Tính cảnh giác mà Giang Tiềm bồi dưỡng ra qua mỗi năm không phải để làm bài trí, dù là một giây trước vẫn còn đang ngủ say, một giây kế tiếp có người đến gần thì vỏ đại não lập tức tỉnh táo theo phản xạ có điều kiện.
Nên có người rón rén đẩy cửa ra thì Giang Tiềm liền tỉnh lại, anh nằm ở trên giường duy trì hình dạng cũ, không hề động đậy.
Triệu Nhiễm Nhiễm tự nhận là đang len lén quan sát dáng vẻ khi ngủ của anh, lông mi của anh cũng không dài, nhưng lại rậm, mặt thật đen, nhưng rất mịn, không hề có lỗ chân lông.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, lúc này thành kiến đối với nghề nghiệp quân nhân từ trước đến giờ vô hình nhạt đi. Cô đột nhiên hơi hiểu ra, sự đầu nhập của anh đối với nghề này, nói rõ hơn là sự đầu nhập, thanh xuân, nhiệt huyết và tình cảm sâu đậm cao thượng của mỗi quân nhân đối với nghề này, còn có tình nghĩa sâu đậm vào sinh ra tử của anh đối với chiến hữu, có lẽ cô thật sự không cảm nhận được điều đó trong nghề của mình. Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy xấu hổ vì sự nông cạn của mình.
Bởi vì thân phận quân nhân củaTriệu lão gia năm xưa, khiến Triệu phu nhân phải thừa nhận trọng trách nặng hơn người vợ bình thường gấp mấy lần, gần như là một mình gánh tất cả thân phận trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ, con gái con rể, con trai con dâu, Triệu Nhiễm Nhiễm bởi vì việc này nên bài xích quân nhân.
Nhưng, ngày hôm qua Giang Tiềm khiến cô hiểu, nước và nhà cái nào nặng hơn. Là cô ích kỷ, khi thật sự hiểu tính cao thượng của nghề nghiệp quân nhân này, thì làm một người vợ đồng chí cũng không có gì không tốt.
Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn dung nhan khi ngủ của Giang Tiềm cười khẽ, thật là càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhưng lại cảm thấy tiến triển quá nhanh, tới hôm nay mới một tuần lễ, có phải mình quá không dè dặt không, nhưng, hình như thật thích anh.
Nụ hôn của cô rơi vào khóe miệng của anh, sau đó bị một đôi cánh tay có lực ôm lấy, đè ở phía dưới.
"Anh giả bộ ngủ?"
"Ừ." Giang Tiềm nhắm mắt lại cười, mở cờ trong bụng vì sự chủ động của cô, không nhịn được chế nhạo cô, "Em hôn trộm anh, nhưng nhẹ quá, anh muốn sâu hơn."
Chưa cho cô thời gian ngượng ngùng, nụ hôn của Giang Tiềm đã che kín lại miệng của cô, hôn sâu mà tỉ mỉ. Thật lâu sau, Triệu Nhiễm Nhiễm giãy giụa đẩy anh ra, "Chưa đánh răng, hôi thối."
Nét mặt của Giang Tiềm rất thất bại, hối tiếc không kịp.
Triệu Nhiễm Nhiễm cười trộm, cô đang nói dối, mùi vị trong miệng Giang Tiềm trong veo, chỉ có đàn ông có gan và ruột khỏe mạnh mới có mùi này.
"Mau dậy đi, chờ em thu thập một chút, rồi chúng ta đi ăn cơm."
Giang Tiềm lại hôn mổ khóe miệng của cô, lật người rời giường.
Trở lại phòng phân phối, che gương mặt đang nóng lên cười khẽ, người đàn ông này, thật đúng là.
"Nhiễm Nhiễm, có người tìm."
Thật là tốc độ.
Triệu Nhiễm Nhiễm trả lời liền ra cửa, thấy người tới lại thu lại nụ cười, liếc mắt lên trời.
Người tới há mồm liền hỏi, "Cậu. . . . Cậu. . . . Có phải. . . . Nói tôi. . . . .Tôi. . . . Nói xấu."
"Tôi nhổ vào cậu." Triệu Nhiễm Nhiễm hung dữ lên cũng không hề có lực uy hiếp, còn trợn tròn đôi mắt, "Ai mà thèm nói xấu cậu."
"Vậy. . . sao Trương Lam. . . . sao không để ý tới tôi?"
