Cố Triệt muốn hỏi Trang Nhã Khinh hối hận gì, có phải hối hận cùng với anh hay không? Muốn hỏi, lại không dám hỏi, anh sợ nghe cô cho anh câu trả lời khẳng định.
Lần đầu tiên sợ, cũng là lúc này.
Từ sau khi biết Trang Nhã Khinh, cô đã cướp đi bao nhiêu lần đầu tiên của anh. . . . . .
Die nda nl equ ydo n
Trang Nhã Khinh hì hì một tiếng, nhìn vẻ mặt không sáng tỏ của Cố Triệt, cảm thấy thật là đáng yêu. Anh nhất định là nghĩ sai rồi. Cô muốn trêu chọc anh một chút, vì vậy, giả bộ làm ra vẻ mặt vừa không bỏ được vừa bất đắc dĩ nhưng nhìn ánh mắt anh: "Triệt, sao anh không hỏi em hối hận gì không?"
Cố Triệt lắc đầu.
"Em hối hận ngày hôm qua, khi đó, em lại bảo anh đi, lại muốn anh còn sống, chính mình thì chết cũng không sao. Hiện tại, em hối hận rồi, may mà lúc đó anh không có thật sự ném em xuống rồi đi."
"Tại sao hối hận?" Chỉ cần không phải như mình nghĩ thì tốt, Cố Triệt thở phào nhẹ nhõm, hỏi. Anh biết, nhất định đáp án của Trang Nhã Khinh không phải người thường có thể biết được, nhất định không phải là bởi vì sợ chết mới hối hận.
"Anh tốt như vậy, em chết rồi, cứ để phụ nữ hưởng thụ lòng tốt của anh, em mới không làm đâu. Cho nên em hối hận vì nói với anh như vậy."
"Sẽ không." Thì ra là lý do này.
"Sẽ không cái gì?"
"Sẽ không buông em xuống, sẽ không đối tốt với phụ nữ khác như vậy." Miệng Cố Triệt càng lúc càng ngọt.
"Đúng vậy, cho dù chết em cũng muốn anh đi cùng với em." Cô yêu, là yêu tan xương nát thịt. Là đồng sinh cộng tử, chứ không phải thành toàn yêu.
"Ờ."
"Em nói này, sao miệng của anh ngọt như vậy? Hôm nay biết nói chuyện như vậy? Có phải mấy con cá mập khai thác tình cảm ra hay không? Nếu không sao lại thay đổi lớn như vậy?"
"Miệng của anh ngọt hay không thì em rõ ràng nhất. Nhưng có phải cá mập khai thác tình cảm anh ra hay không thì anh không biết, anh chỉ biết là anh thông suốt rồi.
" Ba hoa."
"Được rồi, bây giờ đã khuya lắm rồi, đói hay không đói? Chúng ta đi ăn nhé?" Từ buổi tối hôm qua đến giữa trưa bây giờ còn chưa ăn cơm, Nhã Nhã, xem ra cũng thế.
"Ờ, không nói thì thôi, vừa nói thì em liền đói bụng. Ha ha, vết thương trên người của anh không có sao chứ? Nếu không để em nói họ đưa tới?"
"Không cần, chúng ta đi ra ngoài ăn, sau đó đi trở về, anh muốn dẫn em đi gặp người nhà của anh."Mặc kệ gặp phải cái gì thì anh cũng nhất định phải đối mặt, trốn tránh, cũng không phải tác phong của anh.
"Nhanh như vậy sao?"
"Nhanh à?"
"Em muốn ra ngoài chơi một chút rồi nói." Chuyện của mình còn chưa giải quyết, ấocùng Cố Triệt đi gặp người nhà được?
"Anh có công vụ trong người, không thể ở lại quá lâu. Nếu không em cứ chơi trước đi, anh đi về báo cáo trước?"Cố Triệt suy nghĩ một chút, có một số việc tự mình trở về giáp mặt sẽ tốt hơn chứ? Cách khác khó mà nói rõ ràng, hơn nữa đây là việc trọng đại quốc gia, không thể qua loa, cho nên, thật sự không có biện pháp.
"Vậy hay là thôi đi, vậy anh làm xong chuyện vội vàng của anh trước, em cũng trở về, đến lúc đó rồi hãy nói. Không quan trọng, anh bận thì như vậy cũng được." Như vậy cũng tốt, Cố Triệt bận chuyện của mình, cô cũng có khá thời gian để giải quyết chuyện vị hôn phu chết tiệt kia.
"Ờ."
Bộ dáng của Cố Triệt, bộ dáng của Trang Nhã Khinh, đi ra ngoài ăn cũng không tiện, Trang Nhã Khinh vẫn cảm thấy để Tiêu Dật Phàm giúp một chút vẫn tốt hơn, chân của mình thật lòng bất tiện rồi.
"Chúng ta hãy để cho Dật Phàm giúp một chút đi, bộ dáng này. . . . . ."Bây giờ còn đang ở trung tâm cứu viện, cũng không thể đến nhà hàng ăn gì, tay chân cũng không tiện, hay là có người đưa tới thì tốt hơn, vậy phiền phức Tiêu Dật Phàm rồi.
