. Nhưng cảm giác bất an mãnh liệt nhắc nhở cô, hình như chuyện thật sự không ổn.

Đứng ở cửa quân khu, Trang Nhã Khinh đi tới, không ngừng đi đi lại lại, giống như có thể làm cho trái tim yên tĩnh một chút, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.

Tôn Bính Nguyên nhìn thấy Trang Nhã Khinh, vì vậy chủ động tới chào hỏi.

“Chào phu nhân. Người đến tìm quân trưởng sao?”

“Vâng.”

“Quân trưởng không có ở đây, bây giờ đang ở nhà.”

“Tôi biết rõ, anh ấy sẽ tới rất nhanh.” Trang Nhã Khinh khẽ cười.

Quả nhiên, rất nhanh đã nhìn thấy Cố Triệt đi bộ tới. Thật ra thì hai bên cách xa rất gần, cho nên bình thường trên căn bản Cố Triệt không lái xe đi. Tôn Bính Nguyên nhìn thấy Cố Triệt đi tới, chào nghi thức quân đội với Cố Triệt rồi rời đi. Bây giờ cũng không phải là lúc anh ở chỗ này, anh không thích làm bóng đèn, nhất là bóng đèn tương đối lớn.

"Theo anh đến đây đi, nơi này khó nói chuyện." Giọng Cố Triệt có chút hờ hững, lạnh lùng, không có quá nhiều cảm xúc, giống như Trang Nhã Khinh chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà thôi. Cô giữ chặt lo lắng trong lòng, theo sát Cố Triệt.

Cố Triệt đưa Trang Nhã Khinh đến sân cỏ lần trước bọn họ đi đến. Nơi này chỉ có hai người bọn họ. Trai đẹp gái xinh, trời xanh mây trắng, sân cỏ này, thoạt nhìn là hài hòa, ấm áp cỡ nào. Nhưng vào giờ phút này, hai người cũng không có ý định đi thưởng thức cảnh đẹp chung quanh như vậy. Trong lòng Cố Triệt cuồng loạn, trong lòng Trang Nhã Khinh lo lắng.

"Triệt, nhìn sắc mặt của anh cũng không tốt lắm." Đúng, sắc mặt của Cố Triệt không tốt, giống như là mắc bệnh nặng .

"Chúng ta chia tay đi." Cố Triệt nói. Giọng nói đặc biệt lạnh lùng, lạnh lùng giống như là một kẻ phụ tình vô tâm vứt bỏ bạn gái của mình.

Trang Nhã Khinh sửng sốt. "Triệt, có phải cơ thể anh không thoải mái hay không? Em thấy sắc mặt của anh không tốt, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

"Em không nghe anh nói sao? Anh nói chúng ta chia tay, chia tay đi!" Cố Triệt chợt rống to với Trang Nhã Khinh. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh luống cuống như thế. Bất luận là trước kia xa cách khách sáo hay sau này ở chung một chỗ mà cưng chiều dung túng, hoặc là đối mặt kẻ địch vẫn bình tĩnh, hoặc là nghiêm túc uy nghiêm đối mặt cấp dưới, Cố Triệt rống to, luống cuống như vậy thì Trang Nhã Khinh chưa từng gặp qua. "Triệt, em muốn nguyên nhân."

"Nguyên nhân chính là anh muốn kết hôn với vị hôn thê của anh, nhất định phải cưới cô ấy." Trời mới biết, nói ra lời chia tay mà lòng của anh khó chịu cỡ nào. Trời mới biết, nhìn thấy ánh mắt tổn thương của Nhã Nhã thì lòng của anh đau cỡ nào. Nhưng anh thật sự không có biện pháp, không có cách nào ích kỷ như vậy, vì tình yêu của mình mà không quan tâm sống chết người khác.

"Có nguyên nhân quan trọng gì mà anh nhất định không thể không cưới cô ấy?" Trang Nhã Khinh chảy nước mắt, đau lòng nói. Cô cũng thể quên sống chết của mình, vứt bỏ hôn ước của mình, thậm chí có thể sẽ gặp phải nguyền rủa nguy hiểm thì cũng muốn cùng Cố Triệt ở chung một chỗ. Như vậy, Cố Triệt có nguyên nhân gì mà nhất định cưới vị hôn thê đó? Chẳng lẽ nguyên nhân trong đó còn lừa bịp hơn hôn ước của cô sao?

"Nếu như mà anh nói anh không cưới cô ấy thì cô ấy sẽ chết thì sao?"Cố Triệt nói.

