Một ai đó từ đằng sau nói lại. Cô gái hoảng sợ quay người lại.
Trước mắt mình, cô nhìn thấy một người con trai cao lớn, mái
tóc màu ngả vàng tung bay trong làn gió.
- Xuỵt.
Bình Nhi đột nhiên chạy lại, đưa ngón tay lên môi cậu ta.
- Chuyện này là bí mật đấy – Cô nhìn quanh nhìn quất như sợ ai sẽ nhìn thấy.
Khải Hoàng cười khẽ.
- Nếu còn trốn ra ngoài này nữa là tôi mét bà già đang đi tìm em trong kia đấy.
Khải Hoàng nhếch miệng, tay chỉ về phía dãy hành lang, đúng là có
một cô y tá đang hậm hực chạy trối chết tìm Bình Nhi.
- Em… biết rồi, không trốn là được chứ gì? - Cô chu môi.
Anh bật cười, kéo tay cô đi.
- Đi… đi đâu vậy chứ? – Bình Nhi hoảng sợ giật tay lại.
- Chẳng lẽ em mặc như thế này trở lại vào phòng à, có mà bà già kia chích cho một mũi – Anh hăm dọa.
Nghe đến “chích”, cô gái tái mặt.
- Vậy…
- Thì tôi sẽ lấy cho em bộ áo khác – Khải Hoàng khẳng định.
Bình Nhi vui mừng gật đầu, con hào hứng chạy trước.
- Mau lên, lấy áo mau lên – Cô vội vàng.
Khải Hoàng dẫn cô đi qua dãy hành lang một cách chầm chậm.
- Anh tên gì nhỉ? – Bình Nhi chợt hỏi.
Khải Hoàng có chút sững người.
- Mèo đen. Em hãy gọi tôi là Mèo Đen.
Cô gái gật đầu cười cười.
- Vậy em tên gì? – Anh hỏi.
- À… ừm…– Có chút suy nghĩ, như nhớ ra được cô gái reo lên – Bình Nhi.
- Tên hay nhỉ – Anh cười, có chút xót xa.
Bình Nhi ngúng nguẩy nhảy chân sáo, chiếc áo rách tung bay theo chiều gió.
- Đợi ở đây nhé – Khải Hoàng làm mặt nghiêm trọng dặn dò Bình Nhi.
Cô gái thấy vậy nuốt nước miếng căng thẳng, khuôn mặt ngây thơ
nhìn theo bóng dáng “Mèo đen” khuất sau căn phòng chứa đồ.
Cũng khoảng vài phút trôi qua, đợi mãi mà chẳng thấy cậu ta quay lại. Cô bắt đầu sốt ruột, đứng ngồi không yên.
- MAU ĐI THÔI.
Đột nhiên Khải Hoàng chạy thục mạng ra hét lên, cô hoảng loạn không biết gì liền chạy theo khi anh nắm tay.
- Đừng có nhìn, bà già đó đang đuổi theo đấy – Khải Hoàng cố dặn dò khi đang chạy trối chết.
Nhưng Bình Nhi bướng bỉnh, quay mặt lại và nhìn thấy từ đằng xa,
một cái gì đó đang bốc khói và cây chổi trên tay đánh loạn xạ vào không khí.
Anh dứt lời, hai đôi chân dài sãi từng bước chạy nhanh về phía khu vườn.
- Hộc… hộc…
Bình Nhi ôm ngực thở dốc.
- Sợ chết mất – Cô nói trong ngắt quãng.
Khải Hoàng cũng đứt hơi không kém, ném chiếc áo lại cho cô.
- Mau vào thay đi kẻo bà già kia tìm ra thì chết, còn áo rách
thì vứt đâu đó chứ đừng có mà đem lại kẻo bả phát hiện thì
mệt.
Anh dặn dò, rồi quay lưng bước đi. Cô gái
cầm chiếc áo, thẫn thờ nhìn theo bóng dáng to lớn khuất dần
sau hàng rào tre. Khi chỉ còn là chấm nhỏ, cô mới quay người
bỏ đi, dường như rất thân quen, cô sờ lên ngực trái mình, trái
tim đập lên liên hồi.
Ngày mới lại đến, Bình Nhi hôm nay ngồi sững người ngắm giàn hoa giấy trong vườn.
- Một bồng này, hai bông này… - Cô gái cầm từng bông hoa mỏng manh rồi đếm trong chán nãn.
Dường như đang đợi ai đó, cô gái chợt ngẩng đầu nhanh khi đôi giày
thể thao dừng lại trước mắt cô. Rõ ràng ngày hôm qua đã gặp
mà sao cô chẳng nhớ gì hết.