Nhưng, không ai nổ súng về phía Mặc Sâm, mà tất cả đều đồng loạt quay súng về phía ngược lại, chĩa thẳng về phía Marc và hai thuộc hạ đang đỡ anh ta."Chúng mày làm cái gì vậy?" Marc hét to lên.
"Thuộc hạ của tôi làm sao có thể nghe lệnh của cậu đây, cậu nghĩ rằng tôi ăn chay mà lớn lên sao? Ít tiền như vậy mà cũng muốn thuộc hạ của tôi đi theo cậu sao?" Những lời của Mặc Sâm lúc này câu nào cũng độc miệng, gặm nhấm Marc từng chút từng chút một.
"Bọn họ, tất cả đều giả vờ phản bội sao?"
"Bây giờ cậu mới hiểu sao? Cậu cũng theo tôi lăn lộn, chẳng lẽ vẫn không rõ tính tình của tôi sao? Cậu không rõ lão tử đối xử với bọn họ như thế nào sao?"
Đúng vậy, từ trước đến nay Mặc Sâm đều đối xử với thuộc hạ như anh em, mặc dù tiền kiếm được không nhiều lắm nhưng Mặc Sâm cũng sẽ lấy ra toàn bộ chia đều cho các anh em. Lão đại như vậy, làm gì có ai không thích.
"Anh được lắm." Bây giờ Marc mới biết được tất cả đều là âm mưu.
"Lão tử đã sớm nói là chán ghét thuốc phiện, con mẹ nó cậu nghe không hiểu tiếng người à? Lại dám lén lút bán thuốc phiện ở bên ngoài. Bị lão tử phát hiện dạy dỗ một trận đã muốn kéo lão tử xuống ngựa sao? Con mẹ nó đúng là mơ mộng hão huyền." Thuốc phiện, cái loại thuốc phiện hại người đó. Nếu không phải vì thuốc phiện, mẹ anh ta sẽ bị người cha hút thuốc phiện của mình đưa đi làm gái điếm sao? Nếu không phải vì thuốc phiện, lúc anh ta còn nhỏ như vậy sẽ nhìn mẹ mình bị nhiễm cái loại bệnh đó chết trước mặt anh ta sao? Nếu không phải vì thuốc phiện, lúc anh ta còn nhỏ như vậy bị cha anh ta bán cho người khác, cuối cùng thành một tên lưu manh sao? Anh ta cũng muốn trải qua cuộc sống của một người bình thường, có một gia đình hạnh phúc, nếu có cha mẹ ở đây, anh ta cũng tìm cho mình một công việc sáng chín chiều năm(1), có một người vợ hiền lành, một đứa con đáng yêu. Con mẹ nó đều tại thuốc phiện.
(1)Sáng chín chiều năm: buổi sáng chín giờ đi làm, buổi tối năm giờ tan tầm.
Cho nên, anh ta dùng hết mọi cách để leo lên vị trí hiện tại, sau đó bắt đầu ngăn chặn thuốc phiện. Người chơi đùa thuốc phiền tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt anh ta. Mẹ nó, cái người bên cạnh này chính là ngoại lệ của ngoại lệ rồi.
"Đưa cậu ta về."
"Vâng." Hai người đang đỡ Marc cùng trả lời. Cuối cùng thì hai người họ cũng thoát khỏi các chức vị trợ lý ngu xuẩn không ai chịu làm này rồi. Cho nên âm thanh trả lời của hai người họ càng thêm vang dội.
"Thật xin lỗi, dọa mọi người sợ sao? Nếu không thì tôi mời mọi người ăn cơm, coi như là xin lỗi chuyện vừa nãy." Mặc Sâm sảng khoái nói.
Trang Nhã Khinh lắc đầu."Không cần."
"Tại sao?"
"Mỗi ngày đều được người khác mời ăn cơm, tôi cảm thấy rất nhanh sẽ trở thành thùng cơm mất." Là cô bé thì nên hài hước một chút.
"Vậy tôi đi trước, có việc thì có thể đến tìm tôi, việc có thể giúp được tôi sẽ cố gắng hết sức, không cần khách sáo với tôi." Mặc Sâm tự lấy điện thoại của Trang Nhã Khinh, quả nhiên lại có biểu tình ngạc nhiên. Sau đó, Mặc Sâm bấm số điện thoại của mình trên điện thoại của Trang Nhã Khinh, rồi nháy cho mình, rồi lập tức dẫn Tiểu Cường và tên nghiện rời khỏi quán cà phê.
