Đoàn trưởng Ngô nhìn Giang Tiềm tỏ vẻ bình tĩnh không biết sợ đứng ở trước bàn cơm, còn có Triệu Nhiễm Nhiễm xoắn vạt áo cúi đầu phía sau anh, tựa như cô dâu nhỏ, anh cũng không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung.
Lúc nãy hai người này. . . . . . Không đúng, là tên tiểu tử này, dám nói muốn dẫn cháu gái chưa xuất giá của anh ra bên ngoài ở một đêm, điều này rõ ràng là xem những người lớn thành bài trí. Cậu ta sao lại không biết xấu hổ mà mở miệng chứ, đừng nói là cháu của anh, dù là con gái nhà ai cũng không được, lén lút còn chưa tính, lại dám thả nổi lên mặt. Huống chi còn là xin lãnh đạo cho nghỉ, huống chi lãnh đạo của cậu ta còn là dượng nhỏ của cô gái đó, nếu đồng ý, sao không phụ lòng chị vợ và chiến hữu cũ chứ.
"Giang Tiềm cậu. . . . Thôi, tôi không phê bình cậu."
"Việc này. . . . Được?"
"Cậu. . . ." Đoàn trưởng Ngô tức giận trợn mắt, "Cút trở về liên cho tôi, sắp bị điều đi còn tìm việc cho tôi nữa, không cho nghỉ."
"Tôi vốn đang nghỉ phép mà." Giang Tiềm mắng xéo một câu, rất nghiêm túc giải thích, "Thời gian nghỉ kết hôn đã sớm phê xuống, hôm nay bắt đầu. . . . Công việc trong liên đều đã an bài tốt rồi, với lại Đặng Vĩnh Đào còn ở đó mà."
Ngày ngày ăn uống đều ở cùng nhau, hoàn cảnh đặc biệt trong quân khu khiến cho không ít thuộc hạ và lãnh đạo như anh em của nhau, nhưng Giang Tiềm trời sinh đã không lớn không nhỏ, nhưng kỳ lạ là không gây phiền cho người khác.
"Không được, tôi không đồng ý."
"Hành động của tôi là tự do, tôi chỉ xin giùm Nhiễm Nhiễm."
Đoàn trưởng Ngô thật lâu mới hồi hồn, không ngờ tiểu tử này căn bản không có xin phép mình, mà là đang thương lượng với đoàn trưởng phu nhân đấy. Anh quay đầu lại nhìn bà xã một cái, cô đang cúi đầu không biết ăn cái gì, bả vai thì hơi rung động.
"Cậu xin cho ai cũng không đồng ý, chúng em em vừa nói coi là."
Giang Tiềm không lớn không nhỏ cũng bận tâm anh là lãnh đạo, không dám coi anh như Khuông Vĩ, lập tức cũng không lên tiếng, cứng cổ nhìn chằm chằm Trương Tư Đình. Triệu Nhiễm Nhiễm ở phía sau kéo vạt áo anh, mấy câu nói của dượng nhỏ lúc nãy làm cô sắp khóc rồi. "Thôi đi Giang Tiềm."
Lúc ấy đoàn trưởng Ngô liền bị nghẹn, thì ra anh chính là cây gậy làm chia rẽ vợ chồng son người ta.
Giang Tiềm bất động, cứng đầu cứ như con lừa vậy, hai người này thật là xứng, cứ lên cứ như không muốn sống. Triệu Nhiễm Nhiễm lại kéo kéo góc áo của anh, nhỏ giọng oán giận, "Sao không nói đàng hoàng chứ."
"Anh không nói đàng hoàng sao." Giang Tiềm suy nghĩ một lát, bình tĩnh kể lại, "Tôi và Nhiễm Nhiễm bốn tháng lẻ tám ngày chỉ gặp mặt một lần chưa tới nửa giờ, tổng cộng chỉ gọi năm cuộc điện thoại, hai cuộc không đến mười phút, ba cuộc chỉ một phút. Chúng tôi quen nhau hơn một năm, ngắt đầu bỏ đuôi đối mặt sống chung không tới nửa tháng, chúng tôi. . . ."
"Giang Tiềm đừng nói. . . . . ." chóp mũi Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ bừng, Giang Tiềm sờ sờ khóe mắt cô, nói tiếp, "Nhiễm Nhiễm đã bắt đầu xa lạ với tôi, tôi không thể còn sống riêng ở dưới tình huống có thể gặp mặt cô ấy, trước sau hôn nhân không phải nguyên nhân, không có ở trong phạm vi cân nhắc."