"Đáng đời cậu Dương Chấn Chấn." Triệu Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn anh, thật sự không muốn nghe anh nói chuyện, "Cậu gỡ thẳng đầu lưỡi trước rồi nói chuyện với tôi."
"Cậu. . . . cậu ô nhục tôi. . . . . . . đầu lưỡi. . . . . . Là không đúng."
Triệu Nhiễm Nhiễm tức cười.
Dương Chấn Chấn là một người hơi mập mạp, nhân phẩm tốt gia thế được, khuyết điểm là tính tình hơi tùy hứng trẻ con, còn có đầu lưỡi vĩnh viễn không thẳng được.
"Cậu . . . cậu theo tôi đi. . . . . . Đi đến chỗ Trương Lam. . . . . Giải thích một chút."
"Giải thích cái gì?"
"Nói. . . . Nói cho cô ấy biết ngày ấy tôi. . . . Ở. . . . tiệm thức ăn nhanh Cửu Long không có. . . . Không có trừng cậu."
"Cậu vốn trừng tôi mà, còn bảo tôi đi gạt em tôi à, cút đi."
"Thì thì. . . . thì. . . . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm cười, "Không cần gọi cậu, gọi dì là được."
Dương Chấn Chấn nhanh chóng chảy đầy mồ hôi, "Thì. . . . giúp tôi, cũng không phải là. . . . Lần đầu tiên."
Dương Chấn Chấn nhanh chóng níu cánh tay của cô không thả, "Bạn. . . . Bạn tốt, chị. . . . . chị hai."
Ở cấp ba Triệu Nhiễm Nhiễm và Dương Chấn Chấn ngồi cùng bàn, ngày ngày thay anh và Trương Lam đưa thư tình đánh yểm trợ và giảng hòa, lúc lên đại học, hai người kia ở trong rừng cây nhỏ hôn môi, cô ở bên ngoài canh chừng, nên vô cùng quen thuộc, giữa cả hai không có chút tôn trọng mà chị vợ và em rể nên có, lại càng giống bạn xấu.
"Tôi nói không đi, cậu còn đẩy tôi, muốn bị đá phải không Dương Chấn Chấn."
"Cầu xin. . . . cậu." Dương Chấn Chấn túm không được cô liền đẩy cô, cố sức kéo cô đến khoa nội ở lầu một, "Có. . . . Yêu cầu gì, có thể. . . . Thương lượng."
Triệu Nhiễm Nhiễm nghe xong ánh mắt sáng lên, đang suy nghĩ lừa anh cái gì đây? Liền nghe Dương Chấn Chấn đặc biệt có thứ tự kêu lên, "Ai nha má ơi." liền không có ai đẩy cô.
Quay đầu nhìn lại, nhất thời ngổn ngang trong gió rồi.
Một cái tay cuả Giang Tiềm cầm ngược cả hai cổ tay của Dương Chấn Chấn ra sau lưng anh ta, ánh mắt như dao lả tả quẹt lên mặt Dương Chấn Chấn, nhìn như là hung ác đến mức muốn cắn đứt thịt của anh ta ra.
Dương Chấn Chấn tiếp tục cà lăm, "Đại. . . . Đại hiệp, anh là ai?"
Triệu Nhiễm Nhiễm vừa định tiến lên kéo Giang Tiềm ra, liền nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ, "Sao anh lại đánh người ta, buông anh ấy ra."
Trương Lam tới, lần này thật sự náo nhiệt.
Em họ từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, nhìn thấy bạn trai bị người ta khi dễ, càng thêm bất chấp tất cả rồi, xông lên liền cào Giang Tiềm.
Đợi Triệu Nhiễm Nhiễm từ tình trạng trước mắt phản ứng lại, trên mặt Giang Tiềm đã có mấy vết cào rồi.
Cô lập tức vỡ tổ, tiến lên bắt lấy hai tay của Trương Lam, "Muốn chết à, dám cào đối tượng của chị."
Kết quả, hai người bọn họ phản luôn, một người muốn tiến lên tiếp tục nổi cơn, một người lại không cho, qua lại liền xáp lá cà, khiến hai người trong cuộc Giang Tiềm và Dương Chấn Chấn nhìn ngây người, đồng thời há to miệng.
Dương Chấn Chấn giựt giựt khóe miệng, lắp ba lắp bắp nói, "Thật. . . . Thật không hỗ là chị. . . . chị em gái, đều. . . . Bao che người nhà."
