Không có ai có thể tiến hành chiến tranh có tính vĩnh cửu tới cùng, khi nó tiến hóa tới một cực điểm thì tựa như chiến sĩ mặc vào áo chống đạn vô địch không gì thắng nổi cố chấp thủ vệ lãnh thổ của mình, không vì đúng sai, nhưng bất động như núi. Sau đêm nói thẳng hết ra, Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên bình tĩnh lại, vẫn tận tâm tận lực ở bệnh viện chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Tưởng Thị Phi, lòng không có việc khác. Mà Giang Tiềm lại hình như bị một loại sợ hãi bao vây, Nhiễm Nhiễm của anh, cho tới nay đều biểu hiện cho anh một mặt nhu nhược thích khóc, không có chủ kiến, còn lần này, lại cố chấp vượt quá tưởng tượng.
Thật ra thì anh rất muốn không hỏi lý do, không để ý nguyên tắc mà chủ động nhận sai với cô, sau đó có thể thuận nước đẩy thuyền hòa hảo như lúc ban đầu, thu lấy hơi thở ấm áp trên người cô mà mình cần để bỏ đi sự sợ hãi này. Nhưng lý trí nói cho anh biết không thể, anh vẫn không hiểu chân tướng sự tình, tuyệt đối không thể mù quáng nhận sai, nếu không rất có thể tội danh không có chứng cớ sẽ thật sự vững vàng đội lên trên đầu anh.
Cuộc so tài lính trinh sát quốc tế vô cùng gấp gáp, gần đây lượng huấn luyện vô cùng lớn, các chiến sĩ sớm đã quen thao luyện như vậy, cũng không có kêu khổ thấu trời, chỉ có mấy nhân viên kỹ thuật được thuê từ ngoài vào liên tiếp bị không thoải mái, nhưng đều là quân nhân, cắn răng cố gắng cũng không có vấn đề lớn.
Gần đây Giang Tiềm bận việc huấn luyện, còn phải làm nhiệm vụ, cơ hồ là chân không chạm đất, nhưng rỗi rãnh thì trước mắt cơ hồ đều là mặt của Triệu Nhiễm Nhiễm.
Khuông Vĩ rất là không yên lòng với trạng thái của anh, đây là lính mà anh tự tay dẫn dắt ra, thấy anh sống không có tim không có phổi, thật cẩn thận khi làm nhiệm vụ, còn sống ra ngoài thì vẫn yêu đời, làm cho người ta rất khó không hâm mộ sự nhiệt tình dành cho cuộc sống của anh. Khuông Vĩ cảm thấy anh nên làm gì đó cho Giang Tiềm, để cho cậu ấy có thể an tâm, để tránh cho xuất hiện tỷ số thương vong không cần thiết. Còn nữa, anh cũng không muốn khiến một đôi mắt như vậy chảy ra nước mắt.
Vì vậy, anh nghĩ tới con trai Khuông Tiểu Mỗ.
Gần đây tình huống sức khỏe của Triệu Nhiễm Nhiễm đặc biệt không tốt, sau một ngày chăm sóc bệnh nhân tinh lực và thể lực rõ ràng theo không kịp, chị Tưởng và cô thương lượng buổi tối để chị tới coi chừng, cho Triệu Nhiễm Nhiễm về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Cô cũng không phải là người phô trương, hai người thay ca ngày đêm ngược lại cũng có thể nghỉ ngơi tốt. Chị Tưởng mướn một căn phòng ở nhà trọ nhỏ gần bệnh viện, ban ngày ngủ, buổi tối sau khi ăn cơm tối xong thì tới đón Triệu Nhiễm Nhiễm xuống ca. Thật ra thì chị Tưởng ở nhà cũng không thanh nhàn, Triệu Nhiễm Nhiễm nhiều lần khuyên chị về với ông bà, nhưng chị rốt cuộc nhớ thương em trai, nên dời thời gian trở về lại lần nữa.
Mùa đông trời tối sớm, vừa qua năm giờ chị Tưởng sẽ tới đón cô tan ca, Triệu Nhiễm Nhiễm ra khỏi bệnh viện rồi, thuận đường đến chợ bán thức ăn mua ít rau cải, thấy vịt nướng mới nướng ra rất mê người, nghĩ tới Giang Tiềm thích ăn thịt, hỏi giá tiền để mua một con, nhưng vừa lại gần, cái mùi mằn mặn nhơn nhớt kích thích dạ dày của cô cuồn cuộn một hồi.
