"Tay nghề nấu nướng rất tốt đó...Bây giờ thật đúng làm phụ nữ biết nấu ăn giống hệt như động vật quý hiếm, khó gặp được một người. Gặp đàn ông biết nấu ăn, một tấm biển rơi xuống, đập chết ba, bốn người biết nấu ăn." Đôi khi Trang Nhã Khinh cũng biết phát huy khả năng gây cười của mình.
"Haha. Cô có được tính là động vật quý hiếm không?" Tiêu Dật Phàm bị Trang Nhã Khinh dùng ngôn luận của Đức Nhĩ (1) chọc cười. Vừa mới mang đồ ăn vào nhà cho ông nội, vốn chuẩn bị giúp ông nội ăn, nhưng ông nội nói không cần, bản thân ông có thể cử động được cho nên nên anh đành phải để ông tự ăn. Vừa mới ra tới nơi lập tức thấy Trang Nhã Khinh nói câu ngôn luận buồn cười như vậy, không khỏi cười ra tiếng.
(1) tên một tập đoàn ở Trung Quốc
"Tôi? Tôi là động vật cấp bảo vật quốc gia." Trang Nhã Khinh không khách khí trả lời.
"Không ngờ Nhã Nhã còn có khiếu hài hước trời cho như vậy." Tiêu Dật Phàm cười ngồi xuống. Nếu bên cạnh không có tên chướng mắt Phá Trần thì càng tốt, giống như người một nhà, bọn họ chính là vợ chồng, gia đình vui vẻ quây quần bên mâm cơm, ăn những món ăn gia đình. Ách, tại sao tư tưởng lại chệch đường ray rồi. Tiêu Dật Phàm lúng túng, may mà bọn họ không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Đây là do vận khí của Tiêu Dật Phàm rất tốt, nấu đồ ăn ngon như vậy, Trang Nhã Khinh chú ý ăn cơm, không rảnh rỗi nhàm chán đi nhòm ngó nội tâm của anh, nếu không Trang Nhã Khinh mà biết chút tâm tư đó của anh thì không biết Trang Nhã Khinh còn đồng ý lui tới với anh hay không.
Trang Nhã Khinh vừa ăn, vừa nói chuyện nên âm thanh không được rõ trả lời."Vô nghĩa, nếu không thì tôi có thể hung hãn như vậy sao, sư phụ cũng không làm gì tôi." Hiển nhiên, Trang Nhã Khinh có thể làm chuyện không chú ý đến hình tượng mà ăn cơm như vậy trước mặt người ngoài như Tiêu Dật Phàm, thì Trang Nhã Khinh cũng đã coi Tiêu Dật Phàm là người một nhà rồi.
Một cô gái ăn cơm với Tiêu Dật Phàm, người nào không phải nhai kỹ nuốt chậm. Mỗi lần anh đều phải ngồi thật lâu thì đối phương mới ăn no, hơn nữa đồ ăn vẫn còn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật Phàm gặp một cô gái mặc quần áo như vậy mà lại ăn cơm không có chút làm dáng nào, cảm thấy vô cùng thú vị. Bản thân mình cũng không làm sao ăn được, chỉ ngồi nhìn Trang Nhã Khinh ăn.
Cảm giác được ánh mắt đối diện, Trang Nhã Khinh ngẩng đầu lên. "Anh nhìn tôi làm gì? Không đói bụng sao?"
"Không đói." Tiêu Dật Phàm đang cảm nhận, sắc đẹp thay cơm là như thế nào.
Phá Trần cũng ăn một chút lập tức đặt bát xuống. "Tôi no rồi, mọi người ăn từ từ."
"Tôi làm không hợp khẩu vị của anh sao?" Tiêu Dật Phàm vô tôi hỏi.
"Không, tôi không thấy đói.”
Trang Nhã Khinh ăn uống no nê mới cùng Phá Trần rời đi.
“Tiểu sư huynh, anh lại không vui rồi.”
“Không có.” Chính là trong lòng không được thoải mái. Haiz, cũng không biết mình bị làm sao nữa, từ sau khi rời khỏi Lăng Thiên môn, cậu bắt đầu cảm thấy lo được lo mất. Có lẽ là vì ở bên ngoài có rất nhiều đàn ông tốt, có lẽ vì không lâu nữa Nhã Nhã phải gả cho chủ nhân nhà họ Cố chưa gặp mặt bao giờ kia.
***
Phía trước tắc đường, Trang Nhã Khinh có thể nhìn thấy một hàng xe không phải là quá dài. Bản thân đang chuẩn bị quay đầu xe đi một con đường khác, nhưng xe phía sau lại theo kịp rồi. Trang Nhã Khinh bị kẹp ở giữa, không thể tiến lên phía trước, cũng không thể lùi lại phía sau.
Chiều dài đoạn xe cũng không quá dài, xem ra vừa mới tắc đường chưa được bao lâu. Trang Nhã Khinh và Phá Trần xuống xe, dù sao ở trên xe ngồi cũng nhàm chán, xuống đi bộ một đoạn. Vừa mới ăn cơm xong, cũng coi như làm tiêu hóa thức ăn một chút.