"Hai người thật đúng là nói chuyện yêu đương đến cơm cũng không ăn sao?" Lúc Tiêu Dật Phàm ở cửa ra vào liền nghe Trang Nhã Khinh nói để cho anh đưa tới, trong lòng vẫn có chút thỏa mãn. Thường thường mà nói, không phải thật tâm xem anh trở thành người một nhà thì chắc sẽ không chuyện gì cũng gọi anh làm như vậy, hoặc chính là đặc biệt khách khí .
Tiêu Dật Phàm mang theo hai hộp cơm đi vào, sau đó đưa cho Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt.
Trang Nhã Khinh bị thương tay phải, Cố Triệt bị thương tay trái, thật đúng vừa lúc hợp thành một đôi. Hoàn hảo là Tiêu Dật Phàm nghĩ tới vấn đề này, bên trong hộp cơm cho Trang Nhã Khinh chuẩn bị cái muỗng, tay trái ăn cơm liền tương đối dễ dàng.
"Vẫn Dật Phàm anh suy tính chu đáo, sao này bạn gái anh đã có thể có phúc rồi."Trang Nhã Khinh hài lòng ăn cơm món ăn thật thơm, lúc đói bụng mà ăn cơm là ngon nhất. Hơn nữa, tay cô chợt ngừng lại. Không đúng, tình huống bọn họ bây giờ, đã trễ như vậy thì đâu thể ăn thức ăn ngon như vậy? Thường thường mà nói, không phải là ăn cơm tập thể sao? Nơi này nhiều người như vậy, người nào có tâm tư xào thức ăn cho mình như vậy? Cái mùi vị này. . . . . . Trang Nhã Khinh không biết nên làm sao và nên nói gì mới được nữa. Món này có thể là tự Tiêu Dật Phàm động tay làm!
Trong lòng Tiêu Dật Phàm âm thầm nghĩ "Cho dù anh tốt thì lúc đó chẳng phải em cũng không lựa chọn kĩ càng sao? Tốt, chu đáo, vậy làm sao em không phải làm bạn gái của anh, có nhiều phúc lắm."
Những thức ăn này đúng là Tiêu Dật Phàm tự mình động tay làm, hơn nữa còn là hối lộ đội trưởng mới đồng ý để cho anh sử dụng bếp nửa giờ, bởi vì tất cả mọi người vẫn chờ ăn cơm, không thể cho Tiêu Dật Phàm quá nhiều thời gian.
Hối lộ đội trưởng đồ ăn,dĩ nhiên sẽ Tiêu Dật Phàm hết sức mình nấu thức ăn. Lúc này, người đội trưởng kia cùng Hạo Xuyên đang say sưa ngon lành ăn thức ăn của Tiêu Dật Phàm. Ăn ngon thật, quả thật quá tuyệt vời. Không ngờ đàn ông còn có thể làm những thứ này, quá thần kỳ. Chỉ là, để cho bọn họ học thì hay là thôi đi, những chuyện này đều là phụ nữ nên làm. Đàn ông biết nấu ăn? Trừ phi là đầu bếp.
Ý kiến của Hạo Xuyên bất đồng với đội trưởng, sau khi Hạo Xuyên ăn món Tiêu Dật Phàm làm thì nhất thời cảm thấy, mình không phải cũng có thể học làm những chuyện này sao? Nếu mình cũng có thể làm ra thức ăn ngon như vậy, đó không phải là rất tốt sao? Tùy thời đều có thể ăn được thức ăn ngon.
Ăn cơm xong, Trang Nhã Khinh đi vệ sinh, cô chống gậy đi. Tiêu Dật Phàm cũng chuẩn bị xong. Đáng tiếc, không phải món ăn của Trang Nhã Khinh.
Tiêu Dật Phàm cùng Cố Triệt là hai người đàn ông, một yêu nghiệt, một dương cương, xem ra thật vô cùng hài hòa (khụ khụ, ta đây một là chủ văn nam nữ, chỉ là, sao vô cùng muốn viết thành Nam Nam? Ha ha. . . . . .)
Tiêu Dật Phàm thu dọn đồ ăn xong, ngồi ở bên cạnh Cố Triệt, nhìn anh. “Các người, khi nào thì bắt đầu?” Đáng chết sao cái gì anh cũng không biết!
“Sáng sớm hôm nay.”
“Thật sao?”
“Cậu cảm thấy tôi có thể đùa không?” Nhiều năm như vậy, Tiêu Dật Phàm hiểu rõ nhất không phải là anh sao?
“Vậy vị hôn thê cậu làm thế nào?” Đều nói tốt xấu gì cũng nhiều năm sống chết, đương nhiên Tiêu Dật Phàm biết chuyện này.
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”
“Biện pháp gì? Ông cụ không phải dễ gạt như vậy.” Anh cũng biết ông Cố lão, tính tình ông Cố cũng phải hiểu rõ ít nhiều, ông Cố cố chấp, nhận định chuyện gì thì tự chối, không cho phép thay đổi. Nếu ông Cố muốn kiên trì chuyện vị hôn thê của Cố Triệt của ông, cũng không để ý con trai và con dâu phản đối mãnh liệt, hiện tại khó khăn của anh khá lớn.