Vốn cho là đã thích ứng thói quen ăn uống của Giang Tiềm, nhưng dạ dày được Triệu phu nhân nuôi tốt vẫn phản xạ đưa ra kháng nghị, hôm nay nó không muốn tiêu hóa những thứ đồ dầu mỡ này. Triệu Nhiễm Nhiễm chần chờ một chút, vẫn nhắm mắt mua một con vịt nhỏ, mặc dù Giang Tiềm đã thật lâu chưa có về nhà, nhưng đáy lòng vẫn hơi hơi hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện. Sự an toàn của nơi ở cho gia đình quân nhân không cần lo lắng, ai cũng không có can đảm chạy tới nơi đây gây sự, Triệu Nhiễm Nhiễm bước lên một đoạn cầu thang cuối cùng đã thở hổn hển rồi, vừa định mở cửa phòng, đột nhiên dưới chân dẫm lên thứ gì đó mềm mềm, sợ thứ xách trên tay rơi hết trên mặt đất, vội vàng lui lại mấy bước, cẩn thận mở to hai mắt tìm tòi chướng ngại vật.
Lúc này đèn tự động đã sáng, sau khi Triệu Nhiễm Nhiễm thấy rõ, dở khóc dở cười nhìn chằm chằm thú cưng không tính là thú cưng trên chân —— bạn học tiểu Khuông, Khuông Tiểu Mỗ.
"Thím Giang à, ngài về rồi, cháu đợi đến cả hoa cũng héo."
Triệu Nhiễm Nhiễm bị cậu nghiêm trang giả bộ nhỏ đại nhân giọng điệu chọc cười, "Cái người này câu học với ai?"
"Đấu địa chủ đấu tới."
Triệu Nhiễm Nhiễm đỡ cậu dậy, thuận tay phủi bụi trên mông, "Sao lại ở cửa nhà cô, đến đây lúc nào? Ai đưa cháu tới?"
"Ba cháu đưa cháu tới, cũng chưa chờ bao lâu đâu, dù sao lúc tới trời vừa tối."
"Vậy thời gian cũng rất dài, có lạnh hay không? Sao ba cháu lại đặt cháu ở cửa không lo gì thế."
Khuông Tiểu Mỗ lắc đầu một cái, "Ba cháu không am hiểu giao thiệp với phụ nữ, lại nói cháu cũng không lạnh, thật không chờ bao lâu, trước kia cháu chờ ba cháu, có vài lần ngồi ở cửa nhà chờ một đêm cũng không đợi đến người."
Trong nháy mắt Triệu Nhiễm Nhiễm liền thương tiếc đứa bé này, nghĩ đứa nhỏ này nhỏ tuổi đã mất mẹ, lại vẫn ngoan ngoãn, thật khiến người ta yêu thương.
Khuông Tiểu Mỗ vào nhà liền ôm lấy lò sưởi không buông tay, hô to thật ấm áp thật ấm áp.
"Cháu ăn cơm chưa?" Triệu Nhiễm Nhiễm hỏi.
"Không có, cơm trưa cũng không ăn, đang chờ ăn cơm thím làm đó."
Triệu Nhiễm Nhiễm đeo tạp dề, cười xoa xoa đầu của cậu. Được rồi, cô thừa nhận, ở chung với bạn học tiểu Khuông trưởng thành sớm rất thoải mái, dễ dàng hơn mấy đứa bé hay khóc rất nhiều.
Cô cũng không suy nghĩ xem, cô toàn tiêm cho mấy bé thì sao mấy bé không khóc được, làm sao mà hòa hợp chứ?
Khuông Tiểu Mỗ thấy thức ăn xong liền chà sát tay, "Ơ, thức ăn này thật là phong phú, tất cả thuộc về cháu, hôm nay chú Giang không về được nhé."
Triệu Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, "Cháu học ai keo kiệt thế?"
Bạn học tiểu Khuông miệng đầy cơm, hàm hàm hồ hồ nói, "Người giữ cờ đỏ, chính là cô giáo cờ đỏ của cháu, cô ấy lắm mồm lên còn lợi hại hơn cháu nhiều."
"Còn quốc huy nữa." Triệu Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói, rồi gắp thức ăn cho cậu, "Chú Giang của cháu không về, bàn thịt này đều là của cháu."
"Thím Giang thím vậy là không được, cháu định sẽ theo cô lăn lộn suốt kỳ nghỉ đông, ngày ngày thịnh soạn như vậy sẽ ăn chết thím."
Khuông Tiểu Mỗ khẽ mỉm cười, giống như ở chỗ này chờ giải thích với cô, lộ ra vẻ mặt thím rốt cuộc cũng hỏi trọng điểm, "Cháu nghỉ đông rồi, ba cháu không có thời gian giữ cháu, thím phải trông nom cháu."
Triệu Nhiễm Nhiễm nóng nảy, "Không được, ban ngày cô không có thời gian, cô phải ở bệnh viện chăm sóc bệnh nhân."
"Không sao, ban ngày thím cứ làm việc của thím, chừa cơm cho cháu là được, mình cháu ở nhà không sao, thật sự nhàm chán cũng có thể đến bệnh viện với thím, giải buồn cho thím."
Triệu Nhiễm Nhiễm uất ức, "Ý này ai ra cho cháu?"
