Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 60: Ngươi nhìn đi, chảy máu rồi này

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

- ----------------------------------------

- Huyền Khôn, ông muốn làm gì? - Thiên Tu trưởng lão bỗng kinh ngạc, đang chuẩn bị ra tay định ngăn tên vừa đột ngột xông lên lôi đài thì lại bị Huyền Khôn giữ lại.

- Nhận thua, cứu người.- Huyền Khôn lạnh lùng nói.

- Ngươi…

Cảnh tượng lúc đó diễn ra nhanh như chớp, muốn ra tay cũng đã muộn.

Nghiêm Húc là đệ tử nội môn Nhật Chiếu tông, bởi vì đi sứ Viêm Hoa tông mà được tông môn tạm thời cho làm trưởng lão nội môn. Thực lực của hắn cũng chỉ là Địa Cương cảnh tầng ba mà thôi.

Đây cũng là do Nhật Chiếu tông vì muốn sỉ nhục Viêm Hoa tông mà dùng chút tiểu xảo.

Đệ tử còn lại duy nhất trên đài là tiểu đệ của hắn, hắn trong lòng tuy không nhịn được, nhưng cũng không có cách nào. Rồi đột nhiên, ám thị nhỏ bằng tay của Huyền Khôn trưởng lão lọt vào mắt hắn, ý nghĩa chính là lên đài giết chết tên đệ tử ngông cuồng kia.

Giờ khắc này, hắn nào có thể nhịn nữa, ngay lập tức dùng kiếm chiêu cường đại đánh lên.

Để khiến tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, hắn sử dụng kiếm chiêu bằng tốc độ nhanh nhất.

Kiếm chiêu cấp trung phẩm Huyền giai - Lưu Quang Tuyệt Ảnh.

Có thể trong nháy mắt đẩy tốc độ kiếm lên cực đại, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh mà thôi.

Đám người Hoàng Phú Quý chỉ trông thấy trên đài một bóng người đánh tới, ngay sau đó liền không thấy thân ảnh ấy đâu nữa.

- Sư đệ, cẩn thận.

Trên lôi đài.

Lâm Phàm cảm giác được sau lưng có sát khí đánh tới, không ngờ rằng mấy tên gia hỏa Nhật Chiếu tông này lại đểu cáng như vậy, càng khiến hắn muốn chém chết tên đệ tử trước mặt này.

Vô số đạo kiếm quang phong thiên tỏa địa xuất hiện sau lưng Lâm Phàm, mỗi nhát đều tập trung vào những vị trí hiểm yếu.

Nghiêm Húc khuôn mặt lạnh lùng, hắn tin, đợi lát nữa đệ tử này sẽ biến thành thi thể. Tôi Thể cảnh muốn cản lại được chiêu này là việc hoàn toàn không thể.

- Kiếm chiêu cơ đấy…- Lâm Phàm trong lòng cười lạnh, không thèm để ý tới, cả nhìn cũng không thèm nhìn, cứ thế vung Lang Nha Bổng bổ về phía tên đệ tử vẫn đứng ngây ngốc ở chỗ kia.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được sát ý ẩn chứa trong đạo kiếm quang này.

- Sư đệ…

Mọi người hoảng sợ thét lên, dường như ai không dám đối mặt với cảnh tượng tiếp theo.

Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng khiến tất cả khiếp sợ đã xảy ra.

Chỉ thấy Lâm sư đệ hơi nâng tay trái lên vắt ngang trong không trung, rồi đột nhiên như là cảm thấy gì đó, tốc độ cánh tay trái cành lúc càng nhanh, cuối cùng biến mất không thấy bóng nữa.

- Không ai có thể cản bước ta, hắn nhất định phải chết.- Lâm Phàm hét lớn một tiếng, Lang Nha Bổng lập tức bổ xuống, một tiếng nổ lớn vang vọng khắp lôi đài.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Nghiêm Húc càng không dám tin, hắn tổng cộng đâm kiếm chín lần, tốc độ mỗi lần đều đạt đến cực hạn. Nhưng hắn nhận ra tay trái của tên đệ tử này hoàn toàn ngăn cản được kiếm chiêu của hắn.