“Tôi biết rõ, nhưng không thể không đối mặt, không phải sao?” Cố Triệt cười cười.
“Thôi, tôi chúc phúc các người. Cậu đấy, đối với Khinh Khinh tốt một chút, nếu không cũng đừng trách tôi không nể tình anh em mà đánh cậu một trận.” Tiêu Dật Phàm hung hăng nói, đồng dạng cũng dùng vẻ mặt và hành động che giấu nội tâm của mình. Tiêu Dật Phàm đáng thương. . . . . .
“Cậu đánh không lại tôi.” Cố Triệt, anh hiểu rõ. Anh đúng là lên mặt vì phương diện ôm được người đẹp mà đả kích Tiêu Dật Phàm, còn ở nơi này đây đả kích Tiêu Dật Phàm, quả thật quá không hiền hậu.
“Cậu. . . . . .” Trong lòng Tiêu Dật Phàm đau lòng, tại sao Cố Triệt có thể không cố kỵ chút nào đến tình cảm và thể diện anh mà đả kích anh như vậy. Bị thương hai mặt khiến Tiêu Dật Phàm thật mãi thật không muốn nhìn thấy gương mặt Cố Triệt, nhìn thấy thì tay ngứa ngáy, liền muốn không chút lưu tình đánh lên.
“Cậu cảm thấy bây giờ tôi còn đánh không lại cậu?” Cả người Cố Triệt đều bị thương, thế nào đi nữa cũng đánh thắng được, nếu không Tiêu Dật Phàm anh cũng quá vô dụng.
“Vậy cậu có thể đánh luôn một thể, sau này sẽ không có cơ hội này.” Cố Triệt, anh xác định đây là thật lòng suy nghĩ vì lợi ích của Tiêu Dật Phàm? Hay là mình đang đắc chí đây.
Tiêu Dật Phàm nhịn, nhịn, gân xanh mét trên trán nổi lên, nhưng quả đấm cách Cố Triệt ước chừng còn hai li thì ngừng lại. “Xem như cậu lợi hại.”
“Tôi là hiểu rõ cậu. Đều nói biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”
“Cậu cảm thấy tôi cũng không hiểu rõ cậu? Ha ha, tôi không chỉ hiểu rõ cậu, tôi còn hiểu rõ ông nội cậu. Tôi chờ xem gia pháp nhà cậu một ngày nào đó, sau đó sẽ đưa cho cậu thuốc, cười nhạo cậu.”
Trước cũng đã nói, phép tắc nhà Cố Triệt nghiêm khắc, trái phép tắc thì gia pháp cũng rất mạnh. Dùng bụi gai bện lại thành roi, đánh vào người thì không chỉ có bị thương động gân cốt, bên ngoài tuyệt đối cũng sẽ không còn làm da hoàn chỉnh.
“Cám ơn cậu rồi, nhớ mua thuốc hiệu quả tốt một chút, nếu không thời gian rất lâu cũng không khỏi được.” Anh từng bị đánh.
Tiêu Dật Phàm giơ một tay lên, nói như thật: “Tôi sẽ nhớ các loại thuốc ngứa trong y học.”
Trang Nhã Khinh đứng ở cửa cũng sớm đã nghe được Tiêu Dật Phàm nói, không chỉ mắng một tiếng SHIT. Một chiêu này đủ độc, nếu là Tiêu Dật Phàm thật sự làm như vậy, mình cũng không ngại có thể động chút tay chân trong đồ ăn của Tiêu Dật Phàm. Anh không phải tính khiến Cố Triệt ngứa trầy da sứt thịt thôi, lại không thể gãi sao? Nếu bàn về độc, Trang Nhã Khinh hoàn toàn xứng đáng đứng nhất. Cô có thể nghĩ tới thì càng độc. Ha ha, có một loại thuốc có thể để người ta ngứa trong ruột, đặc biệt là ruột già cuối cùng một chút, đây chính là pháp bảo trân quý của Trang Nhã Khinh, có thể lấy ra thử hiệu quả một chút.
Giống như là nghĩ như vậy rồi, nhưng là Trang Nhã Khinh cũng biết, Tiêu Dật Phàm cũng chỉ nói như vậy thôi. Cô nghiên cứu ra loại thuốc kia vẫn là giữ cho người khác thôi. Cho nên Nhã Khinh cũng gọi một cái tên cho loại thuốc kia, gọi là Khai Phấn. Ờ, nói không chừng có thể bán cho đồng chí, nhất định có thể vô cùng dễ bán.
Lúc Tiêu Dật Phàm ra khỏi phòng không chút nào ngoài ý muốn mà nhìn thất Trang Nhã Khinh ở cửa, đã sớm biết Trang Nhã Khinh nghe lén ở bên ngoài, nhưng lại không nghe được cái gì, cũng không phải là không để người nghe. Sau khi Tiêu Dật Phàm đi, Trang Nhã Khinh chống gậy khập khễnh đi vào.