Phía trước vây đầy người, Trang Nhã Khinh cũng không thể thấy tình huống ở giữa. Nhìn như vậy chắc là xảy ra tai nạn giao thông rồi. Xe cứu thương còn chưa tới, cảnh sát cũng chưa đến, nếu thật sự xảy ra tai nạn giao thông, nếu chậm trễ trong việc xử lý, người chưa chết cũng sẽ chết thôi. Lần đầu tiên Trang Nhã Khinh cảm thấy hiệu suất làm việc ở thành phố A thấp như vậy.
Trang Nhã Khinh cũng không phải là người tốt gì, nhưng dù sao vẫn không thể thấy chết mà không cứu. Trang Nhã Khinh và Phá Trần chen người vào, chỉ thấy một cậu bé khoảng mười tuổi, đang khóc ở bên cạnh một ông cụ, còn cầu xin mọi người xung quanh hỗ trợ đưa ông nội cậu bé đến bệnh viện. Nhưng những người ở xung quanh nhiều nhất cũng chỉ lấy điện thoại ra gọi 120, không ai bằng lòng bước đến nâng ông cụ dậy đưa vào bệnh viện.
Cậu bé khóc đến thương tâm như thế, nhưng những người này thật sự vô tình lạnh lùng thờ ơ như vậy, không ai tiến lên giúp đỡ ông cụ và cậu bé đáng thương này. Trang Nhã Khinh không để ý nhìn thấy một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đứng bên cạnh đang không đành lòng, chuẩn bị bước lên phía trước lại bị lời bộc bạch của một người kéo lại: “Cậu muốn làm gì? Không sợ bị lừa sao?”
Hóa ra là như vậy.
Mặc dù Trang Nhã Khinh ở lại Lăng Thiên môn mười năm, nhưng không có nghĩa là toàn bộ tin tức ở bên ngoài đều không tiếp cận hay không biết. Ở Lăng Thiên môn có đầy đủ các loại thiết bị, máy tính cũng có, hơn nữa còn có kết nối mạng.
Trang Nhã Khinh từng thấy qua một tin tức, nghe nói có một chàng trai tốt bụng rõ ràng đang nâng một ông cụ dậy nhưng bỗng nhiên ông cụ đó lại ngã sấp xuống, sau đó chàng trai lại bị ông cụ vu cáo là đẩy ông ta ngã. Vị kia cảm thấy mình làm việc thiện giúp người nhưng lại bị một ông cụ nhìn qua thì yếu đuối này lừa gạt, cuối cùng thì dùng hết cả gia tài để bồi thường. Về sau chuyện như vậy càng nhiều, cho nên lòng người dân nước Z đã bị hết một chuyện rồi lại một chuyện như vậy mài thành lạnh lùng, thành hòn đá cứng rồi.
Đây là điều đáng buồn của một nước.
Từng chuyện như vậy, khiến cho cả nước Z trở nên lạnh lùng, không ai dám tùy tiện chìa tay ra giúp đỡ người khác vì bọn họ không biết cuối cùng chuyện này là thật hay giả. Nếu bởi vì chuyện mình nhất thời đồng tình mà khiến bản thân táng gia bại sản, khiến cho người nhà vì mình mà chịu khổ vất vả, vậy thì quá không đáng rồi.
Trang Nhã Khinh không trách những người thờ ơ lạnh nhạt này, chỉ có thể trách xã hội biến thái này.
Đầu ông cụ bị thương nặng, đã chảy một vũng máu trên mặt đất rồi. Nếu cứ để không chịu cứu chữa, thì sinh mệnh đang sống này sẽ không còn.
Trang Nhã Khinh đang chuẩn bị bước lên, cậu bé kia cũng nhìn thấy Trang Nhã Khinh. Ánh mắt cậu bé kia rất trong sáng sạch sẽ, cậu bé nhìn ra Trang Nhã Khinh là người tốt bụng.
Biết có lẽ chỉ có chị này mới có thể trợ giúp cho bọn họ, cho nên không chút do dự chạy qua đây giữ chặt váy của Trang Nhã Khinh. Máu loãng dính trên làn váy đỏ thẫm, không nhìn ra chút dấu vết nào. “Chị, van xin chị cứu ông nội em với.”
Những người khác đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trang Nhã Khinh, nghĩ thầm rằng cô gái này thật xui xẻo, nhìn náo nhiệt như thế này đều có thể nhìn ra sẽ rất phiền toái. Bị quấn rồi thì không phải chút tiền bạc là có thể giải quyết. Bây giờ xã hội nhiều kẻ lừa đảo như vậy, ai biết hai ông cháu này không phải là kẻ lừa gạt chứ.
Trang Nhã Khinh bị cậu bé kéo đến bên cạnh ông cụ kia, cúi đầu xem vết thương của ông cụ. Trang Nhã Khinh lấy một viên thuốc từ trên người ra nhét vào miệng ông cụ, nhưng lúc này ông cụ đã không còn ý thức, hoàn toàn không biết nuốt thuốc vào, Trang Nhã Khinh ngẩng đầu nhìn những người qua đường đang vây xem hỏi: “Mọi người ở đây có ai có nước khoáng không?”