Không biết có phải số mình quá không tốt hay không, ngay cả đi trên đường cũng có thể gặp lại Mạnh Thiệu Phong, Trang Nhã Khinh muốn đá vào tường.
"Thiển Thiển?" Mạnh Thiệu Phong nhận ra Thiển Thiển bên cạnh Trang Nhã Khinh. Sau lễ tang của Trang Nhã Khinh, Mạc Thiển không còn liên lạc với Mạnh Thiệu Phong nữa, đây đương nhiên là lần đầu tiên Mạnh Thiệu Phong gặp lại Mạc Thiển sau mười năm.
"Trí nhớ của tổng giám đốc Mạnh thật tốt, sau mười năm không gặp vẫn có thể nhận ra tôi."
"Thiển Thiển, tại sao cô lại ở cùng một chỗ với Nhã Khinh?" Mạnh Thiệu Phong hỏi. Theo lý thuyết thì Thiển Thiển hẳn không quen biết Nhã Khinh này mới đúng, tại sao bây giờ lại đi cùng nhau.
Mạc Thiển nhìn về phía Trang Nhã Khinh, Nhã Khinh vẫn chưa nói với cô rằng mình cũng quen biết Mạnh Thiệu Phong. Trang Nhã Khinh cười cười, cô quên mất."Tổng giám đốc Mạnh, tôi nghĩ chuyện tôi kết bạn với ai không liên quan gì đến anh thì phải?" Trang Nhã Khinh không chút khách khí nói.
"Haha, vậy cũng không phải, chẳng qua chỉ hơi tò mò mà thôi. Thiển Thiển là bạn thân của vợ tôi, cho nên mới quan tâm một chút." Mạnh Thiệu Phong tìm một lý do cực kỳ thích hợp.
"Tổng giám đốc Mạnh, tôi nghĩ tôi không có quan hệ nào với vợ của anh, nếu không muốn nói là kẻ thù. Tôi chỉ là bạn thân vợ trước của anh thôi. Tổng giám đốc Mạnh đừng nói sai."
"Đâu có, tôi không tái hôn, mặc dù Nhã Khinh đã qua đời nhưng vẫn là vợ của tôi, ai cũng không thể phủ nhận chuyện đó." Lúc Mạnh Thiệu Phong nói câu này vẫn nhìn Trang Nhã Khinh, nhưng lại làm anh ta thất vọng rồi, ánh mắt của Trang Nhã Khinh không có biến đổi gì.
"Tổng giám đốc Mạnh, bây giờ đang ở trên đường, anh làm vậy không sợ ảnh hưởng đến giao thông chứ?" Trang Nhã Khinh không muốn mất thời gian với Mạnh Thiệu Phong, về sau vẫn còn cơ hội giao đấu với anh ta.
Thì ra Mạnh Thiệu Phong cũng phải về thành phố A, vừa vặn cùng thời gian cùng một quãng đường, vừa vặn gặp được Trang Nhã Khinh. Bây giờ xe của Mạnh Thiệu Phong đang chạy song song với xe của Trang Nhã Khinh, người nào ở trên xe người nấy nói chuyện.
Phong cảnh ven đường không ngừng rơi lại phía sau, xe cùng đầu tới thành phố A.
Trang Nhã Khinh tăng tốc độ, bỏ rơi Mạnh Thiệu Phong ở phía sau.
“Anh ta biết cậu sao?”
“Ừ, gặp vài lần, lúc mới đến thành phố A anh ta đâm vào xe của mình.” Trang Nhã Khinh giải thích cho Mạc Thiển biết những chuyện đã xảy ra với Mạnh Thiệu Phong. “Đùng rồi, các sư huynh không biết chuyện kiếp trước của mình, cậu đừng lỡ miệng nhé.”
“Ừ.”
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tiểu sư huynh. Em về rồi.” Vừa mới đến cửa, Trang Nhã Khinh lập tức gọi to. Quả nhiên, trong nháy mắt Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần đều xuất hiện ở cửa. Thấy có thêm hai vị mỹ nữ, một lớn một nhỏ cũng không hỏi nhiều, cầm lấy hành lý trong tay Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển vào trong nhà.
“Đại sư huynh đâu?”
“Ra ngoài làm nhiệm vụ rồi. Vị này là?” Hạ Tĩnh Thiên hỏi.
“Nhị sư huynh, đây là bạn em mới quen hôm nay, cô ấy không có nhà để về nên em dẫn cô ấy về đây, anh không để ý chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, hoan nghênh còn không kịp. Tên tôi là Hạ Tĩnh Thiên.” Hạ Tĩnh Thiên vươn tay phải ra.
Mạc Thiển nắm lấy. “Tôi là Mạc Thiển, đây là con gái tôi, Mạc Nguyệt. Tiểu Nguyệt, gọi cậu đi con.”
“Cậu.”
“Tiểu Nguyệt Nguyệt thật ngoan.”
Phá Trần đã đi ra rồi. “Thiển Thiển, đây là Phá Trần, Tiểu sư huynh của mình. Tiểu sư huynh, đây là Mạc Thiển, bạn của em.”
“Xin chào.”