Ngồi ở bên cạnh Cố Triệt, Trang Nhã kẽ hỏi: “Các anh mới vừa nói cái gì hay sao?”
“Nghe được còn hỏi?”
“Hắc hắc, anh không thể làm em không nghe sao?” Trang Nhã Khinh cười ngượng nói.
“Ngày mai chúng ta trở về thôi? Hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi thật khỏe một chút.” Lòng bàn tay Cố Triệt nhẹ nhàng xoa nơi khóe mắt Trang Nhã Khinh, xoa diệu mệt nhọc của cô.
Không bao lâu, Trang Nhã Khinh lại dựa vào trên người của Cố Triệt ngủ thiếp đi. Tiêu Dật Phàm đi vào liền nhìn thấy Trang Nhã Khinh an bình ngủ, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Cô ấy ngủ như vậy sẽ lạnh, hơn nữa cũng không thoải mái. Đừng nói chi là bây giờ cậu cũng bị thương, tựa vào trên người cậu như vậy, sức nặng toàn thân đều ở nơi đó, bất lợi cho sư khôi phục cho thân thể cậu.” Tiêu Dật Phàm nói một đống lớn thế này, đơn giản đúng là muốn để Trang Nhã Khinh đến giường nghỉ ngơi. Nơi này có phòng, hơn nữa mặt trời lên rồi, ga giường... Trên căn bản đã phơi nắng khô, có thể dùng.
“Tôi hiểu rõ.”
“Vậy cậu còn để cho cô ấy ngủ như vậy, không sợ cô ấy cảm lạnh sao? Để tôi bế cô ấy lên giường ngủ đi.” Thì ra là mục đích trong miệng Tiêu Dật Phàm là cái này. Thầm mến Trang Nhã Khinh lâu như vậy, ngay cả tay nhỏ bé của Trang Nhã Khinh cũng không có nắm lấy, nhiều nhất chính là lễ phép bắt tay mà thôi. Rất nhanh thì cô sẽ phải gả cho Cố Triệt rồi, sẽ biến thành chị dâu của mình rồi, không thừa dịp lúc này ôm một cái thì không cam lòng mà.
“Tôi đang có tính toán.”
“Vậy tôi. . . . . .” Tiêu Dật Phàm đi tới, muốn bế Trang Nhã Khinh, nhưng lại bị Cố Triệt ngăn lại, ngay cả vạt áo Trang Nhã Khinh cũng không đụng được.
Tiêu Dật Phàm rầu rĩ nhìn Cố Triệt, nhưng một ánh mắt Cố Triệt cũng không cho Tiêu Dật Phàm, mà nhìn Trang Nhã Khinh. “Nhã Nhã, Nhã Nhã.” Cố Triệt dịu dàng gọi tên Trang Nhã Khinh, tay cũng giật giật, mục đích khiến Trang Nhã Khinh tỉnh lại.
Trang Nhã Khinh mở mắt, Cố Triệt nói: “Qua bên giường kia ngủ đi, coi chừng bị lạnh.”
“À.” Trang Nhã Khinh đứng lên, mơ mơ màng màng khập khiểng đi tới bên giường, sau đó ngủ, đắp chăn. Trang Nhã Khinh rất nghe lời.
“Cậu điên rồi.”
“Ừ, cô ấy là chị dâu, không cần có ý đồ với chị dâu cậu, vợ anh em không thể lừa gạt.” Cố Triệt vỗ vỗ vai Tiêu Dật Phàm, ý vị sâu xa nói. Sau đó, dường như hai người nghe được âm thanh huyên náo, hình như là có người đang cười. Sau đó, hai người không hẹn mà cùng nhìn giường Trang Nhã Khinh ngủ, phát hiện người nhô lên đang run rẩy. Thì ra là Trang Nhã Khinh che miệng cười trộm trong chăn. Thật ra thì Trang Nhã Khinh vẫn chưa có ngủ, khi tựa vào trên người Cố Triệt cũng cố ý giảm bớt sức nặng. Chỉ là cô không muốn phá hư không khí giữa hai người, cho nên nhắm mắt lại vẫn không nói gì. Cô thật không phải là giả bộ ngủ, thật không phải là đang giả bộ ngủ mà.
Khi Tiêu Dật Phàm muốn đi qua, Trang Nhã Khinh chính là muốn nhìn một chút xem Cố Triệt sẽ làm như thế nào, quả nhiên anh không khiến cho cô thất vọng. Hơn nữa, lúc nãy Cố Triệt nói câu nói kia “cô ấy là chị dâu cậu, không cần có ý đồ với chị dâu cậu, vợ anh em không thể lừa gạt.” Lúc nói những lời này quả thật chính là đẹp trai ngây người, mặc dù mình không nhìn thấy, chỉ là vẫn có thể tưởng tượng, hơn nữa cũng là rất đẹp trai.
Trang Nhã Khinh biết cười như vậy có chút tàn nhẫn với Tiêu Dật Phàm, nhưng không nhịn được, Cố Triệt thật là đáng yêu có phải hay không. Cho nên, Dật Phàm, thật sự là xin lỗi.