Xem ra mình thật sự nên thay điện thoại rồi.
"Thị trưởng, thấy thế nào, tự mình chứng kiến nổi loạn trong nội bộ xã hội đen, có cảm giác như thế nào?" Tâm trạng của Trang Nhã Khinh rất tốt.
"Người này có thể là đối tượng bồi dưỡng." Xã hội đen không buôn bán thuốc phiện, hơn nữa nhìn qua cũng không phải là loại vào nhà cướp của, không có ảnh hưởng gì đến trị an, cho nên anh ta mới không thật sự bấm số điện thoại kia. Bởi vì nếu tính toán tiêu diệt một Mặc Sâm, còn có thể nổi lên nhiều xã hội đen khác hơn, vĩnh viễn không có khả năng hiểu rõ xã hội đen. Vậy thì một người coi như là chính trực như vậy, cũng không buôn bán thuốc phiện thì suy cho cùng cũng tốt hơn người khác.
"Haha, thị trưởng thật biết cách dùng người. Như vậy xem ra chính phủ hòa bình với xã hội đen rồi sao?"
"Chính xác, coi như là tổ chức được chính phủ cho phép. Chính phủ cần phải có người quản lý những người này, tôi thấy Mặc Sâm chính là một ứng cử viên tốt." Nếu không ai quản lý cũng không được. Nếu không ai quản lý, một đống những kẻ vô dụng này sẽ phân tán khắp nơi, chỗ này cướp của, chỗ kia thu phí bảo hộ. Hơn nữa số người rất nhiều, phân bố không đồng đều, chính phủ rất khó quản lý.
"Haha, đây mới gọi là quan phỉ hợp tác chân chính."
Trang Nhã Khinh nhẹ nhàng uống một hớp trà, thật thơm. Không biết ông chủ ở nơi này là ai, có lẽ đã bị dọa sợ chạy đến nơi khác rồi.
"Chúng ta đi chứ?” Dịch Nham nhìn đồng hồ, bây giờ mới có bốn giờ, ăn cơm tối còn hơi sớm, nhưng cứ uống trà cũng không phải là cách hay.
“Không cần, mời chúng tôi uống trà là được rồi. Chúng tôi còn chuyện phải làm, chúng tôi đi trước.”
“Được rồi, nếu hai người còn chuyện phải làm thì tôi cũng không làm chậm trễ thời gian của hai người nữa.”
“Đúng rồi, chị còn có chuyện phải làm, Tiểu hổ ngoan nghe lời ba em, có thời gian chị sẽ quay lại thăm em có được không?” Đối phó với trẻ con là phải dỗ dành.
Trước kia cô rất muốn có một đứa bé, nhưng không biết vì sao lại không mang thai được. Không dễ dàng gì mới mang thai được, nhưng lại… Không biết bây giờ đứa bé kia có tìm được nhà tốt để đầu thai hay không, ngàn vạn lần đừng giống lần trước, còn chưa sinh ra đã gặp chuyện như vậy.
“Được rồi, chị nhất định phải tới gặp em. Mẹ đã từng nói là không được nói dối.”
“Được, nhất định, vậy nhé.” Dỗ dành đứa bé xong, Trang Nhã Khinh và Phá Trần lập tức rời khỏi quán cà phê xui xẻo này.
Thật ra bọn họ cũng không có chuyện quan trong gì, nhưng Trang Nhã Khinh không muốn ngây ngốc ở cái nơi nhàm chán kia. Cuối cùng cũng phải tìm một chuyện thú vị, kích thích để làm mới được.
Trang Nhã Khinh nhớ tới Lương Hy Tây.
“Chị Nhã Khinh, tại sao hôm nay lại gọi điện thoại cho em thế này? Đúng lúc em đang chuẩn bị tìm chị. Em nói A Khắc đã từ Yên Kinh quay về đây, chị có thời gian không? Nếu có thời gian em lập tức hẹn anh ta.”
“Được, dù sao bây giờ tôi cũng không có chuyện gì làm, cô chọn xong thời gian và địa điểm thì nói cho tôi biết.” Cũng hợp ý cô. Trò chơi tốc độ là một trong số những trò chơi yêu thích của Trang Nhã Khinh.