Đoàn trưởng Ngô không nói, liếc mắt nhìn bà xã, anh hiểu tâm trạng của Giang Tiềm hơn ai hết, năm đó cũng là như vậy, nhưng chính anh lại không làm được. Trương tư đình có lẽ cũng nhớ đến quá khứ, trầm mặc một lúc lâu, nửa ngày mới khoát khoát tay, "Đi đi, em làm chủ đồng ý, nghĩ đến ba mẹ cháu ấy cũng có thể hiểu họ, Giang Tiềm. . . . . ." Còn muốn dặn dò cái gì, suy nghĩ một lát thật sự là không cần thiết, ngay từ lúc lễ mừng năm mới Triệu Nhiễm Nhiễm mạo hiểm bão tuyết đến thăm Giang Tiềm thì sợ rằng đã sớm xảy ra. "Thôi, đi đi."
Giang Tiềm lập tức chào bảo đảm, "Ngài yên tâm đi."
. . . . . . . . . . . .
Bọn họ đuổi kịp một chuyến xe đò đến huyện cuối cùng, trong hai tiếng đi xe, Giang Tiềm vẫn ôm Triệu Nhiễm Nhiễm vào trong ngực thật chặt, cúi đầu là có thể nhìn thấy xoáy tóc nho nhỏ xinh đẹp kia. Triệu Nhiễm Nhiễm có một mái tóc cực kỳ đẹp, không có chỗ nào không khéo léo tuyệt vời, chất tóc đen nhánh nồng đậm, mép tóc cũng xinh đẹp, giống như thiếu hay thêm một cọng tóc cũng có thể phá hư sự hoàn mỹ. Hình dáng gương mặt là hình trái xoan, mắt xếch, mũi cao, môi mềm, da trắng mịn, nhìn cự ly gần cũng không thấy được lỗ chân lông, gương mặt này không phải rất đẹp, lại rất đáng xem.
Hô hấp nóng bỏng của Giang Tiềm phun bên má Triệu Nhiễm Nhiễm, mắt thường có thể thấy được lông tơ mảnh ngắn phập phồng, nhất thời nhịn không được, nhẹ nhàng ngậm vành tai nho nhỏ, liếm bú chậm, sau đó thấy vành tai bắt đầu từ từ hồng đến gương mặt, ngẩng đầu nhìn anh thì trong tròng mắt còn chứa nước.
"Không ai nhìn thấy." Giang Tiềm nhỏ giọng nói, lại duỗi đầu lưỡi liếm lúm đồng tiền lộ ra của cô. "Cho anh hôn đi."
Trong buồng xe đã tối đen như mực rồi, dựa vào gần hơn cũng sẽ không có người chú ý. Triệu Nhiễm Nhiễm nhắm mắt lại, mặc cho môi lưỡi anh dây dưa, từ từ tìm về cảm giác quen thuộc gắn bó kề cận bên nhau như trước.
Nụ hôn này của anh dịu dàng hơn bao giờ hết, dùng miệng đụng vào, dùng đầu lưỡi liếm láp, dùng răng cắn môi trên, mài một lát rồi mút nhẹ, không sợ người khác làm phiền từ môi đến khóe miệng rồi đến lúm đồng tiền, kiên nhẫn đợi cô chủ động hé ra nghênh đón.
Trước kia anh đã dạy cô, lúc hôn môi thì đôi môi làm chủ, nhưng các bộ phận khác trên cơ thể cũng phải phối hợp, như vậy nụ hôn mới hoàn mỹ. Triệu Nhiễm Nhiễm bị kéo cũng rất rung động, tìm được tay của anh, ngón tay út khoác ngón tay út, quấn quít trong chốc lát thì từ từ hướng lên, vuốt ve cánh tay và bả vai cứng rắn của anh, dừng lại ở trên cổ, ôm chặt từng chút, đôi môi không tự chủ hé ra. Đầu lưỡi Giang Tiềm liền chui vào, không dùng lực, chỉ mút nhẹ, rồi buông ra, lại mút chặt. . . . Rất kiên nhẫn mà ngay cả mình cũng cảm thấy không thể tin được, làm Triệu Nhiễm Nhiễm không có một chút cảm giác bị áp bức, thoải mái theo động tác đẩy đưa của anh, cho đến càng ngày càng say mê, đến lúc anh dừng lại, cô vẫn còn tiếp tục.