Trang Nhã Khinh thật lòng hi vọng Tiêu Dật Phàm có thể tìm được chân mệnh thiên nữ của mình một chút, còn có Tiểu sư huynh, Đại sư huynh, như vậy, hạnh phúc của cô mới có thể không cố kỵ.
“Các ngươi nghỉ ngơi tốt cho khỏe một chút, tôi không quấy rầy các người.” Tiêu Dật Phàm khổ sở chán nản rời đi.
“Hi vọng anh có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình một chút.” Trang Nhã Khinh dè chừng đóng cửa phòng, chợt cảm khái nói.
Cố Triệt gật đầu nói phải.
Nơi này chỉ có một cái giường, Trang Nhã Khinh dịch sang bên cạnh, trống ra một nửa chỗ. “ Tới đây.”
Cố Triệt bất động.
“Để anh tới đây thì anh cứ tới đây, còn sợ em ăn anh à?”
Cố Triệt bất động. Nhã Nhã, không phải là anh sợ em ăn anh, là sợ anh nhẫn nhịn không được mà ăn em.
Trang Nhã Khinh không nhịn được nói: "Anh định vẫn ngồi như vậy sao?" Gian phòng chỉ có một giường lớn, một ghế sa lon nhỏ, còn có một bàn đọc sách, vô cùng trống. Cố Triệt an vị trên ghế sa lon nhỏ. "Anh có thể nằm ở chỗ này một hồi." Cố Triệt rốt cuộc nói chuyện, nhưng vẫn không muốn đi qua ngủ chung với Trang Nhã Khinh.
"Ghế sô pha xấp xỉ bảy mươi cen-ti-mét, bình thường dáng người anh cũng chưa tới, xin hỏi, anh nằm thế nào? Chia mình làm hai nửa? Chia làm hai nửa cũng nằm không vừa." Ghế sô pha là kiểu nhỏ, hai người ngồi vừa, nhưng muốn nằm ngủ? Con nít mấy tuổi mới có thể để thẳng chân.
"Mẹ nó, lập tức." Cố Triệt vẫn là không đi qua, mặt hơi đỏ, vẻ mặt rất giống một đứa trẻ, chính là gặp phải ông chú xấu xa muốn lừa bán đứa bé, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Ông chú xấu xa cầm kẹo que nói với đứa bé "Đi cùng chú nào, trong nhà chú còn có rất nhiều rất nhiều kẹo que, đi cùng chú tùy con ăn."
Đứa bé ôm búp bê vải, sau đó vẫn lắc đầu: "Không đi, mẹ nói không thể đi theo người xa lạ, con không đi con không đi."
Nét mặt Cố Triệt bây giờ giống như là đứa trẻ đó.
"Hì hì. . . . . . Anh không cần làm ra vẻ mặt như vậy có được hay không? Thật giống như em muốn làm gì anh."
" . . . . . ."
"Qua không?" Vẻ mặt Trang Nhã Khinh cũng thật rất giống bà dì xấu xa lừa bán đứa bé đi.
"Không qua." Kiên trì, kiên trì chính là thắng lợi.
"Thật không qua?" Trang Nhã Khinh hỏi. Anh thật sự không qua sao? Thật không qua đây? Nếu như anh không qua thì liền trực tiếp nói với em, em cũng sẽ không miễn cưỡng anh, làm gì làm ra vẻ mặt em ép buộc anh làm chuyện gì vậy? Anh lặp lại lần nữa, rốt cuộc anh qua không? Anh lặp lại lần nữa đi? Em không có nghe thấy. À? Lớn tiếng một chút, Anh rốt cuộc qua không?
"Không."
Die nda nl equ ydo n
Chợt, Trang Nhã Khinh cười khẽ, sau đó, cũng không gọi Cố Triệt tới mà để anh làm một chuyện khác. "Anh kéo rèm cửa sổ lại đi."
Chuyện này tương đối dễ dàng hơn so với để anh tới ngủ, Cố Triệt không nói hai lời, đi tới kéo rèm cửa sổ lại. Bên trong phòng chợt tối đi rất nhiều, trở nên ảm đạm. Rèm cửa sổ màu đỏ, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ màu đỏ chiếu vào, biến thành thâm sâu, ánh sáng hồng hồng, nho nhỏ bên trong phòng, chợt tăng thêm một phần không khí mập mờ.
Cố Triệt đóng rèm cửa sổ thì bắt đầu có chút hối hận. Tình huống mập mờ như vậy sẽ không giữ được. Đang định kéo màn cửa sổ ra thì bị Trang Nhã Khinh ngăn lại: "Em không thích mở rèm cửa sổ ngủ, không ngủ được, hơn nữa, ngộ nhỡ bị người khác đến nhìn thì làm thế nào?" Nói thật ra, Trang Nhã Khinh lo lắng là dư thừa, bởi vì bọn họ đang ở là bên trong đội cứu viện, căn cứ cứu viện là nơi cao nhất, phòng cũng là tầng cao nhất, ai còn có thể xuyên qua rèm cửa sổ thấy trong phòng đó đây. Nhưng Cố Triệt liền chú ý tới Trang Nhã Khinh nói ngủ không được, hơn nữa còn nhớ thật kĩ. Trong tương lai sinh sống sau khi cưới nhau, mỗi đêm, Cố Triệt cũng sẽ không quên kéo rèm cửa sổ lại.