Trang Nhã Khinh nghe lời Cố Triệt, lí giải có một chút sai lệch, cô cho rằng là bởi vì nếu như Cố Triệt không cưới vị hôn thê thì cô gái kia sẽ phải một khóc hai nháo ba thắt cổ, hoặc là thật sự chạy đi tự sát. "Cô ấy cũng là một người lớn, sống chết của cô ấy cũng không phải chúng ta có thể quyết định, không phải sao? Tại sao chúng ta phải tính toán vì sinh mạng của người khác?" Động một chút là dùng tự sát uy hiếp người khác? Cô ấy muốn chết là chuyện của cô ấy, có quan hệ gì với cô? Huống chi, cho tới bây giờ cô cũng không tin là sẽ có một cô gái vì một người đàn ông chưa từng gặp mặt mà thật sự chạy đi tự sát, nói như vậy cũng chỉ là vì đạt tới mục đích của mình mà thôi, cũng không thể thật sự làm. Tự sát? Đó là chuyện ngu xuẩn dường nào.

Cố Triệt không nghĩ tới Trang Nhã Khinh sẽ nói như vậy. "Cái gì gọi là tính toán vì sinh mệnh người khác? Nếu quả thật là bởi vì anh hủy hôn mà cô ấy chết đi rồi, vậy chúng ta vẫn có thể hạnh phúc sao? Em thật làm cho anh quá thất vọng, lại nói lên câu này."

"Anh thất vọng với em? Vốn là em nói chính là lời thật. Cô ấy cũng là một người lớn, cô ấy muốn làm gì thì làm sao chúng ta có thể khống chế? Sinh mạng nắm giữ ở trong tay chính cô ấy, chúng ta có thể quản được bao nhiêu? Nếu chuyện như vậy thật sự xảy ra, em chỉ có thể nói lạ cô ấy tự mình tạo thành, tất cả đều là do chính cô ấy, cũng không có bao nhiêu quan hệ với chúng ta." Chính cô ấy muốn chết, tự mình muốn tự sát, con mẹ nó, có quan hệ gì cùng bọn họ? Là cô ấy không tự mình thương tiếc tính mạng của mình, tại sao phải bởi vì một cô gái không thương tiếc tính mạng bản thân mà buông tha hạnh phúc của mình?

"Anh thật sự không nghĩ em sẽ nói như vậy, thật đấy, anh thật sự thất vọng về em rồi." Vẫn luôn cảm thấy tuy Nhã Nhã là một người ngoài mặt tương đối không có tim không có phổi, nhưng thực tế là cô gái thiện lương, thật không nghĩ đến Nhã Nhã lại nói như vậy , thật sự rất thất vọng, rất đau lòng.

"Anh thất vọng về em sao? Cố Triệt, em mới thất vọng về anh. Thì ra là tình cảm giữa chúng ta có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy? Thì ra là trong mắt anh, tình cảm của chúng ta không đáng giá một chút nào vậy sao? Được, chia tay phải không? Như vậy, chúng ta chia tay thôi. Từ đây cắt đứt quan hệ, cũng không gặp nhau." Trang Nhã Khinh khóc gào xong những lời này liền rời đi. Không quay đầu nhìn một cái. Nếu như cô quay đầu lại nhìn thì sẽ nhìn thấy, lúc này Cố Triệt đã giống như một đứa trẻ, ngồi ở trên cỏ, cặp mắt đã đỏ hồng như thỏ, nhìn bóng lưng cô rời đi.

Anh xem đoạn tình cảm này nặng bao nhiêu chỉ có anh biết, còn quan trọng hơn sinh mệnh của anh.

Lúc này Cố Triệt bắt đầu oán hận mình, tại sao anh lại không thể ích kỷ một chút, không thể không có tim không có phổi một chút, không nên trông nom người khác, chỉ cần anh hạnh phúc, chỉ cần Nhã Nhã vui vẻ là đủ rồi. Nhưng tại sao anh vẫn không ích kỷ được như vậy? Nhã Nhã, thật xin lỗi. Chỉ có thể trách chúng ta có duyên không phận. Nếu như có kiếp sau, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau sau nữa, anh hi vọng có thể cùng em ở cùng nhau, không xa không rời, đời đời kiếp kiếp.

Mẹ nó, Cố Triệt thúi, Cố Triệt thùi, cái gì làm cho anh quá thất vọng chứ? Lúc nãy mình không có nói sai gì mà? Lại chia tay mình, mẹ nó, lão nương sẽ phải để cho anh hối hận, hối hận cả đời, hối hận bỏ lỡ một cô gái tốt như mình đây.

