"Người đàn ông kia là ai vậy?" Trang Nhã Khinh thong dong nhàn nhã ngồi trên sô pha xem tivi, là tiết mục vẫn thường xem. Mạc Thiển đã sớm lên tầng thiết kế trang sức. Thủ tục nhập học của Tiểu Nguyệt đã được làm xong rồi. Cho dù có sự hỗ trợ của Thị trưởng nhưng vẫn đi theo trình tự chính quy, cho nên cũng chậm hơn rất nhiều. Nhưng may mà cũng làm xong tồi, ngày mai cũng có thể trên trường đi học. Bởi vì ngày mai có thể đi học, nên sau khi ăn cơm tối xong đã lên giường đi ngủ rồi.
Phá Trần bưng ly sữa, đứng trước mặt Trang Nhã Khinh nhìn một hồi, sau đó Trang Nhã Khinh di chuyển sang chỗ khác tiếp tục xem tivi. Rồi lại bị Phá Trần che mất.
Bị coi như không có cuối cùng Phá Trần cũng không nhịn được, mở miệng hỏi.
Trang Nhã Khinh cũng không thèm chớp mắt, trả lời: "Ngay cả không gian riêng tư mà em cũng không có sao?" Lúc trước Trang Nhã Khinh hỏi tại sao Phá Trần lại đi sớm về muộn, Phá Trần cũng trả lời như vậy. Trang Nhã Khinh chẳng qua là gậy ông đập lưng ông thôi.
Phá Trần cũng biết, không lâu trước đây mình cũng nói như vậy, trong giây lát bị cứng họng không thể nói ra lời. Nhưng không hỏi cũng khó chịu, mà bị Nhã Nhã nói như vậy còn khó chịu hơn. Bây giờ cuối cùng cậu cũng có thể hiểu được cảm giác lúc trước của Nhã Nhã rồi.
"Nhã Nhã, đừng như vậy mà." Giọng nói của Phá Trần mang theo chút nghẹn ngào. Người quan trọng nhất trong cuộc sống của của cậu chính là Nhã Nhã, sống vì Nhã Nhã, mà chết cũng vì Nhã Nhã, nếu Nhã Nhã vẫn như vậy, vậy thì cậu còn sống trên cõi đời này làm gì nữa.
"Đừng như thế nào? Hôm nay anh có thời gian rảnh để quan tâm em rồi sao?"
"Nhã Nhã, anh sai rồi."
"Vậy thì nói cho em biết, mấy hôm nay anh đi sớm về trễ là đi đâu vậy?" Cô lo lắng cho cậu.
Phá Trần cực kỳ khó xử, cậu thật sự không muốn gạt Nhã Nhã bất cứ chuyện gì, nhưng lần này bắt buộc phải làm vậy."Thật xin lỗi, anh không thể nói cho em."
"Vậy thì xin lỗi, em cũng không thể nói cho anh. Đã muộn rồi đó Tiểu sư huynh, ngày mai anh còn phải đi sớm đó, đi ngủ đi." Dứt lời, Trang Nhã Khinh tắt TV đi sau đó đi thẳng lên tầng.
Cô biết Tiểu sư huynh tuyệt đối không làm chuyện gì có khả năng làm hại cô, nhưng mà cô không thể tiếp thu chuyện không nghe không hỏi. Ít nhất cô cũng phải biết tiểu sư huynh đang làm gì.
Anh không nói cho em biết, chẳng lẽ em không có cách nào biết nó sao? Bây giờ trang sức Thiển Nhã cũng khá ổn định, cô sẽ có cả đống thời gian để tìm hiểu chuyện đó.
Hạ Tĩnh Thiên cũng về rồi: "Chào buổi tối, mọi người ăn cơm chiều chưa?"
"Ăn rồi." Phá Trần trả lời.