Triệu Nhiễm Nhiễm thổi thổi vết thương của Giang Tiềm, dùng bông gòn bôi rượu cồn lên, vẫn không quên chết trừng Trương Lam một cái.
Trương Lam thấy thế lấy lòng cười một tiếng, "Hiểu lầm, hiểu lầm, phải không anh rể?"
Giang Tiềm vốn không giận em vợ, lại được cô gọi là anh rể càng thêm mở cờ trong bụng, lập tức trở ngây ngốc cười một tiếng, "Không có chuyện gì, tôi cũng không đúng, thật ngại quá người anh em, lúc nãy quá động rồi."
Dương Chấn Chấn vội vàng nuốt xuống một ngụm nước, "Đừng. . . . Đừng kêu anh em, chúng ta là . . . . Anh em cột chèo."
Trương Lam giơ chân, "Cút qua một bên đi Dương Chấn Chấn, anh không phải có cá tính sao? Anh không phải không đi gây sự sao? Thân thiết gì với người nhà của tôi chứ?"
Trương Lam: "Còn dám không cho tôi tức giận, anh phản, không có chuyện gì thì kiếm chuyện?"
Dương Chấn Chấn: "Ai. . . . Ai bảo em. . . . với đàn ông. . . . Đi ra ngoài ăn. . . . . ."
Trương Lam: "Tôi đi ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác thế nào? Anh cũng không phải không biết, không phải đã nói có chuyện công à, chuyện công anh có hiểu không, với lại cũng không phải buổi tối, ở giữa buổi trưa ăn một bữa thức ăn nhanh, trong tiệm ăn nhanh nhiều người vậy, tôi còn có thể chạy với người ta à, tôi nói anh bao nhiêu lần, nhỏ mọn thì giận dỗi với tôi cũng được, cứ trùng chị tôi làm gì, đó là chị tôi, chứ nếu là cha mẹ tôi, về anh sau đừng hòng trèo lên cửa nhà tôi rồi."
Giang Tiềm nghe Trương Lam nói liền cả câu dài, bèn thở dài ra một hơi, rốt cuộc nghe được cả câu.
Mà Triệu Nhiễm Nhiễm đã sớm nghe quen, bình tĩnh bóc một cục kẹo ném cho Trương Lam, "Cho anh ta ngậm hai viên."
Dương Chấn Chấn khoát khoát tay, "Đừng. . . . Đừng, anh. . . . anh đã sắp ăn đến bị. . . . Đường. . . . Bệnh tiểu đường rồi, chai người. . . . tha. . . . tha đi."
Giang Tiềm rất muốn cười, vô cùng muốn cười, cơ mặt nghẹn ê ẩm. Cả nhà đều là cực phẩm, nào là em vợ tự làm quen, em họ thích quấy nhiễu, anh em cột chèo cà lăm. Giang Tiềm nghĩ đến Triệu Nhiễm Nhiễm, vẫn là vợ anh tốt nhất, vừa dịu dàng vừa thiện lương, nói chuyện còn có thứ tự.
Vậy mà Giang Tiềm không biết, trong tương lai không lâu, nhà vợ anh còn có một cực phẩm nữa chờ anh.
Triệu Nhiễm Nhiễm vỗ vỗ cái bàn, "Hai người được rồi, không có chuyện gì chúng tôi đi trước."
Trương Lam ân cần vui vẻ đưa tiễn, Dương Chấn Chấn cũng đi theo làm quen, "Tạm. . . . Tạm biệt anh rể, xong chuyện. . . . dạy dạy tôi mấy chiêu phòng. . . . . phòng thân, vợ quá. . . . quá ngang tàng."
Giang Tiềm và Triệu Nhiễm Nhiễm ra khỏi bệnh viện trong tiếng kêu vì bị véo của Dương Chấn Chấn, vừa ra tới Triệu Nhiễm Nhiễm liền hiểu lòng người nói cho anh biết, "Cười đi, chớ nhịn hỏng."
Giang Tiềm lập tức cười, "Rất. . . . Rất. . . . Rất thú vị ."
