Trang Nhã Khinh đã đến thành phố này nhiều ngày nhưng hôm nay là ngày duy nhất không ngủ nướng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trang Nhã Khinh đã rửa mặt thay quần áo xong xuôi, ăn một chút bánh mì rồi chuẩn bị ra khỏi nhà.
Ngày hôm qua sau khi kết thúc trận đấu, A Khắc đã chết, xe bọn họ cũng rơi xuống vực, vậy mà cũng chỉ có người kinh ngạc nhìn cô với ánh mắt sùng bái, không có bất kỳ người nào có nghi ngờ gì. Khó trách trước kia A Khắc có thể hung hãn như thế. Những người này đều coi việc đó không liên quan đến mình, bản thân họ chỉ muốn xem những chuyện xuất sắc, hưởng thụ kích thích một chút, lúc về làm gì còn người nào chú ý đến cái gọi là chân tướng chứ. Ngay cả Lương Hy Tây lúc biết bọn họ thắng cũng chỉ vui vẻ mà thôi.
Sau khi trở về, báo hỏng xe với Nhị sư huynh, Nhị sư huynh nói không có vấn đề gì, trong gara vẫn còn nhiều xe. Có điều lần này Trang Nhã Khinh không cần lái xe khác, vì chiếc Maserati lần trước đã được sửa xong rồi.
"Em muốn đi đâu?" Ba người cùng hỏi một lúc. Trang Nhã Khinh đã ăn sáng xong, đang chuẩn bị rời đi.
"Đến thành phố C có chút việc." Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên không biết, chỉ có Phá Thương đại khái đoán được."Sư muội đã nói có việc thì chắc chắn có, đừng hỏi nhiều như vậy."
"Anh đưa em đi." Hạ Tĩnh Thiên đang nghỉ ngơi, không cần làm việc. Phá Trần cũng ở bên cạnh Trang Nhã Khinh.
"Không cần, buổi chiều em sẽ về, bữa trưa mọi người không cần chờ em."
"Có chuyện gì có cần bọn anh đi cùng sao?" Nhã Nhã chưa từng giấu bọn họ chuyện gì.
"Chỉ là chút chuyện riêng thôi."
"Ừ, nhớ về sớm một chút." Đây là tự do của Nhã Nhã, bọn họ không nên can thiệp quá nhiều.
"Vâng."
Trang Nhã Khinh mở cửa xe ra, không nhìn ra một chút dấu vết như đã từng bị va chạm nào, phóng xe về phía thành phố C. Sau khi Trang Nhã Khinh đến thành phố C, dừng lại giữa đường mua một bó hoa cúc rồi lại tiếp tục đi.
Điểm đến của Trang Nhã Khinh chính là nghĩa địa. Vô cùng quen thuộc thì đến mộ của cha, nhìn ảnh chụp đen trắng của cha mình, Trang Nhã Khinh nặng nề quỳ xuống. Đặt hoa ở phía trước, Trang Nhã Khinh khóc thành tiếng.
"Cha, thật xin lỗi... Là con gái bất hiếu, nhiều năm như vậy mà chưa từng đến gặp cha."
"Cha, cha biết không, con gái rất nhớ, rất nhớ cha..."
"Cha, con nghĩ cha nhất định tò mò tại sao còn biến thành như thế này đúng không? Mạnh Thiệu Phong, anh ta lại có thể... lại có thể vì tài sản của nhà chúng ta mới cưới con, vậy mà con lại có thể tin tưởng anh ta như thế. Anh ta đã sớm có người phụ nữ khác, lại còn quen cô ta sớm hơn con, sau khi kết hôn, bọn họ vẫn còn ở cùng một chỗ."
"Con thật không ngờ Mạnh Thiệu Phong lại là người như vậy. Con bị người phụ nữ kia thuê sát thủ giết chết, lại có thể sống sót ở một nơi khác, chính là dáng vẻ hiện tại. Cha, con nhất định sẽ báo thù, vì tuổi trẻ của con, vì đứa nhỏ của con, còn vì công ty mà cha vất vả xây dựng."
"Cha, sau này con gái sẽ thường xuyên đến gặp người, thật xin lỗi, để người cô đơn lâu như vậy. Con nghĩ nhiều năm như vậy, cha nhất định sẽ mắng con rất nhiều lần đúng không? Mắng con là đứa con gái bất hiếu, không đến gặp cha. Bây giờ cha muốn mắng con không? Cha, người ra đây đi, ra đây mắng con đi, để cho con được nghe giọng cha."