Mẹ nó, thật quá tức giận. Trang Nhã Khinh ngồi trở lại xe mình, đạp mạnh chân ga, tăng tốc độ xe cao nhất, thoáng một cái, nơi đó còn có thể nhìn thấy bóng dáng Trang Nhã Khinh? Chỉ có thể nhìn thấy bụi bậm đầy trời.

Sau khi Cố Triệt trở về, hồn bay phách lạc trở về, lấy chìa khóa xe của mình. Thật ra thì Cố Triệt cũng không thường ở đây, anh đang ở một căn nhà khác ở bên ngoài. Chỉ là chỉnh thoảng sẽ tới đây ở. Bây giờ tình trạng bản thân như thế nên cũng không muốn để ông nội, còn có ba mẹ nhìn thấy, cho nên Cố Triệt tính trở về nghỉ ngơi thật khỏe một chút, bình phục. Có lẽ lúc đến mở tủ tượu lấy chai rượu tồn lại trong tủ, Cố Thần không giải thích được nhìn Cố Triệt mặt xám như tro tàn, vẻ mặt ngây ngốc đi vào phòng, sau đó cầm một chuỗi chìa khóa ra ngoài.

Lúc nãy sau khi ông tiễn khách về thì phải đi nhà vệ sinh. Ra ngoài thì vốn chuẩn bị đi nói cho Triệt Nhi biết tin tức tốt này, không nghĩ tới lúc đi đến nhà thờ tổ thì Triệt Nhi đã không có ở đó nữa, thật là, nhanh như vậy liền chạy trốn rồi. Cố Thần gọi Cố Triệt lại: “Con làm sao vậy?” Xem ra sắc mặt còn kém hơn lúc nãy.

“Không có gì, ông nội, ông để cho con một mình an tĩnh một lát.” Giọng nói Cố Triệt cũng biến thành rất thấp rất thấp.

Cố Thần nhìn Cố Triệt vô cùng bất thường, nghĩ thầm bây giờ nên nói chuyện hồi chiều cho Triệt Nhi biết, nếu không thì chính ông cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bộ dáng Triệt Nhi bây giờ thật quá dọa người.

Cố Thần đang muốn nói, không ngờ bụng lại bắt đầu đau. Cũng không biết hôm nay ăn bậy gì, tới hôm nay đã chạy tới lui vài chuyến đến nhà vệ sinh. Ai da, quá đau rồi. Thật sự là không nhịn nổi. “Trước tiên con đợi ông ở chỗ này, ông lập tức ra có chuyện nói.” Nói xong, Cố Thần liền vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Cố Triệt căn bản cũng không biết ông nội vừa mới nói gì thì đã nhìn thấy ông nội chạy thật nhanh. Vốn là anh cũng không muốn dừng lại ở chỗ này lâu, bây giờ anh vô cùng muốn tìm một nơi an tĩnh, ngồi an tĩnh, an tĩnh uống rượu, an tĩnh, nhớ nhung Nhã Nhã.

Dọc theo đường đi, Trang Nhã Khinh đều lấy tốc độ cực nhanh để chạy, trên đoạn đường này không biết trêu chọc bao nhiêu cảnh sát giao thông, sau đó lại bỏ lại cảnh sát giao thông. Trêu chọc bao nhiêu phần tử thanh niên cuồng nhiệt, trong người bọn họ đều có một lại gen nóng nảy, tốc độ xe cô làm cho gen nóng nảy của bọn họ cũng bạo động, rối rít tới đây muốn so tài cùng cô, cũng đều bị cô bỏ lại.

Lúc ở trạm thu lệ phí, thấy cây gạt màu cam ngã nghiêng trước mặt, Trang Nhã Khinh thật lòng không muốn dừng lại. Lúc đi ngang qua cây gạt, cô xông tới, đụng hỏng cây gạt. Phía sau truyền đến còi báo động, nhưng Trang Nhã Khinh giống như không hề trông nom nhiều như vậy, còi báo động cũng bị cô làm hỏng.

Đến thành phố A, Trang Nhã Khinh cũng không trở về mà đi trầm luân. “Rượu mạnh nhất nơi này của các người là gì?” Trang Nhã Khinh ngồi ở trên quầy bar, nói với người pha chế. “Mạnh nhất chính là Ev-er-clear rồi, nhưng cá nhân tôi cảm thấy cũng không rượu nào mạnh như tôi chế cả.” Người pha chế nói.

Bây giờ Trang Nhã Khinh muốn uống rượu mạnh nhất, cho nên không ngoài ý muốn lựa chọn rượu do người pha chế tự mình pha. “Tôi chỉ muốn mạnh nhất.”

