"Tại sao cậu biết mình đang mang thai? Anh ấy cũng không biết."
"Mình đã nói là mình từng học y thuật mà. Anh ta là ai vậy? Cậu không thể giấu mình, chúng ta là bạn thân nhất, có chuyện gì cậu cũng phải kể cho mình." Người nào không có mắt bắt nạt Thiển Thiển như vậy, biến Thiển Thiển thành như vậy. Chẳng lẽ Mạc Minh Vọng không quan tâm sao? Thiển Thiển không phải là em gái mà anh ta yêu thương nhất sao?
"Là anh trai, mình kết hôn với anh ấy. Đứa nhỏ, cũng là của anh ấy." Nói đến anh trai mình, trong mắt Thiển Thiển có vô vàn đau lòng. Bảy năm, hai người cứ tổn thương lẫn nhau như thế này, không biết lúc nào mới có thể kết thúc. May mà, anh trai vẫn đối tốt với hai đứa nhỏ.
"Cái gì? Cậu gả cho anh trai cậu sao?"
"Anh ấy không phải là anh ruột của mình. Mình vẫn không biết, thảo nào cha mẹ không muốn gặp mình. Nhưng bây giờ anh trai cũng không thương mình nữa rồi."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Người chị Lâm Huyên thích là anh Trình Nặc, nhưng anh trai không tin, muốn kết hôn với chị Lâm Huyên. Mình giúp bọn họ bỏ trốn, anh trai rất tức giận. Mình thay thế chị Lâm Huyên gả cho anh ấy. Vốn cho rằng chỉ là cứu nguy mà thôi, dù sao anh ấy cũng là anh ruột của mình, nhưng lúc mình bị anh ấy...mình mới biết được, anh ấy không phải là anh ruột của mình, mình chỉ là đứa trẻ lúc còn nhỏ được anh ấy mang về từ trại trẻ mồ côi. Về sau, mình thật sự tồn tại như một món đồ chơi. Anh ấy muốn, mặc kệ mình có đồng ý hay không, nếu không muốn, mười ngày nửa tháng cũng sẽ không về nhà lấy một lần. Anh ấy còn mắng mình, nói cái gì cũng có thể mắng. Lúc làm tình, anh ấy bắt mình nói mấy lời xấu hổ mình cũng nói, sau khi xong việc anh ấy sẽ nói rằng lấy phải loại con gái ti tiện như mình. Lúc anh ấy không có nhà, mình đều ở một mình trong căn phòng trống vắng. Sau khi ngủ, lúc tỉnh lại cũng chỉ có mình mình."
"Cha mẹ cậu đâu?"
"Cha mẹ vốn không muốn gặp mình, về sau vì bọn họ nhận lời đi trộm cơ mật gì đó của công ty, thì công ty xuất hiện khủng hoảng, cha mình phát bệnh tim mà chết. Mẹ mình mỗi ngày nhìn thấy mình đều đánh. Về sau mình chuyển ra ngoài với anh trai. Anh trai không cho mời giúp việc, chuyện gì cũng bắt mình học. Giặt quần áo không được dùng máy giặt, tất phải dùng tay giặt. Vào mùa đông không được dùng nước nóng. Không được dùng máy hút bụi, phải dùng tay lau..."
"Tại sao anh ta có thể đối xử với cậu như vậy?" Không đợi Mạc Thiển nói hết, Trang Nhã Khinh đã nổi giận. Vốn cho rằng bản thân mình bất hạnh, nếu so sánh với Mạc Thiển thì Trang Nhã Khinh cảm thấy mình đã rất hạnh phúc rồi. Cô biết Mạc Thiển có tình cảm sâu đậm với Mạc Minh Vọng. Không ngờ Mạc Minh Vọng lại có thể hành hạ Thiển Thiển như vậy. Không muốn Thiển Thiển sống sao? Cũng không biết làm sao Thiển Thiển có thể chịu đựng được. Trang Nhã Khinh ôm Thiển Thiển, vỗ lưng an ủi."Coi như cậu không đúng, nhưng Lâm Huyên vốn không yêu anh ta, là do bản thân anh ta không hiểu mà buông tay. Hơn nữa còn cha cậu... không được, mình muốn tìm ông ấy tính sổ."
"Không cần, không cần đi. Cha mình vốn bị mình hại chết, mình không thể trách ông ấy. Mình không muốn có vướng mắc gì với ông ấy nữa, mình không có cách nào thay đổi."
"Cậu không muốn đi sao?" Trang Nhã khinh hiểu rõ suy nghĩ của Mạc Thiển.
"Mình có thể đi chỗ nào đây? Hơn nữa bây giờ còn có hai đứa bé."
"Mình cảm thấy cậu nên rời khỏi đây, nếu cứ tiếp tục chịu đựng cũng không phải là cách hay. Cha cậu chết cũng không phải do cậu cố ý, coi như là cậu sai, nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Cậu không nên bị giam cầm, cậu nên tự do, chứ không phải là dáng vẻ bây giờ. Cậu quêm giấc mơ của mình rồi sao? Không phải cậu muốn làm nhà thiết kế trang sức sao?"
"Đúng, nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết, không phải biết, cứ tiếp tục chịu đựng như vậy đối với cả cậu lẫn anh ta đều không tốt. Cậu mình vĩnh viễn bị giam cầm, mà anh ra vĩnh viễn sống trong nỗi oán hận của mình." Đàn ông phải mất đi mới biết quý trọng, Mạc Minh Vọng chắc chắn có tình cảm với Thiển Thiển, nếu không thì làm sao lại chuyển nhà, để Thiển Thiển bị mẹ đánh không phải là tốt rồi sao?
