Đằng trước, một nam tử trong trang phục hắc bào, khắp người đều tản ra một khí tức hắc ám, trước mặt hắn có thêm ba người, hai nam một nữ.
- Thanh Manh, hôm nay chính là này giỗ của ngươi.
Một tên đàn ông vóc dáng cao gầy, trong tay cầm trường kiếm, khí thế bất phàm, đối mặt với Thanh Manh không một chút sợ hãi.
- Tộc huynh à, tiếp chuyện với tên tà tu này làm gì, chi bằng chúng ta thẳng tay chém chết hắn rồi mang xác về gia tộc sẽ được thưởng công lớn đó.
Một nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, ánh mắt sắc bén, cả người toát lên một thần thái vô cùng kiêu ngạo.
- Ha ha.
Thanh Manh nhìn ba người trước mắt đột nhiên nở nụ cười.
- Chỉ bằng ba người các ngươi mà cũng dám chọc tới ta, xem ra các người không biết sợ là gì, hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi, ta sẽ để hai người các ngươi biết thế nào là mùi vị bị ăn mòn, về phần tiểu quỷ này, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, cảm thụ cảm giác tuyệt vời nhất thế gian.
- Hừ, hỗn xược.
Ba người lập tức nổi giận, nháy mắt bao vây Thanh Manh rồi công kích trực tiếp, không có chút do dự.
Nơi nào đó sau tảng đá lớn.
Lâm Phàm lặng lẽ xem tình cảnh chiến đấu trước mặt, không khỏi sờ cằm một cái:
- Sư huynh, bây giờ chúng ta làm sao đây, có người đến giành ăn kìa, nếu không thì chúng ta bắt bọn họ lại đi, các huynh thấy thế nào?
Nếu như chỉ có một mình hắn, thì hắn sẽ ngồi quan sát hổ đấu, rồi đến thời điểm thích hợp sẽ ngư ông đắc lợi ra tay, loại cảm giác này thật là kích thích.
Nhưng mà hiện tại còn có các sư huynh ở đây, mình không thể phóng đãng như vậy, nhất định phải chững chạc một chút.
- Không đúng, ba người này hình như là đệ tử thế gia, nhìn quần áo thì có lẽ địa vị cũng không thấp, hẳn phải là xuất thân không tồi, chỉ là không thể nhìn ra rốt cuộc là gia tộc nào.
Lã Khải Minh lẩm bẩm.
Viêm Hoa tông phía dưới các trấn cũng có không ít thế gia. Tông môn cùng bọn họ mặc dù khác nhau nhưng cũng là thế lực không thể coi thường.
Âm Tiểu Thiên quan sát cẩn thận.
- Hình như là Vương gia Vân Lạc thành, trước kia Vương gia chủ đã tới tông môn một lần, nhìn xa xa ta thấy quần áo trang sức của bọn họ rất giống.
- Nếu như là phủ Vương gia chỉ sợ chúng ta không thể làm lơ rồi.
Trương Long nói.
Lúc mọi người còn đang thảo luận, thì bên kia xảy ra biến hóa rất lớn, ba người kia cản bản không phải là đối thủ của Thanhh Manh, bọn bọ trực tiếp bị đánh ngã đến hộc máu.
- Không thể nào, tin tức trong dòng họ có sai sót, tu vi của tên kia đã đạt tới Tôi Thể tầng chín chứ không còn là tầng tám nữa.
Nam tử dáng người thon dài bị đánh ngã xuống đất, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
- Haha, Tôi Thể tầng tám? Tin tức nội bộ của các ngươi rốt cuộc là từ khi nào vậy? Ông đây đã sớm thăng lên Tôi Thể tầng chín rồi, chỉ còn nửa bước nữa là bước vào Địa Cương Cảnh, nhóm người các ngươi chính là phế vật Tôi Thể tầng bảy mà cũng dám chạy tới đây gây chuyện, thật là đi tìm đường chết.
Nét hung ác lộ ra trong mắt Thanh Manh, sau đó nhìn về nữ tử bị té ngã bên kia.
- Đệ tử gia tộc lớn thật đúng là không tệ, làm thành đồ chơi nhất định rất kích thích, tạm thời ta sẽ không giết hai người các ngươi, ta sẽ để các ngươi xem nữ tử nhà các ngươi bị ta chơi đùa như thế nào.
Sắc mặt Vương Thư Phong tái nhợt, hét lên dữ tợn:
- Thanh Manh, nếu như ngươi dám đụng tới nàng thì nhất định ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
- Khà khà…
Thanh Manh cười lạnh, bước từng bước một về phía nữ tử, không đem chút uy hiếp ấy để trong lòng.