“Em còn tưởng chị sẽ không đáp ứng cơ, chuẩn bị một đống lời để khuyên chị, không ngờ chị lại sảng khoái đáp ứng như vậy, trước kia em nói nhiều như thế không phải là lãng phí sao.” Giọng nói của Lương Hy Tây vô cùng kích động, muốn nhìn thấy dáng vẻ của A Khắc khi bị chị Nhã Khinh đánh bại, hy vọng chị Nhã Khinh sẽ giành chiến thắng.
Còn chưa bắt đầu so tài, còn chưa hẹn thời gian so tài mà Lương Hy Tây đã nghĩ đến vấn đề ai thắng ai thua, tốc độ nhảy của tư duy cũng thât là nhanh.
“Tôi đây sẽ đáp ứng nguyện vọng của cô, không đáp ứng nữa, nếm thử tư vị được cô thuyết phục một chút.” Trang Nhã Khinh trêu chọc nói. Lông mày ngả ngớn, quyến rũ không nói nên lời.
“Khó mà làm được, chị đã đáp ứng nên không thể nuốt lời. Haha. Có điều chị Nhã Khinh, em cảm thấy chị nên đổi điện thoại mới đi thôi. Mặc dù em biết chị không không là người để ý đến mấy thứ này, nhưng bao giờ cũng nhận lấy ánh mắt khác thường của người khác cũng không tốt. Hay là như vậy, dù sao em cũng còn một chiếc điện thoại mới chưa từng sử dụng, một lát nữa mang qua cho chị được không?” Lương Hy Tây sẽ không nói, chiếc điện thoại đó là do cô ấy đặc biệt mua cho Trang Nhã Khinh.
“Được rồi, tôi đây lập tức cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Haiz, số của tôi cũng thật tốt, muốn cái gì đều cho người tặng cho tôi.”
“Haha, em cúp máy trước, gọi cho A Khả đã.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Trang Nhã Khinh lập tức thấy vẻ mặt không đồng ý của Phá Trần. “Tiểu sư huynh, anh cũng biết là em đang nhàm chán mà. Yên tâm đi, chỉ là tùy tiện đấu một trận mà thôi, không có gì nguy hiểm đâu.” Nói là nói như vậy, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn hiểu rõ, bình thường một đoàn xe ở dưới đất như vậy, một trận đấu ở trong bóng tối đều là những người điên cuồng, nếu địa điểm kia là do A Khắc lựa chọn thì địa điểm kia tuyệt đối là đoạn đường nguy hiểm nhất hành phố A. Nhưng cô không có khả năng thua.
“Em không thể yên tĩnh một vài ngày sao?”
“Cứ chơi vài ngày trước đã, sau đó em tính đến tìm nhà họ Cố ở yên Kinh, suy cho cùng cũng phải giải quyết chuyện này, về sau mới có thể chơi đùa một cách thoải mái.” Nếu không lúc nghĩ đến chuyện này vẫn có chút buồn bực.
“Được rồi, nhưng anh sẽ đi cùng em.”
“Được, không thành vấn đề. Em còn ợ anh không có ở bên cạnh em sẽ chạy mất đó.” Nếu là ra ngoài tìm về cho cô một tiểu sư tẩu thì cũng được thôi, nhưng nếu làm chuyện điên rồ thì cô sẽ không đồng ý.
Trang Nhã Khinh ở điểm này lại tính toán không chu đáo. Cả ngày Phá Trần đều ở bên cạnh cô, như vậy sẽ chỉ làm Phá Trần càng ngày càng không buông tay được. Nếu Phá Trần ra ngoài, rời khỏi đây, như thế không biết chừng Phá Trần có thể gặp được một cô gái tốt.
“Sẽ không, sau này sẽ không.” Cậu suy nghĩ cẩn thận, về phương diện tiền tài đại sư huynh và nhị sư huynh đều có thể cho Nhã Nhã, những thứ này đều không cần cậu phải quan tâm, những thứ cậu có thể cho Nhã Nhã chỉ có thể là an toàn thôi. Cậu chỉ cần bảo vệ không để Nhã Nhã chịu bất cứ tổn thương nào là được rồi.