Không xong, không xong rồi, nhất định là gãy xương rồi, sắp chết bố nó rồi. - Lâm Phàm nằm đó, nôn từng ngụm máu tươi. Nhưng một chút cảm giác đau đớn cũng không có, hắn cũng không biết nên hét lên như thế nào mới có thể thể hiện rằng mình sắp không xong rồi.
Lý Hùng Hạc đắc ý, đối phương vừa bị một chùy của hắn phang cho đo đất không dậy nổi.
Lúc đầu do mãi vẫn không bắt được đối phương, Lý Hùng Hạc không khỏi thẹn quá hóa giận. Hắn có tu vi Tôi Thể tầng chín, đáng lẽ trong vòng năm chiêu có thể lấy mạng đối phương. Nhưng trước đó tên nhóc kia dùng đan được có công hiệu tăng tốc độ, khiến hắn rất phiền não. Vì vậy hắn dùng thủ đoạn át chủ bài, trực tiếp ra một kích lôi đình. Tuy hậu quả là cánh tay bây giờ vô cùng đau nhức, nhưng tất cả đều đáng giá.
Lý Hùng Hạc từ xa nhìn lại, nhún hai đầu gối xuống, cách mấy chục mét nhảy thẳng đến trước mặt Lâm Phàm, nhìn xuống:
- Thằng oắt, nhớ kỹ, hôm nay chính là ngày giỗ của mi.
Sau khi đánh gục Lâm Phàm, cơn tức trong lòng hắn dần dần nguội bớt, nhưng hắn vẫn rất tức giận. Thế lực mình khổ sở xây dựng nay đã tan rã, sau này muốn gây dựng lại e là lại phải tốn một ít thời gian.
Quan trọng nhất là không biết ăn nói thế nào với Đại đương gia.
Tài nguyên mà bọn chúng đoạt được đa số đều cống nạp cho Đại đương gia, bởi vì địa vị của đại đương gia trong tông môn càng cao thì bọn chúng càng có lợi.
Kẻ mạnh là cao nhất, thực lực là tất cả, mà muốn tăng thực lực, ngoại trừ khắc khổ tu luyện, thì cũng không khỏi liên can tới tiền tài.
Đan dược, công pháp,… có thứ gì không cần tới tiền chứ.
Lâm Phàm nằm đó nhìn đối phương, chậm rãi cất tiếng:
- Ông anh, có thể cho ta một cơ hội nói chuyện hòa giải được không?
Hắn đã nghĩ xong, chỉ cần đối phương đồng ý tiếp lời, hắn tuyệt đối có thể lấy mạng đối phương.
- Hừ, nói chuyện? Mi cũng xứng sao? - Lý Hùng Hạc lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, tiếp đó cầm Lang Nha Bổng nện một kích xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu - Khi mi động tay động chân giết thủ hạ của ta, thì tính mạng mi đã không còn thuộc về bản thân nữa rồi.
Lâm Phàm chớp mắt nhìn Lang Nha Bổng, cảm thấy loại vũ khí này thật bá con mẹ nó đạo. Nhìn lại Cửu Hoàn Đại Đao của mình đúng kiểu hết hạn sử dụng, phải đoạt được Lang Nha Bổng kia mới được.
Nhưng điều kiện tiên quyết là mình phải giải quyết được thằng mắc dịch này.
Lúc này, Lý Hùng Hạc hiển nhiên đã không định lắm lời nữa, vung cao Lang Nha Bổng, trong mắt lóe lên sắc thái điên cuồng, chuẩn bị đập nát đầu Lâm Phàm.
Mà Lâm Phàm thấy thế nào còn do dự, lập tức ôm đùi Lý Hùng Hạc khóc lóc:
- Đại ca, đừng mà, có thể cho ta một cơ hội, hoặc là nghe ta kể một câu chuyện thôi, chờ ta nói xong hẵng giết ta được không?
Nói xong lại nôn máu ồng ộc.
