Chỉ nhìn thoáng qua màn hình, Phá Trần lại quay đầu lại nhìn Trang Nhã Khinh.
"Làm sao vậy? Là ai thế?" Hạ Tĩnh Thiên cũng cảm thấy không bình thường, hỏi lại.
"Phóng viên, rất nhiều." Không biết những phóng viên này tìm tới đây như thế nào, những người ở bên ngoài đều cầm máy quay phim, máy chụp ảnh chen lấn thành một đám, chẳng qua mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là người ở bên trong căn biệt thự này.
"Anh đoán xem, là tìm anh hay tìm em đây?" Trang Nhã Khinh không có cách nào nên cũng đành phải qua đây. Thấy một đám phóng viên ở bên ngoài kia, Trang Nhã Khinh thật sự không có tâm trạng ăn cơm nữa. Thật là khó hiểu, chẳng lẽ bây giờ thành phố A không có tin tức mới nào để bào bới sao? Không phải bây giờ đang có ngôi sao quốc tế Eva đang ở thành phố A sao? Tại sao những ký giả này không đi phỏng vấn ngôi sao đó đi, cố tình chạy tới đây giúp vui? Nếu không thì đi phỏng vấn thị trưởng mới nhậm chức cũng được.
"Không biết, ra ngoài không?"
"Được rồi, đi nhìn một chút xem rốt cuộc là tìm anh hay tìm em."
Cửa vừa mở ra, toàn bộ ký giả đều bao vây Trang Nhã Khinh. Có người mắt tinh cũng nhận ra Phá Trần chính là người đàn ông nhảy ra khỏi xe lửa kia, cũng hướng mic về phía Phá Trần.
"Xin hỏi nguyên nhân khiến anh nhảy xe lửa là gì?" Một nữ ký giả hỏi.
"Nguyên nhân cá nhân." Phá Trần lạnh lùng trả lời. Trang Nhã Khinh bỗng nhiên phát hiện ra Phá Trần rất lạnh lùng nha...
"Vậy xin hỏi sau khi nhảy xe lửa anh có bị thương không? Nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống như bị thương, vậy nguyên nhân là gì ạ?" Vốn tưởng rằng trong chốc lát nghĩ không thông nên muốn tự sát, bây giờ xem ra giống như rất tốt.
Bên này vấn đề của Trang Nhã Khinh nhiều hơn một chút."Xin hỏi cô có bí quyết gì mà có thể thắng đến tầng hai mươi hai tại 'Thiên đường của nhân gian'?"
"Mọi người cho rằng tôi cần phải nói cho mọi người biết sao?" Vấn đề ngu ngốc.
"Nghe người ở 'Thiên đường của nhân gian' nói, mục đích cô đến 'Thiên đường của nhân gian' là muốn đánh bài một lần với Thần bài Tiêu Mục? Xin hỏi có đúng không ạ?" Một phóng viên khác cũng nắm vững thời gian đặt câu hỏi.
"Không phải ai cũng muốn đánh bài với Thần bài một lần hoặc là muốn nhìn thấy Thần Bài một lần sao?" Trang Nhã Khinh hỏi lại. Vấn đề này cũng thật sự quá ngu ngốc. Có điều Trang Nhã Khinh suy nghĩ một chút, bên ngoài hình như không có vấn đề gì.
"Xin hỏi cô có gặp được Thần Bài không? Ông chủ Tiêu dẫn cô rời khỏi đó, từ trước đến nay chuyện dừng buôn bán chưa từng xảy ra."
"Gặp được."
"Khoảng hai mươi năm rồi Thần Bài không tiếp tục đánh bài nữa, xin hỏi cô có được thỏa mãn ước muốn không?”
“Không. Hỏi xong chưa? Tôi còn phải ăn cơm.” Trang Nhã Khinh đuổi khách rồi. Thật sự là không còn gì để nói với những phóng viên này, toàn những vấn đề không có chút nội dung nào, lại có thể làm trễ việc ăn cơm của cô, chết tiệt.
Đi vào nhà cũng Phá Trần, đóng cửa lại, thậm chí Trang Nhã Khinh còn rút chuông ra. “Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.” Trang Nhã Khinh quay lại mới phát hiện đồ ăn trên bàn chưa được động đến. “Tại sao hai người không ăn cơm?”
“Chờ em đó.”
“…” Nên nghĩ ra từ sớm, trước đó nếu cô không động đũa thì các sư huynh sẽ không động đũa.
Nhanh chóng ăn xong, công việc rửa bát rơi vào tay Phá Trầnh. Nhìn thân hình cường tráng của Phá Trầnh rửa bát ở trong bếp, thật sự, cảm thấy rất không hợp lý.
Ngày hôm sau, Trang Nhã Khinh ngủ thẳng đến mười giờ mới rời giường. Ăn một quả trứng ốp lết, Trang Nhã Khinh đã muốn ra khỏi cửa. Phá Trần đi theo sau Trang Nhã Khinh: “Anh đưa em đi.”
“Được!”
