Rất nhanh, Trang Nhã Khinh đã thắng gấp nhiều lần số thẻ ban đầu. Dưới rất nhiều rất nhiều loại ánh mắt khác nhau, từ ánh mắt hâm mộ, đến ánh mắt sùng bái, còn có ánh mắt không cam lòng của mọi người, Trang Nhã Khinh ôm một đống thẻ lớn bước về phía trước thang máy.
Trang Nhã Khinh được đưa lên tầng mười hai. Quả nhiên, cô gái ở tầng mười hai xinh đẹp hơn cô gái ở tầng bảy rất nhiều, phong cách cũng là một đẳng cấp khác.
Trang Nhã Khinh thật sự muốn bình yên đánh cược, cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, cô chỉ muốn gặp người mà lão già đã nói. Nhưng người tính không bằng trời tính.
Nguyên nhân, hiển nhiên là cùng một kiểu với tầng bảy, mọi người ở đây hứng thú với Trang Nhã Khinh, hứng thú với khả năng đánh bài quá xuất sắc của cô.
Từng tầng từng tầng một, Trang Nhã Khinh dựa vào bản thân để thắng số thẻ đánh bài như vậy, đã đến tầng thứ hai mươi hai rồi. Nghe nói, năm đó khi lão già đánh bài ở tầng hai mươi bảy thì người nọ mới xuất hiện. Xem ra, cô cũng cần phải lên đến tầng hai mươi bảy rồi.
Trang Nhã Khinh nhìn thẻ trong tay mình, ít nhất cũng hơn một nghìn vạn rồi. Bây giờ mới là tầng hai mươi hai, không biết đến tầng hai mươi tám phải cược bao nhiêu.
Trang Nhã Khinh ung dung, mỉm cười bước vào.
"Ông chủ, người này có phải chơi ăn gian không?" Một người đàn ông to con mặc tây trang màu đen, đeo kính râm đứng ở trước màn hình theo dõi hỏi người đàn ông mặc tây trang màu đỏ ở trước mặt.
Thường thường mà nói, màu đỏ là một màu rất cực đoan. Hoăc là mặc vào thì đặc biệt tầm thường, khiến cho người khác vừa nhìn thấy đã cau mày mà không có lý do gì, hoặc là đặc biệt có phong cách, ví dụ như khi người đàn ông này mặc nó trên người thì càng thêm nổi bật.
Rất nhiều người thích tây trang màu đen hoặc màu bạc, thậm chí còn có người thích màu trắng, nhưng người có thể chọn màu đỏ thì trên cơ bản là không có. Nhưng người đàn ông này lại thường xuyên mặc tây trang màu đỏ tươi, quyến rũ, và rất không phong cách này.
Người được gọi là ông chủ này, chính là ông chủ Tiêu Dật Phàm của ‘Thiên đường của nhân gian’ này.
Tiêu Dật Phàm cong khóe môi lên, đôi mắt đào hoa nheo lại, vô cùng hứng thú nhìn màn hình theo dõi của tầng thứ hai mươi hai.
Ánh mắt Tiêu Dật Phàm theo dõi cô bé có gương mặt phúng phính của trẻ sơ sinh kia, trên đầu có sợi dây buộc tóc màu hồng, mặc chiếc váy công chúa đắt tiền. Đúng, theo ý anh ta, đây là một cô bé.
Tiêu Dật Phàm thích các cô gái xinh đẹp thành thục, có sức quyến rũ, đây là lần đầu tiên tập trung tinh thần chú ý đến một cô bé còn chưa phát triển hết chiều cao như vậy.
Cô bé này, anh ta khẳng định chưa từng gặp mặt.
Một tay Tiêu Dật Phàm đặt trước ngực, một tay nhẹ nhàng xoa cằm, theo dõi nhất cử nhất động của cô bé. Đôi mắt tỏa ra một loại hứng thú nồng đậm. Cô bé này, rất thú vị.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Dật Phàm nói "Cao thủ chân chính không gọi là chơi ăn gian, mà gọi là có năng lực, kỹ thuật. "Không sai, nếu không có năng lực này thì cũng sẽ bị người khác phát hiện, cao thủ chân chính sẽ không bị người khác phát hiện, cao thủ chân chính sẽ không bị người khác phát hiện chơi ăn gian. Nếu tất cả mọi người là dựa vào vận may thì làm sao có Thần Bài, nếu không thì trực tiếp gọi Thần may mắn là được rồi.
"Bố trí một chút, tôi muốn gặp cô bé này." Tiêu Dật Phàm đứng lên, dáng người cao lớn, đó là một trong những điểm kiêu ngạo của người đàn ông đẹp trai này. Nói về khí chất thì còn tốt hơn gấp trăm gấp nghìn lần.
"Vâng, ông chủ."
Chỉ cần ở nơi nào có người thì nơi đó sẽ có kẻ vô lại. Trang Nhã Khinh cảm thấy câu này nói ra rất đúng, cô lại gặp phải kẻ vô lại nhất trong những kẻ vô lại. Hơn nữa lại là người cô quen biết, là người quen trước đây. Vương Hâm, trước kia anh ta là cổ đông lớn của công ty, là một thành viê của hội đồng quản trị. Ban đầu lúc cô tiếp nhận công ty của cha thì anh ta chính là người phản đối kịch liệt nhất. Nói đến cha, Trang Nhã Khinh cảm thấy mình là người con bất hiếu, nhiều năm như vậy cũng không đi xem một chút. Nhất định phải rút ra chút thời gian đi gặp cha một chút mới được.
