Giang Tiềm kéo tay Triệu Nhiễm Nhiễm đi vào đại sảnh thì tất cả âm thanh trong nháy mắt dừng lại, mặc kệ là người từng gặp hay chưa từng gặp Triệu Nhiễm Nhiễm đều đưa ánh mắt đến trên người cô gái mảnh mai yếu đuối đó.
Nếu như không xem mặt, hai người này đứng chung thật xứng đôi, nhưng vừa nhìn mặt, một đen một trắng, một côn đồ một phong cách mỹ nữ, trong nháy mắt liền khiến Giang Tiềm có vẻ tệ hơn nhiều.
"Nhìn đâu vậy?" Giang Tiềm hô lên, đoàn người liền ‘ ô ngao ’ ồn ào lên, nếu không phải cách bàn có lãnh đạo, không chừng liền chồng chất đè Giang Tiềm xuống rồi.
Triệu Nhiễm Nhiễm hơi bị mấy con sói khoác áo xanh này hù sợ, nên tránh sau lưng Giang Tiềm. Giang Tiềm đá liên trưởng bảy và liên trưởng chín sang một bên, rồi tìm hai cái ghế ngồi xuống. "Vợ tôi, về sau gọi chị dâu, nghe được không?"
Giang Tiềm không hiểu cái gì là dáng vẻ lãnh đạo, từ trước đến giờ luôn hoà mình với người bên dưới, nói xong những lời này, lập tức có mấy trung đội trưởng tuổi trẻ cố ý đùa, bèn đứng thẳng hành lễ, "Chào chị dâu."
Khăn giấy trong tay Triệu Nhiễm Nhiễm ‘xoạch’ rớt xuống đất, không biết đáp lại thế nào mới tốt. Giang Tiềm cho bọn họ ngồi xuống, còn thuận tiện trợn mắt nhìn mấy lần, dọa vợ sợ thì ai cũng không đền nổi. Quay đầu trấn an Triệu Nhiễm Nhiễm, "Không cần để ý bọn họ."
Rốt cuộc là có thân phận, gây nữa cũng không quá mức, với lại còn có người lãnh đạo ở đây, doanh trưởng số ba luôn bao che cấp dưới, Giang Tiềm là lính của anh ta, tìm được cô gái tốt không dễ dàng, sao có thể để cho vợ anh chịu khi dễ, với lại da mặt con gái vốn mỏng, cho nên doanh trưởng số ba lập tức hô một tiếng, "Tất cả đều đàng hoàng một chút cho tôi."
Anh vốn có ý tốt, bất đắc dĩ lại ở chung với đám đàn ông quen rồi, âm thanh quá lớn, lập tức dọa Triệu Nhiễm Nhiễm sợ, len lén lôi kéo ống tay áo Giang Tiềm, "Doanh trưởng các anh có phải thấy em phiền không?"
Giang Tiềm cười đến nghẹn, "Ừ, thấy em phiền, ai bảo em chia tay anh."
Triệu Nhiễm Nhiễm há miệng muốn phản bác, lại nghe anh nói, "Không cho phép vô duyên vô cớ giận anh nữa, tức giận phải phát ngay mặt anh."
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu một cái, Giang Tiềm thấy cô như vậy nhịn cười không được, bàn tay cầm chặt hơn chút nữa.
Đang cười, sau lưng liền bị người ta vỗ một cái, Giang Tiềm phản xạ có điều kiện muốn đánh lại, bàn tay cũng nâng lên.
"Ai ~~~~ anh đánh anh đánh, nơi này nè" người tới duỗi mái tóc dài tới, không nhanh không chậm nói, "Đàn ông mà đánh phụ nữ thì không phải đàn ông."
Triệu Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn sơ, sau đó, liền thấy một cô gái mập nhỏ, sau lưng còn có Đặng Vĩnh Đào. Đặng Vĩnh Đào thấy cô nhìn mình, đặc biệt chột dạ đặc biệt mất tự nhiên cười cười, "Em dâu, ở đây à."
Không đợi nói chuyện, Giang Tiềm đã không vui, "Ai nha, anh còn dám đến gần tôi nữa, muốn bị đánh phải không?"
Đặng Vĩnh Đào liếc mắt xem thường, nếu không phải vợ đòi tới đây tham gia náo nhiệt, đánh chết anh cũng không dám va vào trên họng súng!