Lý Hùng Hạc thấy tên này cũng sắp tuyệt đường sống rồi, dù hắn không ra tay thì trọng thương như vậy cũng chỉ còn đường chết mà thôi.
- Hừ, nói đi, chuyện gì? - Lý Hùng Hạc nhìn Lâm Phàm cân nhắc, chuẩn bị dốc sức tra tấn đối phương.
Lâm Phàm vừa lau nước mắt vừa nói:
- Đại ca, ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, lại còn có cô vợ vừa mới cưới, nếu ta chết thì chẳng phải nàng sẽ ở vậy cả đời ư.
- Ngươi nói cái này với ta làm gì? - Lý Hùng Hạc lạnh lùng nói.
- Không phải, vợ ta tuổi trẻ xinh đẹp, năm nay tuổi trăng tròn, vóc người cuốn hút, khuôn mặt thiên sứ, thân hình cần lồi có lồi, cần lõm có lõm, eo nhỏ vừa bàn tay uyển chuyển điệu đà, bờ mông thì... - Lâm Phàm bắt đầu nói hươu nói vượn, lôi hết toàn bộ những thuật ngữ miêu tả trong truyện khiêu dâm đọc được ở kiếp trước đem ra thuật lại.
Ực ực!
Lý Hùng Hác nuốt nước miếng, cậu nhỏ trong quần cũng từ từ ngóc đầu nhô lên.
Chỉ tại cái tên Lâm Phàm đọc truyện khiêu dâm đến thuộc làu, miêu tả sống động quá đỗi.
- Thực sự như ngươi nói sao? - Lý Hùng Hạc lạnh lùng nói.
- Đúng, đúng, chỉ hơn không kém. - Lâm Phàm trả lời.
- Được, nếu ngươi đã nói ra, vậy chỉ cho ta biết, nàng ở nơi nào. Chờ lão tử đập chết ngươi xong sẽ thay ngươi thu nhận nàng. Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi toàn thây. - Lý Hùng Hạc đã không còn cảnh giác với Lâm Phàm.
Hắn rất tự tin, trúng một chùy của hắn mà có thể sống đến bây giờ cũng đã là kỳ tích.
Nhưng lúc này, ánh mắt Lý Hùng Hạc bỗng chốc thay đổi, hắn thấy tên nhóc kia đang cầm cái gì đó hình như còn kéo chốt lôi ra được, hắn không khỏi nghi hoặc:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Lâm Phàm ôm đùi Lý Hùng Hạc, vẻ mặt tuyệt vọng mà lại bình tĩnh:
- Không làm gì cả, ta chỉ kéo chốt lựu đạn thôi, chuẩn bị đưa tiễn chính mình ấy mà.
- Lựu đạn? Đó là thứ gì? - Lý Hùng Hạc tự cảm thấy bản thân kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng nghe qua lựu đạn.
Lâm Phàm ôm khư khư đùi Lý Hùng Hạc, bắt đầu chậm rãi phân tích:
- Lựu đạn có rất nhiều loại hình, lựu đạn của ta là lựu đạn Hoa Hạ 82-2 dạng trứng. Đặc điểm chủ yếu chính là kết cấu đơn giản, lại kinh tế, thể tích nhỏ, trọng lượng nhẹ. Bên trong có một lượng TNT, có thể sinh ra 330 mảnh nhỏ, nổ trong bán kính 6m. Đồng thời trải qua cải tiến của ta, bên trong cất chứa hơn 200 viên bi thép nhỏ, bởi vì là thủ công, nên bi thép có đường kính là 10mm...
Mấy lời lầm bầm này Lý Hùng Hạc nghe không hiểu.
Sau đó hắn dùng một chân định đá văng Lâm Phàm, nhưng Lâm Phàm sống chết bám chặt lấy đùi hắn, đá cũng không đá ra.
- Ngươi đang nói cái gì? - Lý Hùng hạc căm tức hỏi.
Mà lúc này, Lâm Phàm lặng lẽ ngẩng đầu, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối, sau đó lắc đầu nói:
- Không còn kịp rồi.