Triệu Nhiễm Nhiễm hết ý kiến một lát, rồi giải thích, "Em và em trai em chơi đùa với em họ Trương Lam từ nhỏ đến lớn, lên tiểu học thì Trương Lam cũng đi theo hai chúng em, năm tuổi đã vào học, Dương Chấn Chấn cũng là bạn học của chúng em. Tiểu học cấp hai cấp ba đều học chung, hai người bọn họ bắt đầu quen nhau từ cấp hai, lúc đại học ba người chúng em lại cùng nhau thi vào viện y học, đều chơi quen, anh đừng để ý."
"Anh không ngại." Giang Tiềm nói, "Anh thật hâm mộ."
"Hâm mộ cái gì?"
"Hâm mộ bọn họ quen em từ sớm, nếu anh biết em sớm hơn thì tốt."
Triệu Nhiễm Nhiễm để tay vào trong bàn tay Giang Tiềm, giờ khắc này, cô rất thỏa mãn.
Giang Tiềm vẫn nói khoác tài nấu nướng của mình như thế nào như thế nào, cũng mịt mờ bày tỏ hi vọng có thể ăn thức ăn Triệu Nhiễm Nhiễm làm, làm cái gì cũng được, nhưng mà anh thích ăn cá.
Hai mắt Triệu Nhiễm Nhiễm tỏa ánh sáng, cô cũng thích ăn cá, nhất định nếm thử tay nghề làm cá của anh, trêu chọc Giang Tiềm dở khóc dở cười.
Hai người chờ xe taxi ở cửa bệnh viện, Giang Tiềm thấy mặt trời rất độc, sợ phơi đen mặt của cô, tốn một đồng tiền mua cây quạt làm mái che nắng trên đầu cô.
Nửa giờ đã qua cũng chưa đợi được một chiếc xe không, hai người chờ không nhịn được, bèn thương lượng đến phố đối diện ngồi xe buýt, mới vừa bước ra một bước, liền có một chiếc xe jeep của cảnh sát thắng cái két trước chân Triệu Nhiễm Nhiễm, may là Giang Tiềm phản ứng mau hơn người thường rất nhiều, trong nháy mắt kéo cô về trong lòng, nhưng cũng sợ chảy mồ hôi lạnh.
Cửa kiếng xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đeo kính mát của Triệu Trí Lược.
"Em muốn đụng chết chị hả?" Triệu Nhiễm Nhiễm hết cách hỏi anh, lại quan sát anh một chốc, bèn bật cười hì hì, "Giả bộ lạnh lùng à, giữa ngày hè, em mặc áo vét tông, không sợ nóng nổi sẩy?"
"Gia thích, không mượn chị xen vào. Lên xe."
Triệu Nhiễm Nhiễm rúc vào trong ngực Giang Tiềm, nghe lời này lại gần sát mấy phần.
Triệu Trí Lược liếc mắt, "Kêu cả hai người đó."
Vì vậy, một giây đồng hồ cô cũng không trì hoãn, liền lôi kéo Giang Tiềm lên xe.
Sau khi lên xe mới càng nghĩ càng không đúng, cô rất hiểu em cô, không có việc gì lại lấy lòng, không phải cầu xin cô chính là trêu chọc cô. Cố ý tới đón cô tan việc, còn tốt bụng chở Giang Tiềm, Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ như thế nào thì trong lòng cũng không nắm chắc, thừa dịp Giang Tiềm chỉ đường cho cậu liền hỏi, "Em phải đi ra ngoài làm việc? Đi ngang qua?"
"Không có, em xin nghỉ."
"Em vô duyên vô cớ xin nghỉ chi?"
Triệu Trí Lược lắc lắc đầu, "Cái gì chứ, không phải anh rể tương lai nói muốn dạy em vài chiêu à, thừa dịp em nghỉ phép có thể học, qua hôm nay đâu còn ngày nào."
Nhìn gương mặt lúc nãy còn hào hứng bừng bừng của Giang Tiềm cấp tốc héo rút, Triệu Nhiễm Nhiễm hơi tức giận, "Được đó Triệu Trí Lược, xin nghỉ đến làm bóng đèn của chị, thật là càng ngày càng có tiền đồ rồi, em không sợ bị trừ tiền lương à."
"Ai yêu chị quá khiêm nhường, em có bị trừ lương cũng không cần uống gió thu, phải không anh rể, nếu em không có tiền xài, anh có thể trơ mắt nhìn mặc kệ sao?"
Giang Tiềm lập tức muốn bảo Triệu Nhiễm Nhiễm đưa thẻ tiền lương cho em vợ để mua thời gian yên tĩnh, anh chỉ muốn ở chung với vợ thôi.