"Em là đối tượng của Giang Tiềm - Triệu Nhiễm Nhiễm à." vợ Đặng Vĩnh Đào tên Xa Viên, vóc dáng không cao, hơi mũm mĩm, con người cũng ngây ngốc đáng yêu. "Đào Tử nhà tôi nói em còn ngốc hơn tôi, xem ra quả thật như thế!"
Đặng Vĩnh Đào lập tức muốn kéo cô qua đánh mấy cái.
Xa Viên tự quen thuộc ngồi ở bên cạnh Triệu Nhiễm Nhiễm, đoạt tay cô từ trong tay Giang Tiềm cầm lấy, nhỏ giọng hỏi, "Em đẹp vậy, sao lại thích tên đầu gấu kia?"
Xa Viên dễ quen thuộc, Triệu Nhiễm Nhiễm thì dễ dàng bị bắt cóc, trong chốc lát hai người liền lên đấu khẩu rồi, khiến Giang Tiềm cùng Đặng Vĩnh Đào nhìn toát ra mồ hôi.
Nửa giờ sau. . . . . .
"Nhiễm Nhiễm em không biết, cô dâu hôm nay đặc biệt không khiến người ta thích, mắt cứ nhìn chằm chằm đàn ông, tôi thật muốn trùm bao ni lông lên đầu Đào Tử."
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu tán thành, "Là rất đáng ghét ."
"Em biết cô ta?"
"Không không không, tôi chưa nói gì cả." Triệu Nhiễm Nhiễm liền vội vàng lắc đầu, "Chỉ. . . . . Chỉ là ấn tượng đầu tiên thôi. Ai, hai ta đừng nói xấu sau lưng người ta."
Xa Viên thần bí nhướng đuôi lông mày lên, "Tôi thì sao, ấn tượng đầu tiên của em dành cho tôi như thế nào?"
Xa Viên có mũi nhỏ mắt nhỏ miệng cũng nhỏ, mập thì mập nhưng mũm mĩm, da thật đẹp, trắng trẻo hồng hào, Triệu Nhiễm Nhiễm kìm nén dữ lắm mới không có véo mặt cô.
"Dĩ nhiên thích chị rồi, chị thật đáng yêu nha."
Xa Viên vui vẻ cười, vô liêm sỉ, "Người Trung Quốc đều nói như vậy. Ai, chồng tôi thật có dự kiến trước, anh ấy sớm nói hai ta có thể chơi chung, xem đi, quả thế. Em nói thật với tôi nào, chồng tôi lừa dối em, em có đau lòng lắm không, có giận anh ấy không?"
"Lừa dối cái gì?" Triệu Nhiễm Nhiễm đã sớm quên chuyện này, "A, chuyện nói Giang Tiềm ngã bệnh à, ai nha tôi không có tức giận, nếu không cũng muốn tới đây thăm anh ấy, anh ấy không có ngã bệnh thật tôi rất cao hứng đấy."
"Cũng biết em không phải là người hẹp hòi, tôi ghét nhất động phụ nữ một chút là tức giận."
Lúc này Giang Tiềm chen vào nói, "Ai mụ béo, cô ấy không tức giận nhưng tôi tức giận, giày vó khiến vợ tôi bệnh luôn đó."
"Kêu ai mụ béo hả, đồ gấu mù."
"Em là mụ béo, qua một bên, chớ dạy hư vợ tôi." Giang Tiềm kéo tay Triệu Nhiễm Nhiễm trở về, trong nháy mắt lại bị Xa Viên đoạt lại.
Xa Viên trừng mắt nhìn anh, xoay mặt liền cười híp mắt hướng về phía Triệu Nhiễm Nhiễm, còn nhõng nhẻo lắc lắc tay của cô, "Nhiễm Nhiễm Nhiễm Nhiễm, em xem anh ấy nói xấu tôi, tôi chỉ hơi mập thôi mà, dáng em thật đẹp đó, em làm sao có thể gầy vậy, gầy thế mà da vẫn còn đẹp."
"Việc này phải hỏi mẹ tôi nha." Triệu Nhiễm Nhiễm lộ vẻ mặt vô tội, "Da chị cũng đẹp mà, giống như đứa trẻ ba tuổi."
"Nhưng tôi mập." Tiếp tục lôi kéo tay của cô lắc lắc, "Tôi cũng không phải chưa từng giảm mập. . . . . ."