Hai bên đã chào hỏi lẫn nhau rồi, Trang Nhã Khinh nói. “Thiển Thiển, về sau cậu gọi Nhị sư huynh, Tiểu sư huynh giống mình đi.”
“Như vậy không ổn, mình còn lớn tuổi hơn họ...”
“Sẽ không, rất nhanh cậu sẽ nhỏ hơn bọn họ thôi...”
Mạc Thiển còn chưa hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Trang Nhã Khinh, mà Trang Nhã Khinh cũng không giải thích. “Đồ đạc đều đã để vào phòng rồi sao?”
“Ừ.”
“Đi, mình dẫn hai người đi xem phòng mới. Bởi vì không có ai ở, cho nên vẫn phải dọn dẹp một chút.” Trang Nhã Khinh nắm tay Mạc Thiển và Tiểu Nguyệt kéo đến phòng khách trên tầng hai.
Thật ra cũng không bẩn lắm, chỉ là lâu rồi không có ai ở nên phải dọn dẹp qua một chút. “Cảm thấy sao, được chứ?” Ban công của phòng này thông với ban công của phòng Trang Nhã Khinh, ở ban công không thể nhìn thấy mặt trời mọc, đây là do Trang Nhã Khinh cố ý chọn phương hướng. Bởi vì lúc mặt trời lên cao, dù có rèm nhưng vẫn không thoải mái. Nhưng lại có thể thấy mặt trời lặn. Bây giờ đúng là lúc mặt trời lặn, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên ban công, thật sự rất đẹp.
“Ừ, nơi này đẹp quá.” Biệt thự được xây dựng trên núi tốt hơn trong thành phố rất nhiều. Mạc Thiển hít sâu một hơi, cảm giác không khí rất thơm mát.
“Mẹ, ở đây rất đẹp.”
“Đúng vậy, sau này chúng ta ở đây được không?”
“Được ạ, mẹ ở đâu thì ở chỗ nào cũng được. Hơn nữa bên ngoài còn có chim nhỏ nha...” Trên vùng núi luôn có chim, cũng không có gì kỳ lạ.
“Bé ngoan, con chơi một mình nhé, mẹ dọn phòng một chút.”
“Được ạ.”
“Sao thế, nhớ Tiểu Viêm và anh ta rồi sao?” Thấy Mạc Thiển nhìn trời chiều bên ngoài căn phòng đến ngẩn người, Trang Nhã Khinh tiến lại gần hỏi.
Mạc Thiển không trả lời câu hỏi của Trang Nhã Khinh.
Tiểu Nguyệt sử dụng giọng nói ngọt ngào, gương mặt đáng yêu, còn có cái miệng rất ngọt kia, nhanh chóng lấy được trái tim của Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần, ba người bọn họ chơi vui vẻ dưới tầng.
Hai người đang vất vả dọn dẹp trên tầng thì nghe được tiếng cười vui vẻ ở dưới tầng, Mạc Thiển vui vẻ mỉm cười, cũng may Tiểu Nguyệt không bị biệt lập ở đây. “Mình nhìn ra được, bây giờ cậu rất hạnh phúc.” Có sư huynh tốt như vậy, chắc chắn sẽ hạnh phúc.
“Rất tốt, đôi khi mình còn cảm thấy biết ơn Mạnh Thiệu Phong đấy, nếu không phát hiện chuyện xấu của anh ta, mình cũng sẽ không chết, càng không thể đến Lăng Thiên môn gặp mọi người.”
“Bọn họ thích cậu.” Mạc Thiển nhìn ra được, ánh mắt hai người họ nhìn Nhã Khinh đều giống nhau, đều là ánh mắt có tình cảm sâu đậm.
“Bọn họ là người nhà của mình.”
Không thể phủ nhận, Trang Nhã Khinh thật sự không có tình yêu nam nữ với sư huynh.
“Hy vọng lần này cậu có thể chọn người tốt hơn.” Không nên gặp một kẻ phụ bạc giống như Mạnh Thiệu Phong nữa.
“Sẽ, cậu cũng sẽ hạnh phúc.” Hai người nhìn nhau mỉm cười, sự ăn ý được hai người từ từ vun đắp trong nhiều năm đã đạt đến mức cao nhất rồi.
“Đúng rồi, tối cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Không được, để ăn mừng chuyện gặp lại sau mười năm, nói thế nào cũng phải ăn ngon một bữa, mình nói các sư huynh chuẩn bị.” Trang Nhã Khinh chạy ra ngoài, đứng ở trên tầng nói vọng xuống những món mình muốn ăn. “Hai người tự quyết định xem ai làm nhé.”
“Bọn họ nấu sao?”
“Ừ, là do mình huấn luyện, tay nghề của bọn họ rất tốt... sau khi cậu nếm thử chắc chắn sẽ còn muốn ăn nữa.”
“Mình đây sẽ chờ. Còn tưởng rằng cậu là người nấu cơ.”
“Không cần, dù sao về sau vẫn còn cơ hội, có cơ hội cậu cũng nếm thử tay nghề của mình xem, mình cũng bị... anh ấy huẩn luyện. Mặc dù nấu không ngon bằng cậu, nhưng vẫ có thể ăn được...”