Nhìn sắc mặt của Vương Hâm, Trang Nhã Khinh gần như nôn ra. Rõ ràng anh ta tự mình đề xuất muốn đánh bài với cô, bây giờ thua lại có thể giở tật xấu, không thừa nhận, đã thế còn nói cô chơi ăn gian, muốn nhân viên quản lý khám xét người cô.
Nưc cười, trê người Trang Nhã Khinh không có cái gì, ai nói chơi ăn gia thì phải giống trên TV, chỗ nào cũng giấu bài gì đó, sau đó đổi qua đổi lại. Trang Nhã Khinh chỉ là dùng sức mạnh của ý chí, thay đổi bài của mình với đối phương mà thôi, khám xét sao, đương nhiên là không tìm ra cái gì rồi. Nhưng làm sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện bị áp bức và lăng nhục như vậy chứ? Khám người, hơn nữa còn là khám người trước mặt người khác, yêu cầu như vậy, bất cứ ai cũng không có khả năng đáp ứng.
Trang Nhã Khinh tránh tay heo đang với qua đây muốn cởi quần áo cô của tên đàn ông kia, vẻ mặt ghê tởm. "Anh muốn lấy danh nghĩa khám người để ăn đậu hũ của tôi sao?"
"Đúng."
"Tôi thấy đúng là anh muốn ăn đậu hũ của cô bé nhà người ta."
"Có điều là nói cho cùng chơi ăn gian không chúng tôi cũng không tiện nói, nếu không thì cô tự cởi đi, cái này cũng coi là cô tự chứng minh mình trong sạch đúng không."
Trang Nhã Khinh để ý suy nghĩ của người đàn ông kia một chút, thấy được trong đầu người nọ có một từ Lôi.
"Các người cùng bắt nạt một cô bé như tôi. Người ta rõ ràng là thắng nhờ vận may, một nhóm người đàn ông các người lại cố gắng bắt nạt tôi." Trang Nhã Khinh đau lòng nói, trong đôi mắt to tràn ngập nước, chỉ thấy nước mắt kia đảo quanh mắt nhưng lại không rơi xuống. Dáng vẻ này, thật sự làm cho người ta thương tiếc đến tận xương tủy rồi.
Có một số người bắt đầu có suy nghĩ đồng tình, không thể nhìn cô bé này khóc, khóc đến đáng thương như thế này, hơn nữa còn là một cô bé đáng yêu như vậy. "Một cô bé làm sao có thể chơi ăn gian được chứ, có lẽ là trời chiếu cố nó, vận khí tốt mà thôi. Lão Vương, anh là không chịu thừa nhận mình thua cuộc thôi."
Lão Vương chính là muốn cởi bộ quần áo trên người Trang Nhã Khinh xuống.
"Đúng rồi."
"Đúng, cô bé nhỏ như vậy thì làm sao có thể chơi ăn gian được chứ, hơn nữa, ở 'Thiên đường của nhân gian' này làm gì có ai dám chơi ăn gian chứ."
"Ở chỗ nào trong Thiên đường của nhân gian cũng được đặt máy theo dõi, cho dù là ai chơi ăn gian cũng bị phát hiện. Các người nhớ rõ ở lần trước có một người ở bên ngoài, tên là cái gì Thiên Vương đó, đến chỗ này chơi không đến hai ván đã bị phát hiện chơi ăn gian rồi không. Thiên Vương lại không chịu nhận thua, về sau Thần Bài Tiêu Mục của chúng ta còn thắng Thiên Vương kia, khiến anh ta tâm phục khẩu phục đó."
"Đúng, chính là như vậy."
Tiêu Mục?? Chính là người lão già nói đến sao? Chắc lão già chính là Thiên Vương trong miệng mấy người này rồi, cái tên này, là do ông nghĩ ra.
Không đúng, nếu thật sự là Thiên Vương kia, theo như lời mấy người này nói, chưa đến hai ván đã bị phát hiện, thế thì lão già kia làm sao có thể đánh đến tận tầng hai mươi bảy chứ. Hơn nữa, kỹ thuật của lão già sẽ không kém như thế.
"Cảm ơn mọi người, tôi thật sự không chơi ăn gian." Âm thanh Trang Nhã Khinh nói ra còn có chút run rẩy, có chút nghẹn ngào.
"Ông chủ Tiêu đến đây." Không biết là ai nói một câu như vậy, toàn bộ đám người đang vây quanh Trang Nhã Khinh đều tản ra, đều nhìn chăm chú vào người đang ở trong thang máy. Trong nháy mắt, không khí yên tĩnh này còn có chút không tự nhiên. Trang Nhã Khinh vô cùng, rốt cuộc ông chủ Tiêu này có bao nhiêu mị lực, khiến dân cờ bạc ở đây kính trọng anh ra như vậy.