Triệu Nhiễm Nhiễm xấu hổ muốn chết, xoay người đưa lưng về phía anh che giấu gương mặt đỏ ửng của mình. Giang Tiềm cho rằng cô tức giận, thổi hơi vào lỗ tai cô, "Đừng giận mà vợ, em sờ sờ anh, đã sắp nổ tung."
Anh nói chuyện từ trước đến giờ đã lưu manh, nghe bao nhiêu cũng không quen, Triệu Nhiễm Nhiễm làm bộ nhắm mắt lại, "Tự anh sờ đi, em không sờ nữa."
"Đã có vợ rồi, ai còn tự sợ mình, em đừng khách sáo mà."
"Giang Tiềm, ở trên xe đấy."
Giang Tiềm gần sát, mặt đụng mặt, nháy mắt mấy cái, dùng lông mi khều khều cô. Triệu Nhiễm Nhiễm bị nhột cười ha ha, bấu nhẹ cánh tay của anh, lại ôm lấy hông của anh làm nũng, vùi mình vào một cách tự nhiên. Giang Tiềm yên tâm cười, xem đi, ở chung luôn tốt, mới một lát đã thả lỏng tay chân.
"Nhiễm Nhiễm, còn cảm thấy xa lạ không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm sững sờ, hơi dẩu miệng không được tự nhiên, cánh tay ôm eo anh lại siết chặt hơn, thoải mái chôn ở bên trong không muốn ra ngoài, "Có sao? Đâu có đâu." Tính tình lì lờm như con lựa lại nhô ra, mấy lời như ‘lâu quá không gặp mặt không thích ứng’ đã nói trước đó tự động bị loại bỏ. "Vốn không có, không được nói em có."
Cô nổi tính lưu manh, Giang Tiềm cũng liền bị chọc vui, lại cảm thấy vẫn chưa trở lại quen thuộc như quá khứ. Trước kia Triệu Nhiễm Nhiễm vừa thấy anh liền làm nũng, khiến trái tim người ta hòa tan, rất là dính người. Giang Tiềm nghĩ, dù sao có một buổi tối mà, cần phải hòa tan cô với mình.
Trước khi đi đoàn trưởng phu nhân mặc dù không nói ra lời dặn, nhưng trong lòng Giang Tiềm lại tựa như gương sáng, có điều lúc anh xuôi gió xuôi nước nhìn thấy Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không khống chế được lý trí của mình, huống chi hôm nay có cớ bồi dưỡng tình cảm. Triệu Nhiễm Nhiễm bị anh xoa đến cả người phiếm hồng, thở hổn hển không đều đặn, nhấc đầu của anh lên nhỏ giọng nói, "Giang Tiềm, anh bảo đảm gì với dì em hở?"
"Bảo đảm chăm sóc em tốt, bảo đảm phục vụ em tốt, bảo đảm khiến em thoải mái một lần tiếp một lần, bảo đảm. . . . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm thật muốn khóc, thật có chút không chịu nổi, tay chân đã mềm nhũn mất sức rồi, trong bụng nhỏ giống như có dòng nước nóng chảy lên xuống, còn có sự chờ mong không rõ ràng .
"Giang Tiềm, đừng được không? Em. . . . . . Em khó chịu."
"Là thoải mái hay là khó chịu?"
"Ai nha dù sao. . . . . . Em không hình dung ra được."
"Đó chính là thoải mái." Giang Tiềm cười cực vô lại, tay miệng đều bận rộn trên hai phần mềm mại trước ngực cô.
"Sao anh gặp em thì chỉ nghĩ đến mấy chuyện này thôi?"
Lúc này Giang Tiềm ngẩng đầu lên, tay không đình chỉ, dò tiếp bên dưới, cong hai ngón tay lên vuốt khẽ vê chậm. Triệu Nhiễm Nhiễm cong eo, lại co rút một hồi.
"Nghĩ về em không phạm pháp, với lại cũng không phải chuyện xấu. Nhiễm Nhiễm em nhìn anh, nói cho anh biết em cũng thích có đúng hay không? Đừng xấu hổ, cũng không cần nghĩ nhiều, nhớ, chỉ cần là em với anh, anh với em, vậy thì không có cái gì không thể." Tay anh lại giật giật, tiến vào sâu hơn chút, "Nơi này phải tiếp nạp anh cả đời, cho nên chỉ cần gặp em, thì anh vĩnh viễn có dục vọng với em."
