Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 72: Không phải là hai mươi đao, mà là hai mươi ba đao

Lần này Lâm Phi có thể giành chiến thắng thì họ đều cảm thấy không thể tưởng tưởng nổi.

Thắng Giả Khôn là có nguyên nhân, không tính là bất ngờ quá lớn nhưng bây giờ Lâm Phi đánh bại người dừng lại ở Võ Đạo bát trùng thiên Trần Tiểu Sinh, đồng nghĩa với việc hắn đã bước lên hàng ngũ Võ Đạo bát trùng thiên.

Điều quan trọng là lần này Lâm Phi khiến cho người khác cảm thấy không sao diễn tả được. 

Các đệ tử khác giống như đang ngắm hoa trong sương vậy, căn bản không thể nhìn ra được Trần Tiểu Sinh bị đánh bại như thế nào, cảm giác duy nhất của họ là Lâm Phi xuất đao rồi, đó là thứ duy nhất mà họ có thể nhìn thấy được, còn lại dường như không cảm nhận ra được gì khác.

Trần Tiểu Sinh chính là bại trong tình huống này.



“Ta thua rồi, thua dưới tay Lâm Phi một người ba tháng trước vẫn chỉ là tên phế vật, đây là việc làm sao có thể xảy ra chứ!”

Nhìn Lâm Phi cầm bao đao lạnh lẽo, Trần Tiểu Sinh vô cùng ngạc nhiên, anh đang rơi vào trạng thái kinh ngạc cực độ, cả cơ thể dường như không thể nào lấy lại tinh thần được.

Trước khi lên võ đài Trần Tiểu Sinh vô cùng tự tin, tuy Giả Khôn bại dưới tay Lâm Phi nhưng nếu là hắn ra tay thì nhất định sẽ giành thắng lợi. 

Bước lên võ đài với suy nghĩ này nhưng bây giờ sắc mặt hắn vô cùng chán nản, trước nay chưa bao giờ hắn thấy thất vọng như vậy, thua một cách vô cùng không cam tâm.

Lâm Phi thu đao quay người đi xuống khỏi võ đài, để lại Trần Tiểu Sinh đang ngẩn người ở đó.

Đòn tấn công liên tục vừa nãy chỉ có mình Lâm Phi hiểu rõ nhất, trong lòng lại càng coi đao Hắc Sát như bảo bối, chiến thắng người khác mà chỉ sử dụng bao đao có lẽ là việc có một không hai. 

Lần này hắn đi xuống những người đứng bên ngoài võ đài đều tự động tránh ra nhường đường cho hắn.

Nếu như nói trước đây họ đều nghi ngờ sức mạnh của Lâm Phi, thì bắt đầu từ thời khắc này Lâm Phi chính là cao thủ thật sự.

Là cao thủ Võ Đạo bát trùng thiên thật sự trong số các đệ tử ngoại môn, tức là cũng sẽ có danh tiếng không hề nhỏ ở bên ngoài và dư sức làm trưởng lão của một gia tộc nhỏ. 

Lâm Phi đánh bại đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên Trần Tiểu Sinh, bước vào hàng ngũ đệ tử giỏi thực sự.

Lần này Trần Tiểu Sinh bị đánh bại, Lâm Phi được xem là một chú ngựa ô một chú ngựa ô cuồng sát, việc này đã tạo ra đả kích vô cùng lớn đối với các đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên.

Trong thực tế, tất cả những đệ tử Võ Đạo Võ Đạo bát trùng thiên đó đều lộ vẻ xúc động. 

Sức mạnh của Trần Tiểu Sinh như thế nào họ là người biết rõ, cho dù là họ gặp phải đều không chắc có thể chiến thắng đối thủ, nhưng hôm nay Lâm Phi lại có thể đánh bại Trần Tiểu Sinh chỉ với hai mươi đao, họ tự hỏi bản thân không thể nào làm được điều đó, nếu họ muốn phân thắng bại thì ít nhất cũng cần phải trên một trăm chiêu, đây còn là tương đối nhanh đó.