"Thật đói, tôi còn chưa có ăn nữa." Hạ Tĩnh Thiên cởi cà vạt xuống, cởi áo khoác rồi ném lên ghế, xuống chỗ mà Trang Nhã Khinh vừa mới ngồi. Tiếp tục cởi ba cúc của áo sơ mi màu xám bên trong.
"Ở trong bếp, để lại cho cậu, đoán cậu chưa ăn."
"Vẫn là Tiểu sư đệ biết quan tâm."
"Là Nhã Nhã để lại." Mặt Phá Trần không thay đổi trả lời. Nhìn về phía cầu thang, Trang Nhã Khinh đã vào phòng rồi.
"Có thêm Tiểu sư muội tri kỷ nữa." Hạ Tĩnh Thiên bưng nồi giữ ấm ra bày lên bàn, bắt đầu ăn như hổ đói. "Nhìn tôi như vậy làm gì, còn bày ra vẻ mặt thối kia?"
"Nhã Nhã không muốn tha thứ cho tôi nếu tôi không nói sự thật cho Nhã Nhã." Phá Trần chán nản nói. Mẹ nó, tại sao việc không ai muốn lại để cậu làm. Biết rõ ràng rằng, cậu thật sự sẽ không nhịn được mà nói cho Nhã Nhã biết.
"Nhìn đi nhìn lại, nếu thật sự không nhìn được thì nói cho Nhã Nhã biết, dù sao chuyện này cũng quan trọng như thế. Chuyện này sau khi giải quyết xong cũng phải nói cho Nhã Nhã, tránh việc giữa chúng ta tồn tại cái gọi là vướng mắt trong tình cảm." Hạ Tĩnh Thiên do dự. Bọn họ hiểu rất rõ tính cách của Nhã Nhã, nếu không nói thì Nhã Nhã nhất định sẽ tự tìm cách để biết. Xem ra, dù sao cũng nhanh hơn đi bộ. Mẹ nó, đều là do tên đáng chết kia, làm bọn họ phiền toái như vậy. Nhà họ Cố là gia tộc lớn như vậy, chẳng lẽ không thể chọn được người khác sao?
Trong lúc đó Trang Nhã Khinh ở trên lầu nghe trộm được cuộc đối thoại của Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên, sau đó lại trở lại phòng mình trong yên lặng. Được lắm, tất cả mọi người đều biết đúng không? Cùng nhau gạt cô đúng không? Còn là chuyện rất quan trọng. Xem ra muốn nói cho cô, nhưng phải trải qua một khoảng thời gian nữa mới nói được.
Cô cũng không phải là cô gái yếu ớt, chưa từng trải qua chuyện gì, chẳng lẽ còn lo lắng cô không thể tiếp thu hoặc là gây trở ngại sao? Để cô biếy sớm một chút, có lẽ còn biện pháp gì đó giải quyết sao. Các sư huynh thật sự coi cô là đứa trẻ đơn thuần, dễ vỡ cần che chở. Cô không phải là người yếu ớt như vậy đâu.
Dù sao cô nhất định phải biết rốt cuộc các sư huynh liên hợp lại gạt cô chuyện quan trọng gì.
Trang Nhã Khinh cũng không phải là người trong lòng cất giấu tâm sự thì không ngủ được, mà ngược lại, trong lòng càng nhiều chuyện thì càng dễ ngủ. Bởi vì, càng nhiều chuyện, nghĩ nhiều cũng chỉ là lo lắng vô ích, cô nhất định phải chăm sóc tốt tinh thần, chăm sóc tốt bản thân để có thể tìm kiếm đáp án.
Trang Nhã Khinh thầm suy nghĩ trong lòng, ngày mai nhất định phải điều tra ra được chuyện quan trọng này.