Vương Tử Yên kinh hoảng nhìn Thanh Manh đang bước về phía mình, sắc mặt trắng bệch, trong lòng thấp thỏm, nàng rất sợ hãi, lần này nàng tới đây chỉ để trải nghiệm cuộc sống là gì và rèn luyện một chút, đâu ngờ rằng tà tu Thanh Manh là trở thành cường giả Tôi Thể tầng chín.
Lấy thực lực bọn họ bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ.
Vừa nghĩ đến tất cả mọi tình huống có thể xảy ra, nàng lập tức tuyệt vọng.
Thiên kim tiểu thư Vương gia từ nhỏ đã được nuông chiều, nếu bị tà tu xấu xí này làm bẩn thì về sau biết sống như thế nào?
- Ôi trời, mấy người này cũng yếu quá đi.
Lâm Phàm thật không ngờ mấy người này thế mà lại bại nhanh như vậy, giống như chưa kịp đánh đấm gì đã bị người ta quật ngã hết rồi.
Hắn còn tưởng rằng sẽ được xem một cuộc chiến kịch liệt chứ, thế mà không nghĩ đến ngay cả một cọng lông cũng chưa kịp nhìn thấy thì đã liệt hết rồi.
Lúc này, Trương Long vỗ bả vai Lâm Phàm.
- Lâm sư đệ, đợi tí nữa chúng ta dây dưa với Thanh Manh, ngươi hãy mau chóng đưa bọn họ rời khỏi đây.
Âm Tiểu Thiên gật đầu.
- Ừ, cũng chỉ có thể làm như vậy, chúng ta xác thực không thể thấy chết không cứu được, Lâm đệ à, ngươi nhất định phải mang họ đi, đến đó chúng ta sẽ tụ họp.
Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị mở miệng nói thì Trương Phong vung tay lên rồi lao ra ngoài.
- Mẹ nó, các ngươi đây là tình huống gì, ông đây chính là người chủ lực đó có biết hay không?
Lâm Phàm có chút cạn lời, chẳng lẽ thoạt nhìn thì mình không giống cường giả sao?
- Lâm sư đệ, hành động đi!
Lã Khải Minh hô lớn một tiếng.
Lâm Phàm nhìn bọn họ, gương mặt bất đắc dĩ, bây giờ cũng không xấu hổ nữa, hắn không do dự trực tiếp vọt ra ngoài kéo ba người kia sang một bên để tránh ngộ thương.
- Đồ kiến hôi, một đám phế vật Tôi Thể tầng bảy mà cũng dám càm rỡ.
Hiện trường bây giờ đã lao vào đánh loạn xạ.
Ba người đệ tử Vương gia kia thấy có người đi ra cứu bọn họ, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy đối phương chỉ là Tôi Thể tầng bảy thì bọn họ lập tức lộ vẻ thất vọng.
Tu vi Vương Thư Phong là Tôi Thể tầng tám, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy những người ngày là Tôi Thể tầng bảy thì làm được gì chứ.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua hiện trường rồi đi thẳng đến cạnh nữ tử, lúc muội tử muốn mở miệng hắn đành bất lực, trực tiếp dốc ngược nữ tử vác trên vai.
- Ngươi làm gì, buông ta ra.
Sắc mặt Vương Tử Yên đỏ hồng, nàng cảm giác được bàn tay của người này đang chạm vào nơi cấm kị.
- Đừng nhiều lời, ta đang cứu mạng các ngươi đấy.
Lâm Phàm không quan tâm mấy thứ này, trong mắt hắn thì đây không phải là một muội tử mà đó chỉ là một miếng da mà thôi, chạm vào cũng không chết huống hồ trong tình thế cấp bách này.
Vả lại đối với loại đàn ông không ham mê nữ sắc như hắn thì còn cần phải ngượng ngùng cái gì.
Tiếp đó xách hai người kia kẹp ngay hông.
- Vị huynh đệ này, ngươi tranh thủ thời gian bảo bọn họ rút lui đi, Thanh Manh lúc này thật sự quá mạnh mẽ, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.
Vương Thư Phong sắc mặt nhợt nhạt nói.
- Thôi xong, chúng ta căn bản không thể chạy thoát, tin tình báo có sai lầm, Thanh Manh là cường giả Tôi Thể tầng chín, chúng ta không tài nào chạy trốn được.
Một nam tử mặt đầy bi thảm, tuyệt vọng.
Lâm Phàm cảm thấy ba tên này nói nhiều quá đi.
Chợt.
Tình huống chiến đấu phát sinh biến hóa.