Triệu Nhiễm Nhiễm quên cả ngượng ngùng, đầu óc dần dần rõ ràng, ý của anh là, hai người bọn họ vô luận từ trong lòng hay thân thể đều không nên có cách ngại, nên hoàn toàn thẳng thắn, hơn nữa mặc kệ giày vò ra tư thế gì cũng không thể ngượng ngùng.
"Giang Tiềm. . . . . . Anh lưu manh."
"Em nghe anh đi." Giang Tiềm đứng thẳng người, dùng sức tách cặp chân cô ra, tư thế mở lớn, chỗ mắc cỡ không hề bị che giấu dưới ánh đèn trắng sáng. Anh lại cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên nơi hồng hồng kia. "Thật xinh đẹp, đã sớm muốn hôn nơi này."
Mặt của Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ hết, chỉ có thể khép chặt mắt không nhìn. Giang Tiềm cũng không theo, quấn cô muốn cô cầm thứ cứng rắn của mình, kéo lên kéo xuống, miệng thở hổn hển.
"Nhiễm Nhiễm em nhớ, chúng ta đã sớm độc thân, không thể xa lạ với bản thân mình." Anh nói xong, vừa dùng sức đi vào, vừa tìm môi, mắt, bàn tay của cô để hôn, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào trên cơ thể cô, tuyệt không cho phép có chút máu mủ xa cách với anh.
Triệu Nhiễm Nhiễm bị anh nhìn, nước mắt bất tri bất giác liền rớt xuống. Trái tim cô yêu anh chưa từng thay đổi, chỉ là sống một mình quá lâu, lâu đến quên mất cảm giác khi hai người tựa sát. Giống như là muốn phát tiết hết sự nhớ nhung vì lâu dài không thể gặp mặt giấu rra ngoài, chợt ôm chặt cổ của anh, "Giang Tiềm, em nhớ anh, nhớ đến tim cũng chết lặng."
. . . . . . . . . . . .
Sáng hôm sau Giang Tiềm tỉnh lại trước, tối qua giày vò dữ dội, nên Triệu Nhiễm Nhiễm còn đang ngủ say, cả người áp sát vào trong ngực, một chân còn khoác lên trên eo anh. Bàn tay Giang Tiềm vuốt ve cơ thể trần trụi, chỉ mặc một cái quần lót nhỏ này. Thật ra thì hai người hiếm có cơ hội làm chuyện như vậy, nhưng Giang Tiềm vẫn nuôi thành một tật xấu trong các lần có số lượng không nhiều này, chỉ cần ngủ cùng nhau, tuyệt đối không cho phép Triệu Nhiễm Nhiễm mặc quần áo, nhiều lắm là chừa quần lót nhỏ, mình thì cái gì cũng không mặc.
Người trong ngực giống như bị quấy rầy không nhẹ, chà chà lỗ mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào ngực anh sâu hơn, còn cọ xát. Giang Tiềm cười xấu xa nắm cằm của cô, cúi đầu in xuống, hôn Triệu Nhiễm Nhiễm đến không thở nổi, kêu ‘ ưmh ưmh ’ mới buông ra.
"Hít. . . ." Răng mèo nhọn cắn người thật đau, Giang Tiềm liền dùng sức, ôm cô lật người, để cho cô nằm ở trước ngực mình. "Dám cắn anh à."
Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn không muốn mở mắt, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào ngực anh, dính dính dán dán làm nũng. "Tiềm Tiềm, để cho em ngủ tiếp một lát đi, eo em thật đau."
"Vậy thì ngủ tiếp một lát đi, dù sao buổi tối về tới nhà em là được."
"Hôm nay về nhà à?"
"Dĩ nhiên, còn có rất nhiều chuyện kết hôn chưa có thương lượng đấy."
"Chuyện gì? Không phải nói trở về nhà anh kết hôn à, nhà anh nói được là được."
Bàn tay Giang Tiềm không ngừng dao động, "Anh nói chuyện thân thích bên em có thể qua bao nhiêu người, còn có Tưởng Thị Phi cũng muốn đi, thống kê xong mới có thể đặt khách sạn."
"A, anh lo đi, em mặc kệ."
Giang Tiềm cưng chìu vuốt tóc vợ, mặc kệ thì mặc kệ đi, dù thế nào đi nữa lúc có anh ở đây cô chỉ cần lo chơi, lo vui vẻ là được, chuyện khác đều không cần cô quan tâm.