- Cái gì không kịp, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy? - Lý Hùng Hạc nhìn sắc mặt Lâm Phàm, tức thời có cảm giác không ổn, nhưng lại không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Lúc này, Lâm Phàm thở dài:
- Thôi, nói thật với mi, kỳ thật chính là thứ này đưa toàn bộ thủ hạ của mi về chầu trời. Khỏi phải hoảng, hiện tại đã qua sáu giây, trốn không thoát nữa đâu. Để ta giúp mi suy đoán trước nhé, với khoảng cách nổ gần phía dưới thế này, cái chân này của mi coi như hết xài, của quý e rằng cũng không xong, nhưng…
Lý Hùng Hạc càng nghe càng cảm thấy không ổn, nhưng khi hắn vừa chuẩn bị động thủ thì...
Uỳnh!
Tất cả đều đã muộn.
Uy lực to lớn nổ ra, hai bóng người nháy mắt bay lên trời, còn giống như đã bị phân thây.
Lâm Phàm bị nổ đến chia năm xẻ bảy.
“Điểm khổ tu +10.”
- A!
Tu vi của Lý Hùng Hạc đã đạt tới Tôi Thể tầng chín, da thịt, gân cốt, nội tạng đều cứng rắn vô cùng. Nhưng khi nổ gần như vậy, dù cứng rắn đến đâu cũng không chống đỡ được.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hắn nhìn bản thân máu chảy đầm đìa, hai chân đã biến mất, toàn thân sụp đổ, nhất là thứ nơi đũng quần, cứ như đã mất tích không còn bóng dáng.
- Sao lại thế, sao lại thế.... - Lý Hùng Hạc trọng thương thê thảm, nôn máu tươi ồng ộc, sắc mặt trắng bệch, do tu vi thâm hậu mới có thể bảo trụ tính mạng.
- Tởm lợm, không ngờ đến chết cũng phải hại ta bằng được. Ta nhất định phải hung hăng tra tấn vợ mi đến chết. - Lý Hùng Hạc tức giận gào thét, phẫn nộ trong lòng triệt để bạo phát.
Nhưng tình huống hiện tại, hắn cũng sắp ngất đi.
10 giây sau.
Lâm Phàm mở mắt, sau đó đứng lên, vỗ vỗ trán, cảm giác không có vấn đề gì, tinh thần rất tốt, hơn nữa vết thương lúc trước cũng khỏi luôn.
Lúc này, hắn thấy được Lý Hùng Hạc ở phía xa, nhất thời vui vẻ:
- Ê cao to đen hôi, ta ở đây nè.
Lý Hùng Hạc nghe thấy giọng nói này liền đảo mắt qua, khi nhìn thấy mục tiêu, tức thời trợn mắt há hốc mồm:
- Sao có thể thế.
Lâm Phàm đi đến bên cạnh Lý Hùng Hạc, cười đần độn:
- Thế nào, uy lực lựu đạn của ta cũng không tệ lắm nhỉ.
- Sao mi lại không xây xước tí nào? - Lý Hùng Hạc gầm lên, hắn không thể tin được tất cả mọi chuyện.
Lâm Phàm nhìn thấy Lang Nha Bổng nằm bên cạnh, tiện tay cầm lên xoa xoa, cảm giác cũng không tệ lắm, dễ dùng hơn nhiều so với Cửu Hoàn Đại Đao trước kia, rồi lại nhìn Lý Hùng Hạc cười hê hê:
- Vấn đề này ứ nói cho mi biết đâu. Thôi nhé, tạm biệt, ta sẽ nhớ kỹ mi.
- A, đúng rồi, cô vợ ta kể ban nãy chỉ do ta tưởng tượng ra thôi. Bây giờ ta còn là FA.
Phụt!
Lý Hùng Hạc tức đến phọt máu, hắn không ngờ mình thế mà lại bị lừa, tại sao lại ngu ngốc đến vậy.
Lâm Phàm không lôi thôi nữa, giơ cao Lang Nha Bổng, nện một chưởng vào Lý Hùng Hạc.