"Cháu.... tự cháu, chỉ là đã được ba cháu đồng ý. Thím yên tâm, nếu chú Giang có thể trở lại, ba cháu khẳng định cũng nhàn rỗi, ba về cháu liền về nhà, ba đi cháu lại đến."
Triệu Nhiễm Nhiễm rất muốn cự tuyệt, nhưng bạn học Khuông để đũa xuống, mặt nặng nề tố cáo, "Thím không đồng ý? Thím cũng không lo cho cháu?"
Cô còn uất ức hơn cậu bé, Triệu Nhiễm Nhiễm ngửa mặt lên trời thở dài, cô có thể ném nó ra hay không, ai tới ban cho cô sự kiên quyết to lớn đó đi. Khẳng định không ai, cho nên, bạn học tiểu Khuông rốt cuộc vẫn trắng trợn vào ở.
Nhà cũng còn một phòng trống, cho Khuông Tiểu Mỗ ở cũng được, chỉ là căn phòng kia hướng bắc, hơn nữa chưa bao giờ có người ở, không có thảm điện, nhiệt độ thật sự là thấp. Tiểu Khuông cũng không để ý, ôm tấm chăn liền muốn ngủ. Cậu càng nghe lời như vậy, Triệu Nhiễm Nhiễm càng đau lòng, trong lòng đặc biệt băn khoăn, suy nghĩ một lát dù sao Giang Tiềm cũng không về, khẽ cắn răng mời. "Hay là, cháu ngủ chung giường lớn với cô đi, đừng để cháu bị cảm lạnh."
Ánh mắt Khuông Tiểu Mỗ sáng lên, gật đầu mạnh.
Thật ra thì Triệu Nhiễm Nhiễm cho tới bây giờ tán gẫu vui vẻ với Triệu Trí Lược thì luôn ngủ trên một cái giường, đứa bé tám tuổi còn chưa lớn bằng cái gối ôm của cô, ngủ cùng nhau thật sự không có gì. Triệu Nhiễm Nhiễm mệt mỏi, ngáp mấyi ái liền chuẩn bị ngủ. Tiểu Khuông đẩy đẩy cô, "Thím Giang thím đã ngủ chưa?"
"Ừ, ngủ."
Tiểu Khuông vui vẻ, ngón tay sờ lên mắt của Triệu Nhiễm Nhiễm tự nhiên nói, "Thím Giang, lần đầu tiên cháu nhìn thấy thím thì thật cảm thấy giống mẹ như đúc."
Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức mất ráo buồn ngủ, nghiêng người sang nhìn cậu, "Hả? Thiệt hay giả?"
"Thật." Khuông Tiểu Mỗ nói, "Chẳng qua lúc nãy cháu cẩn thận nhìn lại một lần, ừ, thật ra thì chỉ có mắt cực kỳ giống, còn có nụ cười, với lại cho cháu cảm giác rất giống, chứ cô đẹp hơn mẹ cháu."
Không biết có phải là bị lời nói hơi thương cảm của cậu lây cho, từ trong đáy lòng Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên xông ra một làn sóng tình thương của mẹ, "Chắc là phong cách giống nhau, cho nên cháu mới dựa vào cô, cháu chắc chắn là đồ đệ của chú Giang, đều dính chặt người khác như nhau."
Tiểu Khuông chẳng biết xấu hổ gật đầu, "Thật ra thì cháu chỉ có ấn tượng với hình của mẹ cháu, chẳng qua cháu nguyện ý sống chung với cô."
"Cô không đuổi cháu đi đâu, không cần nịnh nọt."
Khuông Tiểu Mỗ cười ha ha ra tiếng, "Thím Giang thật đáng yêu, lần đầu tiên cháu gặp người đáng yêu như cô cờ đỏ của cháu đấy."
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng bị đứa bé tựa như người lớn này chọc cười, thật ra thì ngày cô độc như vậy có người ở chung cũng là rất tốt.
"Thím Giang, gần đây chú Giang bận rộn, chứ không phải chú ấy không muốn về, thím đừng giận chú ấy." Khuông Tiểu Mỗ nói hết lời giống như đọc thuộc lời thoại rồi lại tăng thêm một câu, "Chú ấy đặc biệt nhớ thím, đặc biệt nhớ thương thím, buổi tối luôn ngủ không ngon, lượng cơm ăn cũng giảm, chỗ của bọn họ không giống quân khu bình thường, làm việc gọi điện thoại đều không dễ dàng."
Nụ cười của Triệu Nhiễm Nhiễm rất mềm mại, "Lời này ai dạy cháu nói?"
Khuông Tiểu Mỗ chuyển con ngươi một cái, quyết định nói thật, "Không phải ai dạy, mặc dù ba cháu bào cháu nói, nhưng mà nơi đó của họ đúng là như vậy, giữa mùa đông cũng để cánh tay trần huấn luyện, cháu thật sự không có khoa trương."
"Cô biết rõ, cám ơn cháu và ba cháu." Triệu Nhiễm Nhiễm giúp cậu dịch dịch góc chăn, "Ngủ đi."