Đối với các đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên ở đây mà nói, thì việc Lâm Phi Đánh bại Trần Tiểu Sinh tiến vào vòng tiếp theo cũng không phải là vật cản đường của họ, trong lúc này không có ai dám nghi ngờ nữa.

Nếu nghi ngờ thì sự thất bại của Trần Tiểu Sinh là một minh chứng tốt nhất. 



Đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên nghi ngờ hoặc không hiểu.

Số lượng đệ tử Võ Đạo cửu trùng thiên trong đệ tử ngoại môn không nhiều.Lúc này họ đều tập trung về một chỗ. 

“Trương Vô Địch Sư huynh, không ngờ đao pháp vừa rồi của Lâm Phi lại có uy lực như vậy, không biết sư huynh có nhìn ra được nội dung gì không?”

Trong các đệ tử có liên quan, một người trẻ mặc đồ đen đầu trọc dường như nổi bật giữa đám đông, đầu trọc, lông mày rậm mắt to, nét mặt kiên nghị, không tuấn tú, nhưng tràn đầy tinh thần lão luyện của Võ giả.

Với câu hỏi này tất cả những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía người đệ tử đầu trọc, bởi vì đệ tử đầu trọc này là Trương Vô Địch sư huynh người đoạt vị trí cao nhất trong các đệ tử ngoại môn. 

Trương Vô Địch giống như tên của anh vậy, thiên phú siêu giỏi, nhập môn không quá ba năm đã vào Võ Đạo cửu trùng thiên, theo như lời đồn thì chỉ còn cách thời điểm đột phá trở thành Huyền giả một khoảng không xa.

Trong số các đệ tử ngoại môn thì danh tiếng của Trương Vô Địch đã nổi lên từ rất sớm, hắn sớm đã đánh bại đệ tử Võ Đạo cửu trùng thiên khi còn đang là Võ Đạo bát trùng thiên, việc này trong phút chốc làm kinh động người trong thiên hạ, đáng tiếc hắn vẫn chưa lọt vào vị trí mười người đứng đầu ngoại môn.

Dù là như vậy, nhưng tên tuổi của Trương Vô Địch vẫn được mọi người biết đến. 

Cuộc tỷ thí của một trăm đệ tử giỏi nhất lần này, Trương Vô Địch đoạt vị trí cao nhất, trong lòng họ lần này Trương Vô Địch sư huynh chắc chắn sẽ đứng vi trí số một trong số các đệ tử ngoại môn, và có thể tiến vào nội môn một cách thuận lợi.

Trương Vô Địch ôn tồn nói: “Các vị sư huynh đệ, mọi người cho rằng lúc nãy Lâm Phi sư đệ đã chém tổng cộng bao nhiêu nhát đao?”

Ai cũng không thể ngờ được rằng, Trương Vô Địch sư huynh lại đưa ra một câu hỏi như vậy. 

“Trương sư huynh, không phải Lâm Phi xuất hai mươi đao sao?”

“Đúng vậy, tốc độ xuất đao của Lâm Phi rất nhanh, đệ nhìn thấy giống như hai mươi đao, lẽ nào không chỉ có vậy? Điều này làm sao có thể? Lâm Phi không thể nào xuất nhiều đao hơn thế được!”



Các vị đệ tử bất giác kinh ngạc, trong phút chốc không thể đoán ra được điều mà Trương Vô Định sư huynh muốn nói là gì.

Hai mươi đao đã là tương đối khủng bố đối với họ.