Sáng sớm Maserati đã bị Hạ Tĩnh Thiên gọi người đến sửa chữa, Trang Nhã Khinh không còn cách nào khác ngoài việc đến gara chọn chiếc xe khác. Trang Nhã Khinh không đến thẳng ‘Thiên đường của nhân gian’ mà đến Nhã Duyệt trước. Nhã Duyệt là cửa hàng tổng hợp bao gồm mười hai tầng. Trang Nhã Khinh thật sự không nói Hạ Tĩnh Thiên chuẩn bị quần áo cho mình, toàn bộ đều là váy công chúa. Cô đành phải tự ra ngoài mua quần áo cho mình. Hôm nay Huyết Nhan không ngoan ngoãn làm dây buộc tóc của cô nên phải đeo trên tay.
Trang Nhã Khinh vừa ý chiếc váy màu tím nhạt bên trong tủ kính. Liếc mắt nhìn giá tiền, Trang Nhã Khinh chép miệng. Váy này chắc là làm từ vàng rồi, giá lại có thể đến ba mươi chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng, thật đắt. Có điều thích là được rồi.
“Thưa cô, chiếc váy này là hàng không bán.” Nhân viên bán hàng thấy Trang Nhã Khinh nhìn chiếc váy kia mới bước đến giải thích. Ngày hôm qua, người thích chiếc váy kia cũng không ít, nhưng người có thể mua lại rất ít.
“Hàng không bán thì treo bên ngoài làm gì? Trêu đùa khách hàng sao?” Trang Nhã Khinh không dễ mới vừa ý một chiếc, vậy mà lại nói với cô là hàng không bán sao?
“Thật xin lỗi cô, chiếc váy này đã có người đặt, chỉ là chưa tới lấy thôi.” Người đặt chiếc váy này chính là thần tượng của cô ta đó.
“À…cô gái kia đã trả tiền rồi sao?”
“Chưa trả.”
“Đây chính là tiền, bây giờ cô có thể đi quẹt thẻ là được rồi.” Trang Nhã Khinh lấy một chiếc thẻ V.I.P màu vàng lấp lánh ra. Nhân viên bán hàng nhìn thấy chiếc thẻ kia, hơi do dự một chút. Phải biết rằng, thẻ vàng của cửa hàng bọn họ không phải ai cũng có thể có.
“Nhưng chiếc này đã được đặt trước, nếu bán cho người khác vậy thì sẽ tổn hại đến danh dự cửa hàng của chúng tôi.”
“Tiểu sư huynh, đi thôi, không mua ở chỗ này nữa, cửa hàng này biết một chút mánh khóe dọa người, váy được đặt trước mà vẫn bày bán, em thấy cửa hàng này chỉ có chiếc váy này là tốt nên bắt buộc phải lấy ra để hấp dẫn khách hàng. Nếu vậy thì em không cần thiết quay lại đây mua đồ rồi. Ha ha, bán cho tôi sẽ ảnh hưởng đến uy tín cửa hàng của các người sao, bây giờ thì không ảnh hưởng chắc? Bây giờ trong mắt tôi cửa hàng của các người đã không còn uy tín nữa rồi.” Trang Nhã Khinh chính là tùy hứng như vậy. Cũng hết cách rồi, là đứa trẻ bị người khác làm hư.
“Thưa cô…” Nếu vì chuyện này mà đắc tội với người cầm thẻ vàng thì công việc của cô ta có thể cũng không còn nữa. Nếu biết vậy vừa rồi mình sẽ không qua đây, cuối cùng cũng có người coi tiền như rác tới. Đều do Eva chết tiệt! Vốn cho rằng album của cô ta không được bán nữa.
“Thưa cô, cô xem, có thể chọn một chiếc khác được không? Chuyện này đúng là cửa hàng nói lời xin lỗi với cô.” Người đàn ông đến đeo mắt kính, đi giày Tây, cũng coi như là nhã nhặn. Người đàn ông nghiêm túc nói lời xin lỗi với Trang Nhã Khinh.
“Cuối cũng cũng có một người biết nói tiếng người rồi.” Lúc này Trang Nhã Khinh giống hệt một cô bé chua ngoa đanh đá, không nói lý không buông tha người khác. Cô bé như thế này ở trong mắt một số người có lẽ là vô cùng đáng yêu, nhưng ở trong mắt một số người khác chính là vô cũng đáng giận.
“Quản lý.” Nhân viên bán hàng vừa nãy bỗng nhiên đỏ mặt, nhẹ giọng gọi.
“Ừ, cô cứ vào trước đi, chuyện này để tôi xử lý.”
“Không cần xử lý, tôi nói rồi, tôi không đến cửa hàng các người mua quần áo nữa. Dù sao cũng không lấy được quần áo về. Thật ra, Trang Nhã Khinh biết nói như vậy sẽ đắc tội với rất nhiều người, cửa hàng này cũng là cửa hàng đứng nhất nhì ở thành phố A, rất nhiều kẻ có tiền đều thích mua sắm ở đây, dù sao chất lượng cũng khá tốt, hơn nữa đều la những thương hiệu nổi tiếng. Nhưng Trang Nhã Khinh chính là người như vậy, hung hãn, ngang ngược, đồng thời thỉnh thoảng cũng cố tính gây sự.