"Em thế mà cũng gọi là giảm cân?" Lần này là Đặng Vĩnh Đào chen vào nói, "Vừa uống thuốc giảm cân, vừa cầm móng heo ăn, em có thể giảm xuống, Dương quý phi cũng có thể giảm xuống."
"Ông xã anh cũng nói xấu em hả." Nói xong uất ức nâng gương mặt, Triệu Nhiễm Nhiễm dính vào bên tai cô nói, "Anh nói em là Dương quý phi, đại mỹ nhân đó, đây là khen em à."
Xa Viên trong nháy mắt vui vẻ, tưởng thật, "Anh cứ như vậy, cứ nịnh nọt không biết xấu hổ."
Lại sau nửa giờ. . . . . .
"Cái gì? Không biết dỗ trẻ em? Em không phải là y tá khoa nhi sao?"
"Y tá nhi khoa mới không biết dỗ con nít, chỉ biết cầm kim tiêm hù dọa người."
"Vậy thì đủ rồi, em có thời gian thì cứ đến nhà tôi giúp tôi trông Nha Nha, lặng lẽ nói cho em biết, tôi viết tiểu thuyết trên web, gần đây đang làm bản thảo gấp."
"Chị không sợ con gái chị bị em hù sợ à."
"Không có việc gì, bé gái thích khóc không tính là chuyện gì, làm ơn nha Nhiễm Nhiễm."
Kết quả hôm đó, thu hoạch lớn nhất của Triệu Nhiễm Nhiễm chính là có thêm một người bạn tốt mũm mĩm, còn đồng ý lời mời dọn hành lý từ khách sạn đến nhà chỉ đạo viên Đặng.
Buổi tối hôm đó, chỉ đạo viên Đặng liền bắt đầu trực, cùng Giang TIệm ở trong liên bộ cãi nhau.
Đặng Vĩnh Đào, "Cậu nói xem cậu kêu tôi tới làm gì, đấng mày râu như cậu trực còn phải tìm người theo, cậu có ngại không."
Giang Tiềm cười cực vô lại, "Anh ở nhà vợ tôi làm gì đều không dễ dàng."
Đặng Vĩnh Đào, "Vậy để tôi ngủ ở liên bộ cũng được mà, cần gì đánh tiếng đi trực, xảy ra chuyện gì cũng phải gánh trách nhiệm."
Giang Tiềm, "Anh không đau lòng à? Mấy ngày trước lừa gạt vợ tôi, cô ấy bị đông lạnh bệnh, hiện tại vợ anh còn bắt cóc vợ tôi, tôi đã xin nghỉ hôm nay rồi đấy."
Tú tài gặp quân binh, có lý không nói được, Đặng Vĩnh Đào có một người vợ khiến người ta không yên tâm, còn gặp phải Giang Tiềm. . . .
Kết quả, vừa cẩn thận vợ đừng gây chuyện, vừa khắp nơi cẩn thận bị trả thù.
. . . . . . . . . . . .
Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy tất cả đều rất mới lạ, Xa Viên dỗ con gái ngủ xong liền mang gối tới ngủ chung với cô, nói chuyện ban đêm giống hồi ở trong phòng học lúc đại học. Xa Viên thật ra rất tỉ mỉ, mấy lần đưa ra cánh tay mập mạp giúp cô dịch góc chăn, ngoài miệng mặc dù không ngừng, nhưng biết chừa cho cô không gian hỏi lại.
Triệu Nhiễm Nhiễm biết, có lúc bạn bè chính là người thân, cô vốn là người hiền hòa, trừ tính tình đặc biệt kỳ quái và cách nhìn hơi khác, trên căn bản đều tốt, thật sự rất lâu chưa từng nằm ngủ chung với ai, trừ lúc lên đại học có bạn phòng là Trương Lam, điều này khiến cô có cảm giác như trẻ về lúc 5, 6 tuổi.
Dĩ nhiên, Triệu Nhiễm Nhiễm và Xa Viên thật ra thì cũng không phải người có nhiều đề tài chung, họ không tính toán, không thích than phiền, một người là nhân viên trong lĩnh vực công việc ưu tú, một lại là bà chủ nhà ở nhà làm cơm giữ con. Chỉ là họ đều có một điểm giống nhau, đối đãi tình yêu, tuyệt đối luôn một lòng.