Trương Vô Địch nhìn về phía võ đài số bảy, không quay đầu lại thản nhiên nói: “Đao pháp của Lâm Phi sư đệ nhìn như rất bình thường, nhưng thực tế lại có một điều kỳ điệu khác, vừa nãy đệ ấy xuất đao không phải là hai mươi đao mà là hai mươi ba đao, Trần Tiểu Sinh sư đệ thua chính là thua ở ba đao cuối cùng này, nếu không phải là Lâm Phi sư đệ thủ hạ lưu tình thì ít nhất Trần Tiểu Sinh sư đệ cũng phải tu dưỡng nửa năm!” 

‘Cái gì, hai mươi ba đao, điều này làm sao có thể, rõ ràng nhìn thấy hai mươi đao!”

“Đúng là gặp ma rồi, rốt cục Lâm Phi tu luyện như thế nào, hai mươi đao, đoán rằng trong tất cả các đệ tử ngoại môn chúng ta có lẽ không thể tìm ra người thứ hai có thể có tốc độ xuất đao như vậy!”

“Chả trách Lâm Phi mạnh như vậy, thì ra đao pháp khủng bố như vậy, có lẽ nhắm vào đao pháp này chính là một cao thủ, vẫn là Trương sư huynh lợi hại, đôi mắt tinh tường mới nhìn đã nhìn ra được Lâm Phi xuất hai mươi ba đao. 



Nội tình của hai mươi ba đao căn bản không có cách nào giấu được, điều này lập tức truyền bị ra ngoài thu hút sự chú ý của nhiều người.

Lúc này nhưng đệ tử thấp cấp và trung cấp đều sững sờ, hóa ra đao pháp đạt tới cảnh giới Đại Thành, sẽ có tác dụng như vậy, điều này thật sự khiến cho người khác khó mà tin nổi. 

Lúc này những người đoán là hai mươi đao cũng sững sờ.

Dường như Lâm Phi còn lợi hại hơn cả mức trước đây họ đã tưởng tượng, liên tiếp đánh bại hai cao thủ Võ Đạo bát trùng thiên, lại thể hiện được kỹ thuật dùng đao khiến người khác kinh ngạc, có thể gọi hắn là một chú ngựa ô.

Các vị trưởng lão cũng bị một phen kinh ngạc. 

Thị lực của họ hơn những đệ tử bên dưới, tốc độ xuất đao của Lâm Phi khủng bố như vậy quả là một cảnh khiến người khác kinh ngạc, thậm chí chiếm vị trí nhanh nhất duy nhất không thể bị phá bỏ trong võ công thiên hạ.

Tốc độ đi lên, bất kể sơ hở của chiêu thức nào cũng có thể phá vỡ.

“ Tốc độ này của Lâm Phi quả thực rất nhanh, dường như sắp đạt tới cực hạn, vừa rồi liên tục xuất ra hai mươi ba đao hết đao này đến đao khác, mười lăm đao phá vỡ đòn tấn cân của Trần Tiểu Sinh, và đánh bại Trần Tiểu Sinh bằng tám đao còn lại, điều nghi hoặc ở đây là Trần Tiểu Sinh không hề nhìn thấy ba đao cuối cùng nên mới ngậm hờn thất bại.” 

“Xem ra thật sự lần này phải xuất một người có sức mạnh thật sự rồi, nếu như tốc độ xuất đao của Lâm Phi lại tăng lên, đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết nói, thì những cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên đều chưa chắc là đối thủ của hắn!”

“Ông nói đến Phong cảnh sao? Làm sao có thể, từ xưa đến nay chưa có ai trong số các đệ tử ngoại môn chúng ta có thể lãnh ngộ được, Lâm Phi làm sao có thể lãnh ngộ chứ!”



Trưởng lão lắc đầu không tin.

Lâm Phi có thể đạt đến trình độ như bây giờ hiển nhiên là một điều không thể tưởng tượng được, quyết đấu với Võ Đạo cửu trùng thiên giành thắng lợi cũng không phải là cái gì to tát.

Lúc này, mắt Lâm Phi nhìn vào Trương Vạn Sơn. 

Hẹn ước nửa năm của chúng ta anh đã chuẩn bị xong chưa?