Từ lúc Mạnh Thiệu Phong gặp Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển ở cùng một chỗ trên đường từ thành phố C quay về thành phố A, hơn nữa nhìn quan hệ của hai người tốt như vậy, Mạnh Thiệu Phong nghĩ mãi không ra.
Phải nói Trang Nhã Khinh mới đến đây, hoàn toàn không có khả năng quen biết Mạc Thiển, về phần Mạc Thiển làm sao có thể dễ dàng tin tưởng một người không quen biết đây? Nhưng nhìn dáng vẻ hai người lúc hai người trao đổi ánh mắt, cũng không giống như vừa mới quen biết. Chuyện này tới cùng là sao?
Mạnh Thiệu Phong suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra đầu mối.
Lệ Phương vẫn ở cùng một chỗ với Mạnh Thiệu Phong, mặc dù anh ta rất không tình nguyện. Sau chuyện của Trang Nhã Khinh, không biết Lệ Phương bị trở ngại tâm lý hay là vì các gì, lại bị điên rồi, anh ta chỉ có thể đưa Trang Nhã Khinh đưa vào bệnh viện tâm thần. Chuyện thuê người giết Trang Nhã Khinh, cũng vì Lệ Phương bị điên mà bỏ qua. Lệ Phương làm như vậy cũng là có nguyên nhân, trách nhiệm của anh ta không ít. Huống hồ bây giờ Lệ Phương đã điên rồi, anh ta cũng không tiếp tục so đo nữa. Trị bệnh mười năm, bác sĩ ở bệnh viện bảo anh ta đưa Lệ Phương về, Lệ Phương đã bình phục rồi, có thể về nhà rồi.
Sau khi Lệ Phương xuất viện anh ta lập tức dẫn Lệ Phương đi kiểm tra toàn thân, nói là có vài bệnh lây qua đường sinh dục, còn là AIDS. Mạnh Thiệu Phong cũng không quá bất ngờ, đã làm chuyện kia, làm gì có chuyện toàn thân mà lui ra, nhiễm bệnh cũng là chuyện bình thường. Bản thân anh ta cũng làm kiểm tra, may mà anh ta không bị Lệ Phương lây bệnh.
Vốn muốn mua cho Lệ Phương một căn phòng nhỏ, nhưng Lệ Phương sống chết không muốn, nếu anh ta nhất quyết muốn cô ta chuyển đi thì cô ta sẽ tự sát, Mạnh Thiệu Phong không thể không thỏa hiệp.
Bệnh của Lệ Phương đã tốt lên rất nhiều, ở chung cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa cuộc sống bình thường Lệ Phương cũng chăm sóc anh ta, như vậy cũng được. Vấn đề duy nhất chính là, phụ nữ bốn mươi mạnh như hổ. Lệ Phương nhanh giống người bốn mươi hơn người khác, chịu đựng ở bệnh viện tâm thần mười năm, cũng không tính là chịu đựng, nghe nói Lệ Phương đã từng phát sinh quan hệ với vài bệnh nhân. Sau khi về không có đàn ông làm sao mà chịu được. Lệ Phương bắt đầu thay đổi cách ăn mặc của mình, bắt đầu mặc váy quyến rũ lượn qua lượn lại trước mặt anh ta. Nhưng trước mặt một người phụ nữ có bệnh, dù có đói khát như thế nào đi chăng nữa cũng không chạm vào.
Lệ Phương không biết, còn tưởng Mạnh Thiệu Phong chê mình già. Mạnh Thiệu Phong đang nhức đầu mẻ trán vì chuyện Mạc Thiến và Trang Nhã Khinh. Lệ Phương lại cầm một tờ báo chạy tới.
Hẳn là loại báo nói về cách trang điểm. Lệ Phương ở nhà không có việc làm thì thường xuyên xem. Mạnh Thiệu Phong cũng không nhìn tờ báo mà Lệ Phương đưa qua đây, uống một ly rượu đỏ.
“Thiệu Phong, ở thành phố A mới mở một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.”
“À...” Thật ra Mạnh Thiệu Phong hoàn toàn không nghe thấy Lệ Phương đang nói gì.
“Phẫu thuật thẩm mỹ có thể khiến phụ nữ trở nên trẻ tuổi xinh đẹp... Anh xem này, cho nên muốn hai mươi tuổi không phải giấc mơ. Anh vẫn ghét bỏ em già sao? Nếu không em đi làm phẫu thuật biến mình thành xinh đẹp nhé. Vậy anh không cần ghét bỏ em có được không?” Lệ Phương kéo tay Mạnh Thiệu Phong làm nũng, bắt Mạnh Thiệu Phong ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Lệ Phương trang điểm rất đậm, che khuất nếp nhăn, nhưng càng làm người ta sởn gai ốc. Phần quá dày, nhìn mặt Lệ Phương giống hệt như mặt nạ màu trắng. Hơn nữa, Lệ Phương còn trang điểm kiểu khói. Trên mặt hoàn toàn không có cảm giác quyến rũ, chỉ làm cho người khác cảm thấy không ra ngô ra khoai gì.