Máu thịt bắn tung tóe, Lâm Phàm hơi gập lưng, từ tốn nhấc Lang Nha Bổng lên. Một khối thi thể bị đập nát nhừ vắt trên Lang Nha Bổng. Hắn vung mạnh một phát quẳng thi thể xuống dưới đài.

Các đệ tử dưới khán đài thét lên một tiếng rồi lùi ra. Nhìn thấy khối thi thể, ai cũng kinh hãi nôn ọe, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Nghiêm Húc xuất hiện trên lôi đài, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn không thể tin được, kiếm pháp của mình vậy mà lại bị ngăn chặn toàn bộ.

Lâm Phàm xoay người lại, nâng tay trái dính đầy máu thịt bấy hầy đang chảy máu ròng ròng mà lắc lắc, máu tươi rơi đầy đất, rồi hắn bình tĩnh nói:

- Tốc độ của ngươi, chỉ đến mức này thôi sao?

- Có giỏi thì nhanh hơn chút nữa đi chứ?

Ngạo mạn, thật sự quá ngạo mạn.

Các đệ tử dưới đài đều đã trợn tròn mắt, cảnh tượng vừa rồi thực sự quá chấn động.

Lấy thân thể máu thịt ra đón đỡ kiếm chiêu mà bọn họ còn khó nhìn rõ. Cuối cùng, cánh tay đã bị thương đến vậy, thế nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Chẳng lẽ hắn không biết đau sao?

Có đệ tử trông thấy thương tích này đã tê dại hết cõi lòng.

Thân thể hắn đã tôi luyện đến cực hạn của Tôi Thể cảnh, nhưng dưới kiếm pháp của cường giả Địa Cương cảnh vẫn yếu ớt như cũ. Tuy nhiên dù máu thịt lẫn lộn, thậm chí bị thương đến xương cốt, hắn cũng chẳng thấy có vấn đề gì.

Không hề sợ hãi.

- Không thể nào. - Nghiêm Húc kinh ngạc nói, hết thảy hắn đều không dám tin - Người tu vi chỉ là tôi thể tầng chín, sao có thể tiếp chiêu được.

Lâm Phàm nhìn Nghiêm Húc, ra vẻ đáng tiếc nói:

- Không thể ư? Không, không, hãy nhớ, không phải tốc độ của ta nhanh, mà là kiếm pháp của ngươi thực sự quá chậm, chậm tới nỗi đã khiến ta không thèm tiếp chiêu của ngươi.

- Có điều không thể không nói, kiếm của ngươi sắc thật, ngươi xem…- Lâm Phàm giơ tay lên, lắc lắc trước mặt Nghiêm Húc - Chảy máu rồi, tay ta chảy máu rồi, nhưng đáng tiếc quá, chỉ hơi đau chút thôi, còn lại chả sao cả.

- Ngươi…- Nghiêm Húc lập tức lùi lại một bước, mặt đỏ bừng, hắn cảm thấy thật mất mặt, bản thân đã thi triển ra kiếm pháp tốc độ nhanh nhất mà cũng chỉ vô dụng.

Lúc này một nữ đệ tử vội vã lên đài, khuôn mặt nhìn Lâm Phàm đầy sùng bái, sau đó lấy khăn tay trong người ra:

- Sư huynh, muội băng bó cho huynh.

- Làm phiền sư muội rồi. – Lâm phàm nhìn muội muội bên cạnh, yểu điệu thướt tha, có chút đáng yêu.

- Sư huynh có đau không? - Sư muội nhìn cánh tay máu thịt lẫn lộn, sắp ngất đi rồi, nhưng giờ đang băng bó cho sư huynh, dù có muốn ngất cũng phải cố kìm lại.