Cố Triệt buông dự định kéo màn cửa sổ ra, trở về ngồi. Nhắm mắt lại tựa vào trên ghế sa sô pha, đang muốn ngủ chút.
Trong chốc lát, Cố Triệt nghe một tiếng hô rất đau của Trang Nhã Khinh, mở mắt đã nhìn thấy Trang Nhã Khinh lộ nửa vai, áo cũng tuột đến lấy cổ tay, ngực mềm mại bị áo ngực bao quanh cũng hiện ra trước mắt Cố Triệt.
Cố Triệt biết rất rõ ràng không thể nhìn xuống, lại nhìn thì mình nhất định sẽ nổ tung, nhưng lại không nhịn được không nhìn. Thật là đẹp.
Nơi dưới bụng nóng rực nhắc nhở Cố Triệt, nó muốn buông thả. Cũng kích thích mỗi một dây thần kinh Cố Triệt.
Lòng Cố Triệt chậm rãi lại, cố gắng ổn định "Em muốn làm gì? Lúc nãy sao thế?" Giọng anh mất tiếng cỡ nào, có sức quyến rũ làm cho người ta đắm chìm. Nhưng Cố Triệt mới biết, trời mới biết, căn bản là anh sắp nói không ra lời, hoặc là không biết làm sao nói chuyện, anh sắp đánh mất chức năng ngôn ngữ.
"Em cởi quần áo, không cẩn thận đụng phải vết thương trên cánh tay." Trang Nhã Khinh ủy khuất, mềm mại thưa dạ nói.
Cố Triệt nghe Trang Nhã Khinh nói đụng phải vết thương, cũng bất chấp cái khác, vội vàng chạy tới nhìn vết thương trên cánh tay Trang Nhã Khinh. Hoàn hảo là không có chuyện gì, vết thương không có nứt ra. Kiểm tra xong, Cố Triệt mới chú ý, lúc nãy để tiện cho kiểm tra, anh ôm cô ở trong ngực. Tư thế hiện tại của hai người, chị dựa lưng vào trên ngực anh, anh ngồi ở sau người cô. Cố Triệt vốn cao hơn Trang Nhã Khinh, cô lại hơi dựa vào phía sau, cho nên, anh hoàn toàn nghiêng ở trên người cô. Anh chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn nơi đẫy đà của cô không sót gì.
Trang Nhã Khinh có thể tinh tường cảm thấy, lòng bàn tay Cố Triệt nắm tay cô toát ra mồ hôi.
"Em cởi quần áo làm gì?" Không được, mình sắp điên rồi, sao vật nhỏ này muốn mạng người như thế, thật là yêu tinh mà, là khắc tinh trong cuộc đời anh.
"Ngủ. Em thích ngủ trần." Thật ra thì không nhất định, Trang Nhã Khinh sẽ chỉ ngủ trần lúc mới vừa đổi ga giường sạch sẽ hai ngày, lúc bình thường đều mặc váy ngủ .
"Bây giờ là nghỉ ngơi một chút, không cần cởi quần áo mà?" Cố Triệt nuốt nước miếng một cái.
Trang Nhã Khinh đâu có thể dễ dàng bỏ qua cho Cố Triệt, lắc đầu một cái: "Không được, nếu không em không ngủ được." Cô vì trêu chọc anh, nhưng rất nhanh, cô sẽ gieo gió gặt bão.
Thế nào Trang Nhã Khinh cũng không nghĩ đến, Cố Triệt học nhanh, học cái xấu cũng rất nhanh. Không ngờ mình ham chơi để Cố Triệt tìm được cớ, mỗi đêm sau cưới, anh cũng không để cho cô mặc quần áo. . . . . .
"Không được, nếu không em nghỉ ngơi không tốt."
"Được rồi, em giúp anh cởi?" Là muốn giúp Trang Nhã Khinh cởi hay là lòng riêng anh nổi loạn. . . . . . Chuyện này cũng chỉ có Cố Triệt mới biết.
"Không cần, dù sao một lát lại muốn, ngộ nhỡ có người đi vào thì coi không được." Đột nhiên, Trang Nhã khinh thay đổi vẻ mặt, nghiêm trang nói, đồng thời cũng kéo áo vốn cởi sắp một nửa lên, phúc lợi của Cố Triệt cũng theo đó mà kết thúc.
Phụ nữ, thật sự là trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Trang Nhã Khinh chính là một ví dụ điển hình, nhìn đi, vẻ mặt bây giờ của cô giống như người nọ mới vừa rồi cũng không phải cô. Cố Triệt cũng còn chưa kịp phản ứng đấy.
"Vậy anh. . . . . ." Cố Triệt đang muốn đi về phía trên ghế sô pha thì lại bị Trang Nhã Khinh kéo lại. Động tác của anh không dám quá mạnh, sợ đụng phải vết thương trên người cô.
“Ở lại đây ngủ đi, nghỉ ngơi một chút là được.”