Câu nói cuối cùng, Trang Nhã Khinh đã không nói ra lời, chỉ biết quỳ gối trước mộ cha, khóc không ngừng. Lúc phát hiện âm mưu của Mạnh Thiệu Phong cô không khóc, lúc chết cũng không khóc, trước mặt người cha luôn yêu mình, rốt cuộc Trang Nhã Khinh cũng có thể phát tiết hết đau thương trong lòng ra ngoài.
Trang Nhã Khinh không phát hiện, sau lưng cô có một người đàn ông, cũng cầm một bó hoa cúc, đứng trước một phần mộ khác, si ngốc nhìn cô.
Khóc cũng đủ rồi, Trang Nhã Khinh còn đang nức nở, mắt đỏ quạch, còn bị sưng lên nữa. Trang nhã Khinh thẳng người lên, bỗng nhiên một tờ giấy ăn được đưa tới trước mặt cô.
Trang Nhã Khinh nhìn thấy, mạnh mẽ quay đầu lại, may mà không phải Mạnh Thiệu Phong. Bản thân quỳ, đối phương đứng, vẻ mặt khí thế thì Trang Nhã Khinh đã thấp hơn rất nhiều rồi. Quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài của đối phương, còn có khi Trang Nhã Khinh quay đầu lại, mặt vừa mặt đối diện với vị trí kia của đối phương.
Trang Nhã Khinh đứng lên, lùi về phía sau một chút, Trang Nhã Khinh cũng cần phải hơi ngửa đầu lên mới có thể thấy mặt của đối phương. Đây không phải là người đàn ông trươc kia cô phóng xe qua sao? Lúc cái xe kia vào mặt người đàn ông này vẫn không biến đổi.
Lúc trước Trang Nhã Khinh chưa nhìn kĩ đối phương, lần này Trang Nhac Khinh cười đánh giá một chút. Làn da của đối phương màu đồng thiếc, có mùi vị đàn ông. Cao, đại khái khoảng 1m9, đủ cao. Gương mặt, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sáng ngời, mũi cao thẳng, môi mỏng, mặc dù không rõ ràng nhưng da mặt cũng rất mịn. Là anh đẹp trai, chính là loại hình đặc biệt có nghị lực kia. Áo sơ mi không che được dáng người của đối phương, có thể thấy được cơ bắp trên người. Không phải là người duy nhất có cơ bắp, nhưng dáng người tuyệt đối là nhất. Lưng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực thóp bụng cực kỳ đúng tiêu chuẩn, làm cho người ta có cảm giác đây chính là người chính trực Tay cầm giấy ăn, ngón tay thon dài, đầu ngón tay, bàn tay, còn có ngón trỏ và ngón cái đều có vết chai, nếu không phải cầm súng lâu năm thì còn có thể là vũ khí nào khác đây. Nếu như đoán không lầm thì đối phương rất có thể là một quân nhân.
"Haha, nhìn đủ chưa?"
Lúc Trang Nhã Khinh đánh giá đối phương thì người đó cũng đang đánh giá lại Trang Nhã Khinh.
Vì hôm nay Trang Nhã Khinh đến đây gặp cha mình nên không có trang điểm, quần áo cũng rất tự nhiên, mặc nhẹ nhàng một chút. Nếu không phải anh là người có trí nhớ siêu phàm thì e rằng là cũng không nhận ra Trang Nhã Khinh là cô gái hôm đó, cô gái kia có khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, có chút kiêu ngạo, có chút hung hãn, có chút kiêu căng, quan trọng là còn có chút bản lĩnh.
Hôm nay Trang Nhã Khinh ăn mặc giản dị, để mặt mộc không trang điểm, hơn nữa còn vì khóc thật lâu mà mắt với mũi đều đỏ ửng, nhưng anh lại cảm thấy cô như vậy mới đẹp.
Anh ở nơi này sớm hơn cô, sau đó lại vô ý nghe được lời của cô, cảm thấy vô cùng kỳ lại mới qua đây, vừa nhìn lại không thể rời mắt được. Khi nào thì anh lại không khống chế bản thân mình như vậy?
"Anh cho rằng tôi thích nhìn anh sao?" Cảnh tượng xấu hổ của mình bị người đàn ông này nhìn thấy, Trang Nhã Hinh có chút ngượng ngùng, vì muốn giấu cảm xúc đó đi nên mới không khách khí trả lời như vậy.
"Lau đi, chảy nước mũi rồi kìa."
Trang Nhã Khinh nghe đến đoạn nước mũi chảy ra, nhanh chóng lấy giấy ăn của đối phương lau lau, sau khi dùng xong chỉ có thể để ở trong tay, vì bên cạnh không có thùng rác.