Sáng sớm hôm sau, Trang Nhã Khinh đã bị Tiểu Nguyệt đánh thức. Nắm đấm vừa dừng bên mặt Tiểu Nguyệt thì Trang Nhã Khinh cũng kịp dừng lại. Tiểu Nguyệt nhỏ như vậy nên đương nhiên sẽ không chịu nổi một nắm đấm của cô. "Tiểu Nguyệt, không phải dì đã từng nói, lúc dì ngủ thì không nên làm ồn sao? Nhỡ dì đánh con thì làm sao bây giờ?" Trang Nhã Khinh bất đắc dĩ nói, không phải lần nào cũng có thể dừng lại đúng lúc như vậy được.
"Haha, dì sẽ không làm vậy."
"Con bé này." Trang Nhã Khinh khẽ vuốt mái tóc của Tiểu Nguyệt, chuẩn bị rời giường.
"Dì, bụng mẹ không thoải mái, hôm nay dì đưa con đến trường được không?" Tiểu Nguyệt lôi kéo tay của Trang Nhã Khinh, ngoan ngoãn nói. Mười ngón tay nhỏ bé nắm lấy ba ngón tay của Trang Nhã Khinh, đưa qua đưa lại, đáng yêu làm nũng.
Trang Nhã Khinh, nghĩ đến chuyện mình còn phải theo dõi Tiểu Sư huynh, nhưng bây giờ chắc là Tiểu sư huynh đã đi ra ngoài rồi. "Được rồi. Con tự đi lấy sách vở và bút, sau đó xuống ăn sáng. Dì đi rửa mặt."
"Vâng, dì thật tốt." Sau khi hôn Trang Nhã Khinh một cái, Tiểu Nguyệt vui vẻ chạy đi.
Sau khi Trang Nhã Khinh rửa mặt, thay quần áo xong, đi qua phòng Mạc Thiển. Nhưng Mạc Thiển lại không có trong đó. Bản thân còn đang bị bệnh mà còn đi đâu? Trang Nhã Khinh cau mày, gọi điện cho Mạc Thiển.
Điện thoại được kết nối, nhưng không ai nhận. Gọi lần thứ hai thì thấy tắt máy. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Trang Nhã Khinh cũng không nghĩ nhiều. Thôi, đưa Tiểu Nguyệt đi học trước. Thiển Thiển là người lớn, tự nhiên sẽ biết chăm sóc bản thân. Có lẽ Thiển Thiển đang tập trung tinh thần vẽ bản thảo thiết kế, có khả năng không muốn bị quấy rầy. Sau khi ăn sáng xong, Trang Nhã Khinh đưa Tiểu Nguyệt đi học.
Trước kia Tiểu Nguyệt đã học ở nhà trẻ ba năm, nhưng Tiểu Nguyệt còn chưa đến tuổi học tiểu học theo quy định, đành phải để Tiểu Nguyệt học lại một năm nhà trẻ nữa.
Trang Nhã Khinh đưa Tiểu Nguyệt đến nhà trẻ Mộc Dương -nhà trẻ dành cho quý tộc. Từ tên cũng lịch sự tao nhã hơn nhà trẻ Dục Tài một chút!
Lúc tới văn phòng, Trang Nhã Khinh giao hết những tài liệu mà Dịch Nham hỗ trợ chuẩn bị cho hiệu trưởng Triệu Tuệ của nhà trẻ Mộc Dương. Triệu Tuệ là hiệu trưởng của trường này, là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, tóc xoăn, đeo kính, nhìn qua có chút nghiêm túc. Cách ăn mặc cũng già dặn như vậy. Nhìn tài liệu trong tay, mặt Triệu Tuệ lộ vẻ tươi cười: "Cô là bạn của Thị Trưởng sao?" Nụ cười có phần chút nịnh nọt.
"Đúng, tôi dẫn cháu gái đến nhập học, làm phiền hiệu trưởng kiểm tra xem hồ sơ đã đủ hết chưa?"
"Đủ mà, đủ mà." Thị trưởng tự mình giúp đỡ, nếu không đủ cũng phải nói là đủ thôi. "Đứa bé này là Mạc Nguyệt sao? Thật đáng yêu."