- Lâm sư đệ, ngươi chạy trước đi.
La Khải Minh có tu vi thấp nhất trực tiếp bị đá bay.
Lúc này Trương Long chống đỡ càng lúc càng khó khăn, khoảng cách chênh lệch tu vi không thể nào bù lại, nếu như đối phương chỉ là Tôi Thể tầng chín thì bọn họ chắc chắn sẽ đánh bại đối phương, nhưng tình huống hiện tại là không có khả năng.
Giờ phút này, Trương Long muốn kéo Lã Khải Minh thoát khỏi vòng đấu.
Nhưng Thanh Manh làm sao để cho bọn họ có cơ hội này được, nhìn đám kiến hôi trước mặt mà không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chạy ư, các ngươi nằm mơ đi, hôm nay ta sẽ khiến toàn bộ các ngươi ở lại nơi này.
Lâm Phàm không nghĩ đến tình huống hiện trường lại chuyển biến nhanh như vậy, vốn dĩ hắn nghĩ mấy vị sư huynh có thể dây dưa với người này được một lúc nhưng không ngờ rằng hoàn cảnh trong nháy mắt đã hóa xấu.
Vương Tử Yên không nghĩ rằng sẽ chết ở chỗ này liền thao bả vai Lâm Phàm:
- Chạy mau, mau mang ta đi khỏi đây đi, ta xin ngươi đấy!
Mẹ, thế mà dám ăn hiếp bằng hữu của ta, tên khốn kiếp nhà ngươi.
Lâm Phàm không chút do dự ném Vương Tử Yên trên vai xuống, không có một tí gì gọi là thương hoa tiếc ngọc cả, tiếp đó lại thô lỗ ném hai người bên cánh tay xuống đất.
Mặt Vương Tử Yên lộ vẻ đau đớn, căm tức nhìn Lâm Phàm, nàng không nghĩ rằng tên này lại thô lỗ như vậy.
- Sư huynh, các ngươi tránh ra đi, để ta…
Lâm Phàm nhấc Lang Nha Bổng lên, hung hổ phóng về hướng Thanh Manh.
- Xong đời.
Vương Tử Yên nhìn hết thảy, mấy người này chính là muốn tìm đường chết mà, rõ ràng có cơ hội mang các nàng chạy trốn thế mà lại bị hắn lãng phí mất.
Ầm!
Trong nhất thời vô ý mà Trương Phong dính một chưởng, mặt bắt đầu sung huyết rồi không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Phàm lập tức vọt tới, đỡ lấy Trương Long.
- Sư huynh mau đi nghỉ ngơi đi, hãy xem ta đây.
Hắn vốn nghĩ rằng để cho bọn Trương Long đấu với đối phương một trận, không ngờ lại bại nhanh như vậy.
Nhìn các vị sư huynh bị đánh thành bộ dạng này, tâm tình hắn rất khó chịu, trực tiếp chặn Thanh Manh lại, vung Lang Nha Bổng trong tay lên chỉ vào Thanh Manh, khí phách ngút trời:
- Đồ cặn bã dám bắt nạt bằng hữu của Lâm Phàm ta, ta cho ngươi một cơ hội đấy, ngươi muốn chết như thế nào?
Trương Long nhìn thấy một màn trước mắt thì nhất thời nóng nảy.
- Lâm sư đệ ơi, tại sao đệ không mau chạy đi chứ.
Lâm Phàm hất bàn tay, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Lâm Phàm ta trước giờ chưa bao giờ vứt bỏ bằng hữu, các huynh nghỉ ngơi đi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi xem thực lực của ta khủng bố như thế nào, nhớ kỹ này, ta chính là sức mạnh chủ lực đấy biết không?
Hoàng Phú Quý ngã xuống nghe nói như vậy thì sửng sốt chốc lát, hắn cảm thấy người hèn hạ vô sỉ trước mặt này thế mà cũng có lúc nghĩa khí như vậy.
Có phải mình hiểu lầm gì không?
Thanh Manh nhìn Lâm Phàm, hắn không ngờ lại có thêm một tên rác rưởi nữa chạy đến, không khỏi nghiền ngẫm cười nói:
- Chỉ bằng các ngươi sao? Chắc là các ngươi không biết chữ "Chết" viết như thế nào rồi.
Vương Tử Yên nghĩ đầu óc người này chắc chắn có bệnh, chỉ bằng tu vi của hắn thì làm sao có thể là đối thủ của Thanh Manh được.
Lúc này nàng cực kỳ hối hận, đáng lẽ nàng không nên đi trải nghiệm lần này.