Hà có gì phải để Thiển Thiển làm cái này làm cái kia? Rõ ràng anh ta quan tâm Mac Thiển nhưng không bỏ xuống lòng tự trọng với oán hận của mình được. Chắc chắn bây giờ Mạc Minh Vọng rất đau khổ. Vậy thì tôi giúp anh lựa chọn, hoặc là Thiển Thiển, hoặc là nỗi hận.
"Vậu hai đứa nhỏ?" Mạc Thiển vẫn không thể hạ quyết tâm, có con cô không thể thoải mái như trước kia, cô đã có ràng buộc. Cô không thể nói đi là đi, cô là người đã có con rồi.
"Cậu không cần lo lắng cho hai đứa nhỏ, không phải anh ta vẫn đối xử tốt với hai đứa nhỏ sao?" Nếu như trút giận lên người hai đứa nhỏ, phát tiết trên người đứa nhỏ, vậy thì cô khinh thường Mạc Minh Vọng. Trước kia cô thấy Mạc Minh Vọng tốt với Thiển Thiển như vậy, luôn cảm thấy Mạc Minh Vọng là người đàn ông hiếm có trên đời.
"Đúng, anh ấy rất tốt với hai đứa bé. Tiểu Viêm, Tiểu Nguyệt, mau lại đây. Quên giới thiệu mọi người rồi."
Hai đứa bé thấy mẹ gọi tên mình, lập tức chạy tới. Hai đứa bé khoảng sáu tuổi. Bé gái thì phù hợp với tuổi hơn, nhưng bé trai thì không giống, cậu bé vẫn chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bóng dáng của Mạc Minh Phong trên người cậu bé, có dáng vẻ của thiếu niên trưởng thành.
"Mẹ, chị này là ai? Thật xinh đẹp." Bé gái không sợ một chút nào, tiến lại gần Trang Nhã Khinh. Nhưng bé trai lại nhìn Trang Nhã Khinh đầy cảnh giác, giống như Trang Nhã Khinh là kẻ lừa bán đứa trẻ hư hỏng. Trang Nhã Khinh không có hứng thú với việc lừa bán chúng, nhưng lại hứng thú với việc lừa bán mẹ chúng.
Trang Nhã Khinh biết, muốn phát quyết, cậu bé này là lựa chọn tốt nhất.
"Tiểu Nguyệt, gọi dì nào..." Mạc Thiển cảm thấy bản thân có chút xấu hổ, bây giờ Trang Nhã Khinh trẻ như vậy, còn chưa trưởng thành, nhưng mình lại dạy con mình gọi Nhã Khinh là dì. Nhưng Trang Nhã Khinh là bạn tốt của mình, gọi chị không phải đồng nghĩ với việc gọi mình là dì sao? Thật sự, bây giờ Trang Nhã Khinh còn trẻ, nhưng mình đã là thiếu phụ lón tuổi có chồng rồi.
"À... Con chào gì, tên con là Mạc Nguyệt, dì có thể gọi con là Tiểu Nguyệt nha....."
"Tiểu Nguyệt thật ngoan."
"Tiểu Viêm, gọi dì đi."
"Dì." Dáng vẻ của Tiểu Viêm có chút không cam lòng.
"Tiểu Viêm, con không hy vọng cha mẹ con có thể giống như bọn họ sao?" Trang Nhã Khinh chỉ về phía một gia đình cách đó không xa. Đó là một gia đình ba người, đứa bé của gia đình họ cũng xấp xỉ tuổi với Tiểu Nguyệt Tiểu Viêm, đứa bé đó một tay nắm ta cha, một tay nắm tay mẹ, bản thân ở giữa lại giở trò xấu không chịu đi. Đôi vợ chồng kia dùng sức nhấc đứa bé lên, đứa bé vui vẻ cười to.
Trang Nhã Khinh cẩn thận quan sát ánh mắt của Tiểu Viêm, lúc nhìn đứa bé kia thì trong mắt Tiểu Viêm có chút hâm mộ, Trang Nhã Khinh vì đạt được mục đích mà cười cười.
Nhưng Tiểu Viêm nhanh chóng nhìn về phía Trang Nhã Khinh. "Việc đó có liên quan gì đến dì?"
Trang Nhã Khinh cảm thấy toát mồ hôi, một đứa trẻ mà có thể nói với cô như vậy, quả đúng là con của Mạc Minh Vọng. Mạc Minh Vọng, cái người đàn ông lạnh lùng như thế, ngoại trừ Thiển Thiển, Lâm Huyên và mấy người bạn ra thì trên cơ bản anh ta đều không lộ vẻ mặt gì khác, dáng vẻ như kiểu là người ta thiếu nợ anh ta mấy trăm vạn vậy.
Trang Nhã Khinh là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Mạc Thiển, trước kia thường xuyên đến nhà bọn họ, cho nên Mạc Minh Vọng khá khách sao với Trang Nhã Khinj, dù sao lúc không có Mạc Minh Vọng Trang Nhã Khinh cũng là người chăm sóc Mạc Thiển. Cho nên nhiều khi trước mặt Trang Nhã Khinh Mạc Thiển vẫn giống như một đứa con nít.
"Dì có cách để cha mẹ con biến thành giống bọn họ, con có đồng ý trợ giúp không?"