Cố Triệt suy nghĩ một chút vẫn đồng ý. Hai người đều mặc quần áo, cũng không có gì.
Vì vậy, Cố Triệt liền nằm bên cạnh Trang Nhã Khinh.
Nhưng, cả quá trình nghỉ ngơi Cố Triệt không hề có nghỉ ngơi tốt một chút nào, bị Trang Nhã khẽ trêu chọc gặp phải lửa còn chưa phát tiết, nơi đó rất đau. Nhưng cô an ổn ngủ một giấc.
Số Trang Nhã Khinh tốt, đụng phải là Cố Triệt, nếu không sớm đã bị lửa ăn sạch sành sanh. Cũng chính là Cố Triệt mới đàng hoàng như vậy, cũng không đụng Trang Nhã Khinh như vậy. Cũng chính là Cố Triệt mới có thể nhịn được không đụng Trang Nhã Khinh.
Trang Nhã Khinh biết Cố Triệt sẽ không làm như thế, thật ra thì chỉ cần Cố Triệt muốn, Trang Nhã Khinh chắc sẽ không không đồng ý. Dù sao, Trang Nhã Khinh không có coi trọng thứ kia lắm, Cố Triệt lại là người đàn ông cô thích, còn chưa kết hôn vậy thì như thế nào?
Điểm này lại thể hiện rằng vị trí Cố Triệt ở trong lòng Trang Nhã Khinh không tầm thường. Trang Nhã Khinh không phải chỉ thích mà thôi, có thể phải nói đó là yêu rồi. Trước kia, Trang Nhã Khinh kiên quyết không đồng ý hành động kia trước hôn nhân, cho nên Mạnh Thiệu Phong cũng là sau khi kết hôn xong mới cùng cô.
Người đẹp trong ngực, Cố Triệt là hưởng thụ. Nhìn thấy mà ăn không được, Cố Triệt là khổ sở. Cả quá trình anh vẫn luôn trong tình cảnh từ hai tầng lửa và băng. Rốt cuộc, cô tỉnh lại, anh được giải phóng. Lúc Trang Nhã Khinh rới khỏi lồng ngực Cố Triệt, Cố Triệt có chút cảm thấy mất mác.
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Trang Nhã Khinh nhẹ ngáp một cái, duỗi cái lưng mệt mỏi, lười biếng hỏi Cố Triệt. Sắc trời đã tối, đèn của phòng không có mở nên cũng biến thành đen, cũng sắp không nhìn rõ.
“Sáu giờ rưỡi.”
“A.” Cô lại ngủ lâu như vậy.
“Bây giờ có thể mở cửa, lúc nãy Dật Phàm cũng tới gõ cửa đưa cơm cho chúng ta hai lần.” Cố Triệt giải thích.
Trang Nhã Khinh cười cười, có chút ngượng ngùng, cô thật có thể ngủ. Cô thật sự không phải dễ ngủ. Chỉ là không có nghĩ tới, có người gõ cửa, Cố Triệt còn nói trả lời, cô lại cũng không tỉnh, điểm này cũng không giống cô.
Gọi điện thoại cho Tiêu Dật Phàm, anh liền mang theo thức ăn tới. Mặt buồn bã: “Bây giờ tôi là cu li hai người sao?” Đưa cơm cho cũng không để người ta vào cửa, có dạng này sao, thật là quá khinh người.
“Ờ, sau khi trở về sẽ đưa tiền lương cho anh.” Trang Nhã Khinh như là trả lời.
“Tiền của em không phải là anh cấp cho em sao.” Tiêu Dật Phàm có thể bảo đảm, đây thật sự là không cẩn thận nói ra, tuyệt đối, xác định nhất định cùng với khẳng định là không phải cố ý nói như vậy.
“Thế nhưng cũng là tiền của em.” Trang Nhã coi thường Tiêu Dật Phàm hối hận phân biệt rõ ràng, cũng không nhẫn tâm nói gì nữa, nếu không, Tiêu Dật Phàm nhất định sẽ chết.
“Ờ, dạ dạ, một nửa cổ phần ở Thiên đường của nhân gian cũng không phải là một con số nhỏ.” Tiêu Dật Phàm tương đương giải thích với Cố Triệt tại sao anh cấp tiền cho Khinh Khinh, anh cũng không muốn Cố Triệt hiểu lầm anh và Khinh Khhinh có quan hệ gì không đứng đắn.
“Một nửa cổ phần? Chuyện gì xảy ra?”
“Anh không biết sao?”
“Không biết.”
“Khinh Khinh đã cứu ông nội tôi, cho nên ông nội đồng ý cho Khinh Khinh một nửa cổ phần ở Thiên đường của nhân gian.”
