Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 89: Xung quanh khiếp đảm

Lão tử đã nói với các ngươi từ sớm rồi, sẽ tiễn các ngươi xuống phía dưới cùng làm bạn, thì nhất định sẽ tiễn các ngươi xuống phía dưới, tuyệt đối sẽ không hai lời." Lâm Phi lắc đầu, nghiêm trang cắn trái cây rừng, vẩy nước ra, không để ý đến mấy thi thể trên đường chút nào.

Hai huynh đệ Trương gia thực lực mạnh mẽ, lại là thân huynh đệ có năng lực thần kỳ tâm linh tương thông, thông thường gặp người lợi hại hơn mình, sau khi liên thủ đều có thể chống đỡ một chút.

Đáng tiếc lần này bọn họ lại gặp Lâm Phi. 

Lâm Phi lịch lãm ở Hắc Thủy sơn mạch, chiến đấu trên lôi đài ở Thần Vũ môn, về kinh nghiệm chiến đấu không phải là tay mơ, hai người bọn họ dù liên thủ lại lợi hại nhưng vẫn có kẽ hở về tốc độ. Hai người cùng đánh, một trước một sau, sơ hở lớn nhất chính là tốc độ.

Lâm Phi lại không lợi hại ở điểm nào khác mà chính là có ưu thế tuyệt đối trên phương diện tốc độ. Vì vậy hai huynh đệ Trương gia xui xẻo, bị Lâm Phi một đao chém giết, kỳ thực đó là năm đao hợp nhất, uy lực không giống bình thường, mặc dù cuối cùng nhìn ra, vẫn không đỡ được công kích này.

...

Giết người của Trương gia trên đường lớn.

Lâm Phi cướp đoạt chiến lợi phẩm một phen, trong đó vàng bạc chiếm đa số, sau đó là đao pháp kiếm phổ, mặc dù không đáng giá là bao, nhưng với thói quen cướp đoạt chiến lợi phẩm của Lâm Phi, thịt muỗi cũng là thịt, không thể lãng phí, không thể tiện nghi cho người khác.

"Một đám quỷ nghèo, trên thân chỉ có tí tẹo gia sản." 

Nếu như mấy tên đang nằm trên đất kia biết chắc chắn sẽ thổ huyết không ngừng, bọn họ là đi giết người, không phải đem của cải bỏ trốn, trên thân sao có thể sẽ có đồ vật đáng giá.

Lại nói vận khí của Lâm Phi đúng là không tệ, sau khi xử lý hết mấy thi thể, trên quan đạo vẫn như cũ không có người nào xuất hiện.

Lâm Phi chôn tất cả những thi thể này trong rừng cây, còn về chuyện lúc nào sẽ có người phát hiện, cái này chẳng có chút quan hệ nào với hắn, ngược lại có ai sẽ biết, Trương gia biết thì như thế nào, chẳng liên quan gì đến hắn. 

Sau khi làm hết tất cả, Lâm Phi một lần nữa ung dung lên đường.

"Trương gia, mấy người chờ đó cho ta, việc này còn chưa xong đâu."

Lâm Phi nhìn bầu trời, trên đó từng gương mặt dần hiện ra... 

...

Sau khi bị chặn giết trên đường, Lâm Phi nhàn nhã đi một ngày, cuối cùng đã đến phạm vi Quy Nguyên thành.

Vừa bước vào Quy Nguyên thành, toàn thân Lâm Phi khó chịu, có loại cảm giác nhàn nhạt không rõ lượn lờ trên ngực. 

"Ai da, đây chắc không phải là nhớ quê hương mà khiếp hãi trong truyền thuyết đó chứ?"

Lâm Phi không hiểu vì sao lại thấy khó chịu.

Trước đó cảm giác này cũng không rõ ràng, cho đến khi thực sự bước vào phạm vi Quy Nguyên thành, loại cảm giác này mới thật sự đè xuống. Cảm giác này hắn chưa từng trải qua, khiến cho Lâm Phi dở khóc dở cười. 

"Lâm Phi ơi, Lâm Phi ơi, ngươi không phải vẫn hy vọng bản thân có một ngày áo gấm về nhà, làm cho những người từng khinh thường ngươi hiểu rõ, Lâm Phi ngươi không phải là phế vật, không phải là hoa hoa công tử sao, nguyện vọng này ngày hôm nay ta sẽ giúp ngươi thực hiện. Còn như những chuyện ngươi lo nghĩ trước đây, ta cũng đều sẽ giúp ngươi hoàn thành." Lâm Phi lầm bầm lầu bầu một mình, đối với mấy từ áo gấm về nhà này, dùng quá miễn cưỡng, thời gian qua đi gần năm năm, quả thật là mùi vị như áo gấm về nhà.

"Không dễ dàng mới có thể về nhà một chuyến, xem ra Trương gia không muốn để cho ta yên, chẳng qua như thế thì đã sao, mặc kệ các ngươi muốn làm gì, lão tử cũng phụng bồi tới cùng!" Hàn quang trong mắt Lâm Phi lóe lên, lập tức khôi phục lại bộ dạng lười biếng lúc trước, người ngoài nhìn qua, tuyệt đối sẽ không nghĩ ra, Lâm Phi vừa giết hơn mười người.