Lâm Phàm nở nụ cười bình tĩnh, không trả lời, nhưng điệu cười ấy cũng đủ khiến sư muội hoàn toàn mềm nhũn.

Thật sự là quá nam tính.

Một vài nữ đệ tử trông thấy cảnh này, trong lòng cũng rất hối hận.

- Đáng ghét, lại để cô ta nhanh chân đến trước.

...

- Lục sư huynh, đệ tử này rốt cục mạnh đến mức nào.- Đệ tử nội môn kinh hãi hỏi.

Lục Đại Thăng lúc này vẫn còn đang ngây người, không biết nên trả lời như thế nào:

- Cái này…

Trong đôi mắt lạnh lùng của Liễu Nhược Trần cũng loé lên sự không dám tin. Thân là nữ thần, đối với mọi chuyện nàng đều rất bình tĩnh. Nhưng đến hôm nay, cảnh tượng diễn ra làm nàng cực kì chấn động, chấn động đến mức khó mà miêu tả bằng lời.

- Không thể nào, ta không tin.- Nghiêm Húc hét lớn một tiếng, sắp điên đến nơi. Hắn không tin kiếm pháp của mình bị một thằng phế vật Tôi Thể ngăn cản toàn bộ. Đây nhất định là do bản thân chưa thi triển hết lực, chắc chắn là vậy.

- Gì cơ? Vẫn còn muốn thi triển kiếm pháp chậm kinh khủng kia của ngươi nữa sao? Được, ta cho ngươi thêm một cơ hội, chung quy kẻ đến là khách, để tránh Nhật Chiếu tông các người sau khi quay về nói Viêm Hoa tông chúng ta tiếp đãi không chu đáo, không cho các ngươi biểu diễn hết mình.

- Sư muội, xuống đi, để cho vị khách này tiếp tục biểu diễn cho mọi người xem.

Sư muội này nghe được giọng nói tràn đầy từ tính của sư huynh nhất thời cảm thấy mình hình như yêu rồi, bèn ngượng ngùng gật gật đầu:

- Sư huynh, cẩn thận.

Nghiêm Húc lúc này muốn phun máu đến nơi rồi, hắn không thể chịu nổi sự sỉ nhục này.

- Đủ rồi, cút về cho ta. - Huyền Khôn lạnh giọng khiển trách.

Nghiêm Húc nghe vậy, lạnh người, trưởng lão giận rồi, mình quay về e là cũng không dễ sống.

Lâm Phàm lắc đầu:

- Thôi thế là ngươi xong phim rồi...

Huyền Khôn:

- Thiên Tu, khá lắm, Viêm Hoa tông có đệ tử như vậy, quả thực rất tốt.

Thiên Tu cười vuốt râu:

- Huyền Khôn, không phải ngoại môn tông môn của ta yếu, mà là đệ tử tông phái chúng ta đủ khiêm tốn. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ có lẽ cũng không đứng ra đâu.

- Ha ha. - Huyền Khôn trong lòng cười lạnh, khiêm tốn? Khiêm tốn mà giết hết mười hai đệ tử ngoại môn của tông môn ta.

Việc hôm nay, tạm thời ghi nhớ.

Lâm Phàm cảm thấy cũng ổn rồi, bèn ôm quyền:

- Trưởng lão, đệ tử cáo từ.

Sau đó hắn vung tay áo, khiêng Lang Nha Bổng nhảy xuống đài, cũng không đợi người khác nói thêm gì cứ thế rời đi.

Tàm tạm là được rồi, còn léng phéng nữa sợ là to chuyện.

Không nói cái khác, di chứng của “Bạo huyết” sắp phát tác rồi, còn không đi thì đến lượt mình xong phim.

Nhanh đến, nhanh đi.

Ánh mắt của rất nhiều đệ tử tập trung hết vào Lâm Phàm, bóng lưng rời đi ấy đã đọng lại sâu sắc trong lòng bọn họ.

Quá dữ!