Cố Triệt gật đầu. Anh biết Thiên đường của nhân gian có ý nghĩa lớn lao thế nào đối với ông Tiêu, không ngờ. . . . . . Ừ, Nhã Nhã thực sự biết kiếm tiền, cũng không cần anh nuôi rồi. Một nửa cổ phần Thiên đường của nhân gian, đó là người khác tha thiết mơ ước cũng không chiếm được. Theo anh biết, Thiên đường của nhân gian cũng không phải hình thức đầu tư cổ phần, không có cổ đông, cổ đông duy nhất chính là ông Tiêu, trăm phần trăm cổ phần. Nghe nói là bởi vì ông Tiêu cảm thấy hình thức đầu tư cổ phần thì tương đương với chia Thiên đường của nhân gian ra rất nhiều phần, một người một phần mà thôi, ông không muốn làm cho Thiên đường của nhân gian biến thành bộ dáng này, cho nên toàn bộ đều chính ông nắm giữ trong tay. Không ngờ lại chia một nửa cho Nhã Nhã, bản lãnh Nhã Nhã lớn thật.
Bệnh của ông Tiêu được trị khỏi mà chính anh vẫn rất bất ngờ, cũng kéo theo Dật Phàm rất vui vẻ, bởi vì anh hiểu rõ trên thế giới này, ông Tiêu là người thân duy nhất của Dật Phàm, không ngờ Nhã Nhã chữa khỏi. Chuyện này thật là quá bất ngờ, một nửa cổ phần cho Nhã Nhã vẫn ngờ, bởi vì dù sao Nhã Nhã cứu mạng ông Tiêu, như vậy cũng là tương đối bình thường.
Anh đã từng vội vàng giúp tìm rất nhiều bác sĩ nổi danh uy tín, Trung y, Tây y đều có, cũng tìm không ra bệnh, Nhã Nhã lại chữa hết?
“Sao em chữa khỏi bệnh của ông Tiêu?”
Trang Nhã Khinh nhìn nhìn Cố Triệt, lại nhìn nhìn Tiêu Dật Phàm, muốn nói lại thôi. Tiêu Dật Phàm cũng hiểu có thể là Trang Nhã Khinh bận tâm anh đang ở đây, mặc dù có chút khổ sở vì mình bị Trang Nhã Khinh gạt ra bên ngoài, có thể nói cho Cố Triệt chứ không thể để cho anh biết, nhưng anh cũng không phải người không hiểu lý lẽ.
“Tôi đi ra ngoài trước. . . . . .”
“Không cần, anh ở lại đây đi.” Không thể tàn nhẫn với Dật Phàm như vậy nữa, hơn nữa, cho dù Dật Phàm biết thì cũng sẽ không nói ra, điểm này Trang Nhã Khinh tin tưởng Tiêu Dật Phàm.
Tiêu Dật Phàm dừng lại. Xoay người, ngồi xuống.
“Triệt, còn nhớ em từng cho anh xem Huyết Nhan không?”
Cố Triệt gật đầu một cái, Tiêu Dật Phàm cũng không rõ chuyện gì.
Trang Nhã Khinh thả Huyết Nhan ra, Huyết Nhan biết ý cô, giống ở trước mặt Cố Triệt, chuyển động, le lưỡi, sau đó lại lười biếng rụt về lại tiếp tục ngủ. Thực sự nó cũng không phải là đoàn xiếc thú, một ngày còn phải gọi nó biểu diễn hai lần, lần sau tuyệt đối không làm, không, không có lần sau.
“Thật ra thì ông nội Tiêu cũng không phải bệnh, mà là. . . . . .” Trang Nhã Khinh nhìn Tiêu Dật Phàm một chút.
“Em nói đi, không cần kiêng dè anh.” Sau khi thấy Huyết Nhan, Tiêu Dật Phàm mới phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ. Nếu Trang Nhã Khinh đã cho anh nhìn vật như vậy thì anh cũng có chuẩn bị tâm lý cho điều cô sẽ nói sau đó, cũng là người thường không biết chuyện hoặc là không thể tiếp nhận chuyện.
“Mà là lúc còn trẻ ông nội Tiêu đã làm quá nhiều chuyện xấu, Thiên đường của nhân gian là sòng bạc, bởi vì người đánh cuộc bị chết cũng quá nhiều, cho nên có người chết đi liền tạo thành oán linh, cũng xưng ác quỷ. Bọn chúng cho rằng tất cả đều là ông nội Tiêu tạo thành, cho nên, vẫn quấn ông nội Tiêu, hành hạ ông nội Tiêu.”
Hóa ra là như vậy, khó trách bác sĩ, mặc kệ là bác sĩ uy tín cũng không tìm ra được nguyên nhân. “Món Huyết Nhan thích nhất chính là oán linh. Em cũng chỉ để Huyết Nhan ăn no thỏa thích mà thôi.” Nói tới đây thì Trang Nhã Khinh mới nhớ cô đồng ý khen thưởng cho Huyết Nhan, xem ra phải đi đến một nơi để Huyết Nhan ăn no nê rồi, nếu không Huyết Nhan kháng nghị thì rất nghiêm trọng.
Cơ thể Huyết Nhan hơi chuyển động, dường như nghe được suy nghĩ trong lòng Trang Nhã Khinh, đang thúc giục cô gấp rút.
Ba cao thủ bên trong lại cũng không chú ý tới có một người mới vừa đi qua, nghe được lời Trang Nhã Khinh nói, sau đó vội vã rời đi, dáng người rất mạnh mẽ, vừa nhìn chính là người luyện võ.