Cho nên vào hai giờ rưỡi khuya ngày đó, Triệu Nhiễm Nhiễm hưng phấn nhìn chằm chằm, nghe Xa Viên trầm bồng du dương nói về lịch sử cô ấy theo đuổi chồng thì cô cảm thấy da mặt của Xa Viên thật rất dày.
"Xa Viên chị thật dũng cảm, chỉ là Giang Tiềm chắc sẽ không cho em cơ hội như thế ."
Xa Viên cẩu thả khoát khoát tay, "Trong hai người có một người chủ động là được, người bị động mới là hạnh phúc đấy."
"Chị nói cũng phải, dù sao em cũng chưa theo đuổi ai, không biết canh độ lửa."
"Đều là từ từ học được, chị cũng không phải trời sinh biết theo đuổi người ta."
Xa Viên nói cô vừa gặp đã yêu Đặng Vĩnh Đào, lúc ấy cô mới 16 tuổi, tốt nghiệp trung học cấp hai, mặc dù thành tích thi cấp ba rối tinh rối mù, nhưng cha mẹ cưng chiều cô nên vẫn thưởng cô đến phương nam du lịch. Lúc ấy ngồi là xe lửa, hành lý nặng, Xa Viên cầm không nổi không có biện pháp để hành lý lên kệ, Đặng Vĩnh Đào đi ngang qua thấy, một cái tay liền nhấc lên rồi.
Theo Xa Viên miêu tả, lúc ấy cô quay đầu lại nhìn Đặng Vĩnh Đào, nước miếng máu mũi đều chảy xuống, thậm chí trong nháy mắt liền đạp ngã Ngô Ngạn Tổ ở trong tim, đi theo người ta về quê, lại cùng ngồi xe lửa mấy ngày, đi thêm hai chuyến xe đò, một chuyến xe ôm, cuối cùng theo tới căn nhà ở quê phía nam xa xôi của Đặng Vĩnh Đào.
"Chị thật lợi hại, lại không có mất dấu." Triệu Nhiễm Nhiễm lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Chứ sao." Xa Viên khoát khoát tay, "Anh ấy cứ nghĩ chị cùng đường với anh ấy, theo tới cửa nhà anh ấy mới phát hiện không đúng."
"Anh ấy không có đuổi chị đi sao?"
"Đuổi chứ, nên chị đã ở trong khách sạn cách nhà bọn họ không xa trên trấn nhỏ, buổi tối ngủ, ban ngày đến cửa nhà bọn họ đứng, sau đó vẫn là mẹ anh ấy nhìn không được, mới mời chị vào nhà."
"Rốt cuộc theo được."
"Lúc này mới bắt đầu thôi."
Sau khi Triệu Nhiễm Nhiễm nghe xong liền hiểu, có lẽ Đặng Vĩnh Đào chưa từng gặp cô gái nào da mặt dày thế, lại không thể dữ dằn, không thể làm gì khác hơn là về bộ đội trước thời gian, lần này lại đụng ngay họng súng rồi, nhà họ Viên cách trường quân đội chưa tới hai km nữa.
"Sau đó?" Triệu Nhiễm Nhiễm tò mò hỏi.
Xa Viên cười cười, lộ vẻ như chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Sau đó còn có thể như thế nào, dây dưa đến cùng, bám chặt, đeo dính, ép buộc, như thuốc dán. . . . Đặng Vĩnh Đào vốn thích phụ nữ thành thục chững chạc, lại bị Xa Viên mạnh mẽ bẻ cong thẩm mỹ.
"Nhiễm Nhiễm nhớ, đàn ông tốt sợ phụ nữ dây dưa."
Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "Chị thật là tài, còn dám chạy tới cửa trường học người ta chặn lại, em không làm được."
"Hiện tại chị thật hối hận, Đào Tử vì chuyện này mà bị lãnh đạo trường quân đội phê bình không ít."
Triệu Nhiễm Nhiễm tò mò, "Hỏi thật nha Xa Viên, cách theo đuổi của chị, không. . . . Không biết ngượng ngùng à?"
"Em nhất định không làm được loại chuyện như vậy."
Triệu Nhiễm Nhiễm gắng sức gật đầu.
"Em cũng không cần phải làm, da mặt Giang Tiềm còn dầy hơn chị nữa mà, còn có một câu em cũng phải nhớ, con gái tốt cũng sợ đàn ông dây dưa, Giang Tiềm tuyệt đối là cực phẩm trong những người đàn ông dây dưa."