“OK.” Người bán rượu bắt đầu phối rất nhiều rượu, nhưng Trang Nhã Khinh cũng không có ý định nhìn chút sự đa dạng đó. Động tác tiêu xài này, không quan tâm nhiều thứ vậy. Chợt bàn tay quấy rối của hắn khoác lên vai Trang Nhã Khinh, cô đẩy ra.

“Người đẹp, một mình à? Thất tình sao?” Lúc nãy liếc mắt liền nhìn thấy người đẹp này, quả nhiên là có thanh thuần cùng mê hoặc kết hợp. Dáng người ma quỷ cỡ nào thì khuôn mặt thiên sứ như vậy. Thật lâu cũng không có đụng phải một người đẹp như vậy.

Trang Nhã Khinh không muốn để ý tới con ruồi này. “Cút ngay.”

“Người đẹp, tâm tình không tốt uống rượu một mình cũng không có ý nghĩa, nếu không anh cùng em uống?” Ra ngoài dụ dỗ con gái thì nhất định phải học được da mặt dày, chỉ có da mặt đủ dày rồi thì mới có thể dụ dỗ được con gái. Nếu không mấy cô gái tùy tiện nói một câu nói nặng liền tức giận đi, như vậy là vĩnh viễn không đạt được mục đích. Đây chính là tâm đắc của hắn từ nhiều năm trước tới nay.

“Tôi kêu anh cút ngay, nghe không hiểu tiếng người à?” Trang Nhã Khinh nhận lấy rượu người pha chế đưa tới, uống một hơi cạn sạch. “Còn nữa.”

“Cô gái, uống như vậy rất dễ uống say.” Người pha chế nhắc nhở. Chỉ là anh ta cũng cảm thấy lời này dư thừa, mục đích người ta muốn rượu mạnh nhất chính là muốn uống rượu say, sao lại lo lắng sẽ uống rượu say đây?

“Anh chỉ cần cho tôi rượu là được.” Trang Nhã Khinh sờ ví tiền trong túi hình như trên người cô cũng không có mang bao nhiêu tiền mặt. “Xin hỏi nơi này có thể quẹt thẻ tiêu dùng không?” Cô nói rõ ràng từng chữ, tư duy rõ ràng, một kết luận chính là uống một chén rượu mạnh lớn đầy như vậy mà còn không say, tửu lượng rất tốt. Khó trách vừa đến là muốn rượu mạnh nhất.

“Có thể.”

“Vậy thì tốt, nếu không khẳng định nơi này của các người cũng không cho phép ký sổ.”

“Ha ha, cô gái xinh đẹp ký sổ cũng không có gì không thể.”

Người đàn ông kia thấy Trang Nhã Khinh còn chưa say, ở một bên dè dặt nói: “Tửu lượng người đẹp không tệ đấy, có muốn chúng tôi cùng nhau cụng rượu hay không? Nhiều người uống chung mới có ý nghĩa, huống chi chúng tôi mời khách.”

“Mời khách? Bà đây cũng không phải là không có tiền, còn cần các người mời khách?”

“Mọi người chơi chung thì sẽ vui vẻ một chút chứ sao.” Trên mặt người đàn ông có chút không nén được giận. Mẹ nó, người phụ nữ này cũng quá khó trị? Lúc nãy hắn biết thì hắn cũng sẽ không cần xung phong nhận việc tới đây rồi. Nếu bây giờ không mang qua thì đó không phải là mặt ngoài mặt trong đều không nhịn được sao?

“Vui vẻ? Được, tôi cùng anh qua đó là được.” Trang Nhã Khinh đứng dậy, quả nhiên đi theo người đàn ông kia.

Những người đàn ông ở bên cạnh ngắm nhìn nhất thời cảm thấy thất vọng cực độ. Vốn cho là người đẹp này sẽ cự tuyệt, sau đó tốt hơn mình cũng đi thử một chút, không ngờ dễ dàng theo người khác đi vậy. Không thấy một đám đàn ông cao lớn thô kệch bên kia sao? Người khác khẳng định là mưu đồ bất chính, chút ý thức đề phòng cũng không có. Chỉ là nhìn bộ dáng kia của cô thì sợ rằng còn chưa trưởng thành. Nhất định là thiên kim nhà nào thất tình mới chạy tới nơi này. Hàng tốt như vậy mà người khác nhanh chân đến trước rồi, thật là quá đáng tiếc.