...

Quy Nguyên thành, Sơn Hà quận, chắc chắn là một thành trì không tính là mạnh, nhưng cũng không tính là yếu, miễn cưỡng trong vùng trung du.

Trong Quy Nguyên thành, ba đại gia tộc tạo thành thế chân vạc, một là Lâm gia, một là Lý gia, một là Trương gia, cộng thêm Cực Hạn võ quán, hình thành đại cục giữa các thế lực.

"Quy Nguyên thành, ta đã trở về." 

Sau khi nhìn thấy Quy Nguyên thành, ký ức của Lâm Phi như sóng triều không ngừng cuộn về, như xem một đoạn phim có bản thân ở trong đó nhưng có vẻ không chân thực.

Lâm Phi duỗi người, ánh mắt bình tĩnh, nhìn Quy Nguyên thành, trong lòng tự nhủ một câu nói như vậy.

Qua năm năm, diện mạo Lâm Phi khác với năm đó rất nhiều, lúc này lại mặc một thân hắc bào, khuôn mặt thanh tú, chỉ là gầy đi một ít. 

Còn Quy Nguyên thành vẫn giống y như trong trí nhớ của hắn.

Cửa thành, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có thể gặp được mạo hiểm đoàn và dong binh đoàn lui tới, xem như là một nơi trung chuyển chiến đấu.

"Tiểu hắc, đi thôi." Lâm Phi vỗ vỗ hắc mã. 

...

Sau khi nộp một lượng bạc, Lâm Phi kéo hắc mã vào Quy Nguyên thành đã xa cách năm năm.

Mặc dù là lần đầu tiên hắn tới, cảm giác Quy Nguyên thành mang tới vẫn phảng phất đã ở nơi này lớn lên, lộ ra cảm giác vô cùng quen thuộc. 

Năm năm sau trở về, Quy Nguyên thành biến hóa không lớn, thậm chí không ít địa phương xây dựng thêm, so với trước đây rộng rãi hơn nhiều.

Lâm Phi không vội trở về. Là một người chuyển kiếp tới, trong lòng Lâm Phi tồn tại cảm giác chống cự nhất định.

Nếu như trong Thần Vũ môn, Lâm Phi không có cảm giác gì, nhưng sau khi trở lại Quy Nguyên thành, bất ngờ xuất hiện một loại cảm giác khó chịu giống như người từng trải, rất rõ ràng chính là do Lâm gia mang lại. 

Lâm Phi rầu rĩ chống cự, hắn vốn không định trở về sớm như vậy, nên quyết định đi trong Quy Nguyên thành nhìn khắp nơi để thích ứng một chút, giảm sự khó chịu trong lòng.

Đương nhiên có người sẽ hỏi, Lâm Phi là xuyên qua tới, thần kinh chắc khỏe có gì phải lo lắng, nhưng mà trên thực tế, Lâm Phi không có khả năng lập tức có thể thích ứng với hoàn cảnh này.

Lâm Phi trước đây để lại cho hắn hai ký ức bất đồng, hai thời kỳ bất đồng. Lúc này Lâm Phi mới có thể đưa ra lựa chọn. 

...

Quy Nguyên thành.

Trước tiên Lâm Phi bán hắc mã đi, giá cả chênh lệch không nhiều, có khoản chiến lợi phẩm mới lấy được, hắn tự nhiên không thèm để ý đến mấy đồng bạc lẻ này. 

Thảnh thơi lấy hành lý từ trên ngựa xuống, Lâm Phi khẽ hát, nỗ lực để cho mình thích ứng một chút.

Khi còn ở Trái Đất, Lâm Phi chẳng qua chỉ ở một trường đại học.

Đời này trong Huyền Thiên đại lục, Lâm Phi lại thành tam thiếu gia Lâm gia, mặc dù danh tiếng của cái tên này không phải là rất tốt, nhưng địa vị hoàn toàn khác nhau, dùng cách nói ở Trái Đất mà nói, Lâm Phi khẽ quay người một cái liền không cẩn thận thành phú nhị đại, trở thành tam thiếu gia. 

Nếu như trở thành phú nhị đại ở Trái Đất, Lâm Phi ít nhất có thể ngầu một chút, thế nhưng trong Huyền Thiên đại lục, làm phú nhị đại thật sự không có gì đáng để nói hết, nhất là Lâm gia lại giống như mặt trời lặn phía tây, không còn là mặt trời mới mọc, tình huống tương đối không ổn.

Làm Tam thiếu Lâm gia, thời gian này của Lâm Phi khẳng định không dễ chịu.

Dọc theo đường đi, cũng may năm năm Lâm Phi chưa từng trở về, diện mạo biến hóa khá lớn, cho nên không ai để ý đến tam thiếu gia Lâm gia đã trở về Quy Nguyên thành. 

Thời gian năm năm có thể thay đổi tất cả, đồng dạng có thể thay đổi rất nhiều chuyện, chẳng hạn như danh tiếng phong lưu Lâm Phi đã từng lưu lại. Lâm Phi không ngừng nhớ lại, chợt nhận thấy một tòa kiến trúc quen thuộc: "Tránh ra, tránh ra, tất cả tránh ra cho ta."