“Cô nói gì?” Mạnh Thiệu Phong nghe thấy câu nói của Lệ Phương, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Em nói, em muốn phẫu thuật thẫm mĩ để mình thêm xinh đẹp, anh sẽ không chán ghét em nữa.” Lệ Phương không biết tại sao Mạnh Thiệu Phong lại có phản ứng mạnh như thế, nhưng vẫn rất vui. Có phải Thiệu Phong đồng ý để cô ta phẫu thuật thẫm mĩ không? “Em đến đó, sau đó gọt mặt thành trái xoan, cắt mắt một mí thành hai mí, mũi to, ngực lớn đều phải sửa hết, nhất định sẽ cho anh thấy một em hoàn toàn mới.” Lệ Phương lải nhải.
“Tôi không hỏi cô cái này, phía trước câu đó, cô nói gì?” Mạnh Thiệu Phong túm lấy bả vai của Trang Nhã Khinh, bóp mạnh đến mức Lệ Phương kêu lên mới buông ra.
“Em nói, anh ghét em già.”
“Phía trước một câu nữa.”
“Phẫu thuật thẫm mĩ có thể khiến phụ nữ biến thành trẻ tuổi xinh đẹp?” Không biết Mạnh Thiệu Phong muốn hỏi câu nào.
“Không phải câu này, cô nói cái gì hai mươi năm?”
“À... Câu đó sao?” Lệ Phương cầm tờ báo đưa vào tay Mạnh Thiệu Phong, chỉ chỗ đó cho anh ta. “Anh xem, chính là nơi này, khiến cho trở thành hai mươi tuổi không phải là giấc mơ.”
Chính là cái này, Mạnh Thiệu Phong biết chính là chuyện này. Năm nay anh ta 37 tuổi, mặc dù nhìn cô nhỏ hơn mình hai mươi tuổi, nhưng giọng nói và tuổi giống nhau, có khả năng này hay không, chính là Nhã Khinh làm phẫu thuật thẩm mĩ? Đúng, chính là như vậy. Chính là vậy, bây giờ có thể giải thích tại sao quan hệ của Nhã Khinh và Mạc Thiển ttos như vậy, vì vậy Trang Nhã Khinh chính là Trang Nhã Khinh vợ của anh ta.
Nghĩ như vậy, Mạnh Thiệu Phong vô cùng kích động. Đúng, không sai, chính là như vậy. Thật ra Trang Nhã Khinh chưa chết, thi thể còn chưa nhìn thấy, tại sao mình lại xác nhận rằng Trang Nhã Khinh đã chết, vì danh hiệu của tên sát thủ kia sao? Anh ta nói chết thì chết rồi sao?
Haha, Nhã Khinh của anh ta chưa chết, chưa chết. Nhã Khinh, vợ của anh ta. Mạnh Thiệu Phong đờ đẫn, cầm tờ báo kia cười ngây ngô. “Hah Haha.”
Lệ Phương không rõ chân tướng, nghi ngờ vẫy tay trước mặt Mạnh Thiệu Phong, nhưng anh ta hoàn toàn không có phản ứng. Không phải là biết cô ta trở nên trẻ tuổi xinh đẹp nên mới kích động như vậy sao? Ừ, mình nhất định phải thử xem sao, mình phải trở nên xinh đẹp trẻ tuổi, như vậy mới có thể bắt lấy trái tim Mạnh Thiệu Phong.
Mặc dù cách xa mười năm nhưng Mạnh Thiệu Phong vẫn không quên cô ta, trong lòng Mạnh Thiệu Phong nhất định có cô ta. Chỉ là bây giờ cô ta vừa xấu vừa già, cho nên Mạnh Thiệu Phong mới không muốn động vào cô ta. Chờ cô ta phẫu thuật thẩm mĩ về, nhất định sẽ khiến Thiệu Phong mê hoặc, haha.
Lệ Phương đắm chìm trong ảo tưởng của mình, trong ảo tưởng của mình, cô ta trở thành xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến đàn ông đổ rạp hết, dáng người hoàn mỹ đến mức khiến tất cả đàn ông phun máu mũi. Cô ta mặc áo cưới trắng tuyệt đẹp, tay cầm một bó hoa tươi, đứng trong lễ đường chờ Mạnh Thiệu Phong. Sau đó, người đàn ông của cô ta, Mạnh Thiệu Phong mặc lễ phục màu trắng, chậm rãi đi về phía cô ta...
Trong lễ đường vang lên hành khúc dành cho hôn lễ. Mọi người vỗ tay, chúc phúc cho bọn họ.
Mạnh Thiệu Phong bỗng nhiên đứng dậy, không để ý đến Lệ Phương đang ở bên cạnh không có cách nào thoát khỏi ảo tưởng của chính mình, cô ta bị động tác của anh ta làm ngã xuống mặt đất, Mạnh Thiệu Phong đi vào thư phòng của mình.
Trước tiên của điều tra thêm lý lịch của Trang Nhã Khinh, nếu lai lịch bất minh, vậy thì giống như anh nghĩ. Trang Nhã Khinh đã đi phẫu thuật thẩm mĩ. Chính là như vậy.