Một nhóm người có khoảng sáu người, toàn bộ đều là đàn ông cao lớn thô kệch. Thấy quả nhiên Trang Nhã Khinh đi theo Tiểu Ngũ tới, mấy người đàn ông làm ánh mắt tán thưởng Tiểu Ngũ. “Thằng nhóc cậu cũng không tệ, lại thật sự để cho cậu làm xong.”

“Tất nhiên, cũng không nhìn một chút xem tôi là ai? Tôi chính là Vương Tử hái biết bao nhiêu bụi hoa, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó được tôi chứ?”

Thật là đám đàn ông ngu xuẩn. Trang Nhã Khinh cười lạnh. Dù sao tâm tình mình không được tốt, các người trêu chọc tôi, như vậy thì sẽ vì tối nay thanh toán tất cả.

Nếu những người đàn ông vốn hâm mộ người khác, bản thân lại không lên trước để cho người khác nhanh chân đến trước biết mấy hậu quả của mấy tên này thì không biết trong lòng sẽ nghĩ sao, may mắn mình không trêu chọc tới bà cô Trang Nhã Khinh này? Nhất định sẽ vậy.

“Người đẹp, sao một mình tới uống rượu thế? Bên trong quán rượu thì loại người gì cũng có, cô không sợ à?” Tiểu Tam hỏi.

“Không sợ, không phải là gặp phải các anh sao, các anh sẽ làm gì tôi sao?” Trang Nhã Khinh chớp mắt to ra vẻ ngây thơ, vô cùng đáng yêu vô cùng khờ dại hỏi. Bộ dáng như vậy hoàn toàn bất đồng với lúc nói người khác cút hồi nãy.

“Ha ha, tất nhiên, bọn anh đều là người tốt.” Lão Nhị nói.

“Chúng ta quen biết chính là duyên phận, vì duyên phận của chúng ta cạn ly nào.” Lão đại rót đầy rượu cho mọi người, giơ ly rượu lên.

Trang Nhã Khinh uống một hớp, nhíu mày “Rượu này chưa đủ dộ, các anh có thể đổi rượu mạnh một chút hay không?”

“Được được, người đẹp yêu cầu thì tất nhiên bọn anh cũng sẽ thỏa mãn.” Tiểu Tứ gật đầu. “Tiểu Ngũ, đi kiếm chút rượu mạnh tới đây, người đẹp của chúng ta muốn uống rượu mạnh.”

Trang Nhã Khinh khinh miệt cười cười, biết để cô uống say sau đó liền tùy ý bọn hắn muốn làm gì thì làm sao? Nếu là gặp người bình thường khẳng định sẽ thành công, mấy đấng mày râu chẳng lẽ không uống bằng một cô bé? Nhưng hết cách rồi, cô uống rượu như uống nước, không uống say. Tới đây uống rượu chẳng qua là muốn vui đùa một chút mà thôi, không ngờ thật sự có người cắn câu.

Các người muốn câu em gái? Tôi chính là muốn tìm nơi trút giận. Không ngờ một câu được sáu tên, không tệ không tệ.

Rượu mạnh lên tới. Vẫn là lão đại trước “Vì sự quen biết của chúng ta, cạn ly.”

Hai người uống cạn sạch rượu trong ly. Trang Nhã Khinh không có biểu cảm gì, nhưng lão đại kia quả thật bị cay. Trời ơi, rốt cuộc độ rượu này cao bao nhiêu? Cầm chai rượu lên nhìn, mẹ nó, chín mươi lăm độ.

Lão Nhị nhìn số độ, khẽ cắn răng, con gái người ta uống hết mà hắn có thể không uống sao? “Người đẹp, cạn ly.”

“Cạn.” Lại một ly vào bụng.

Sáu người thay nhau ra trận, rốt cuộc Trang Nhã Khinh say. Cô đỏ mặt nằm trên người lão Lục.

“Người đẹp, người đẹp tỉnh dậy? Có phải là uống say rồi hay không? Bọn anh đưa em về nhà nhe người đẹp.” Lão Tam làm bộ kêu Trang Nhã Khinh, phát hiện cô đã thật sự không có phản ứng, kêu xe taxi: “Đến khách sạn Phúc Lai.” Đúng lúc khách sạng Phúc Lai là khách sạn bình dân cách nơi này một đường. Tài xế thường đậu ở đây, chuyện như vậy lái xe thấy hơi nhiều, mặt không thay đổi chở người đến khách sạn Phúc Lai.

Bởi vì một chiếc xe taxi không đủ, cho nên còn ba người gọi một xe taxi khác: “Khách sạn Phúc Lai.”