Thói quen của Diệp Sảng sau khi bỏ mũ trò chơi xuống là lập tức nhìn đồng hồ, bây giờ là là 18:06.
- Bỏ mẹ rồi!
Diệp Sảng nhảy bắn ra khỏi giường như con cá chép, gói mì ăn liền Tiểu Cường cũng không kịp ăn, vội vã lao ra khỏi phòng ngủ hộc tốc chạy đến tiệm hoa sau trường. Dĩ nhiên Diệp Sảng không phải đến cửa hàng bán hoa Hoa Như Ngọc để mua hoa hồng. Hắn đến đây là để trực buổi tối, chính xác mà nói là hắn làm công, thời gian là từ 6 giờ tối đến 9 giờ tối, mỗi tháng nhận được 1050 đồng tiền công. Chừng đó cũng đã là không tệ, bởi vì đại học bây giờ có được mấy tên học sinh thành thành thật thật đi học đâu chứ? Diệp Sảng đã được bạn nam của hắn dạy rằng: “Bốn năm đại học mà vẫn không biết mu rùa có lông là cái gì thì bốn năm đó của ngươi coi như bỏ”. Nếu như nói lời dạy đó là chữ ngọc ngôn vàng cho phái nam thì nữ sinh trong khoa của Diệp Sảng cũng giương lên một khẩu hiệu hoành tráng không kém: “Không để cho bất kỳ một xử nam nào trong khoa chúng ta tốt nghiệp!”. Nhìn tình hình này, Diệp Sảng ngao ngán thầm nghĩ tốt nghiệp e còn khó hơn một mình một ngựa giết chết Đại mã hầu.
“Hoa Như Ngọc” nằm trên con phố Ăn Ngon phía sau trường học An Hi từng đánh giá nơi này là phố Đọa Lạc, nghĩ lại cũng không sai, đưa mắt nhìn qua, khắp nơi đều là biển hiệu:
“Phòng trọ, 200 đồng một đêm, bên trong có phòng vệ sinh và điện thoại miễn phí”
“300 đồng một đêm, cái gì cần đều có, hoan nghênh các bạn ghé lại!”
“Phòng đôi 500 đồng một ngày, phong cảnh thanh nhã, giường ngủ King size..”
Diệp Sảng thầm nghĩ, “Cái gì cần có đều có” vậy tóm lại là những cái gì? “Giường ngủ King size” là rộng đến chừng nào? Hai người lăn qua lăn lại có đủ không? Ta đây còn chưa biết đến, thất bại, quả là quá thất bại.
- Diệp tử, cậu đến trễ!!
An Hi mặc đồng phục màu trắng đứng ngay trước cửa. Bộ đồng phục này trong khá giống váy của nữ đầu bếp. An Hi là đồng nghiệp của Diệp Sảng, thật ra cũng giống như Diệp Sảng, cũng là sinh viên đại học. Hai người này đều là chăm làm ít học. Chăm làm thì còn chưa thấy rõ chứ ít học thì quá rõ ràng, Diệp Sảng chuồn học liên tục bảy ngày rồi. Diệp Sảng cũng không còn cách nào, gia đình chỉ chu cấp nổi tiền học phí cho hắn, còn tiền tiêu vặt phải tự mình xoay xở mà thôi. Chỉ là từ trước đến giờ hắn cũng không hỏi xem thử An Hi có giống như hắn hay không? Trong thế giới thực tại, Diệp Sảng không sôi nổi như trong game, hắn rất kiệm lời, nói trắng ra là buồn tẻ, rất ít khi chủ động bắt chuyện.
Chính vì điều đó mà An Hi mới không xem hắn là “ruồi nhặng”, sinh ý của Hoa Như Ngọc có khá hay không là nhờ ở nàng. Thử nghĩ đi, một cửa hàng bán hoa trang nhã, lại có một nữ sinh cao ráo mỹ miều tọa trấn thử hỏi một ngày có bao nhiêu bạn học đến quấy rầy. An Hi cao khoảng 1m7, dáng người cực kỳ bá đạo (cha tác giả xài từ đắt vãi), ngực tấn công mông phòng thủ, da trắng mịn màng, kết hợp với mái tóc ngắn khiến nàng có một vẻ trẻ trung tươi mát. Ngũ quan đoan chính, chỉ tiếc là đồng phục của cửa hàng che đi tất cả những ưu điểm, quanh năm suốt tháng mặt lạnh tanh, nhưng lại khiến cho số người mua hoa hiến Phật càng lúc càng nhiều. Giữa cái thời mỹ nữ đông như quân Nguyên thế này, trong mắt Diệp Sảng An Hi còn không bằng Tam Xảo cô nương ở Nguyệt Lượng thôn. Tốt xấu gì thì Tam Xảo cũng từng lộ tin tức về mỏ quặng ra giúp cho Diệp Sảng một chút, còn An Hi mỹ lệ giờ đang làm hắn hao tài.
Diệp Sảng đi vào trong cửa hàng: - An tỷ, ta…
An Hi lạnh lùng cắt ngang lời hắn: - Cậu không cần nói nữa!
Diệp Sảng tiếp tục: - Kỳ thật là…
An Hi nói: - Theo quy định của cửa hàng, đi trễ 10 phút nộp 5 đồng.
An Hi không nhường nhịn nói: - Cậu đừng có tìm lý do, nào là phải ăn cơm dọc đường, hay là tan học trễ, đang giặt đồ bị cúp nước, ký túc xá mất điện. Còn nữa, điện thoại di động hết pin, đi vệ sinh quên mang giấy,.v.v và v.v. Mấy cái chiêu đó xưa rồi Diễm, chỉ cần đi trễ là nộp phạt, bất kể lý do gì.
Diệp Sảng chờ nàng bắn liên thanh xong rồi, mới ngập ngừng nói: - An tỷ, kỳ thật là tôi muốn nhắc cô, trên tóc cô đang dính 1 lá rau…
An Hi nghe xong chợt ngẩn ra, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, nàng đưa tay lên tóc, quả nhiên có một cọng rau.
- Tôi đi làm việc đây! Trong lòng Diệp Sảng âm thầm cười hĩ hả, ngồi xuống cạnh lẵng hoa bắt đầu làm việc.
Công việc của Diệp Sảng là cắt tỉa hoa hồng, rồi dựa theo yêu cầu của khách mà bó, thắt nơ hay làm lẳng hoa. Đây cũng có thể được xem là một nghề, sinh viên đại học chưa chắc làm được, có điều động tác của Diệp Sảng vừa nhanh vừa tinh tế, hai tay trái phải hoán đổi lẫn nhau, trên dao dưới kéo tung bay, An Hi rất ganh tỵ với Diệp Sảng ở điểm này. Tay của Diệp Sảng rất giống bàn tay con gái, khớp xương mềm mại, ngón tay thon dài mảnh khảnh khiến cho người ta có cảm giác khéo léo, thầm ao ước mình cũng có được bàn tay đẹp như vậy. Đương nhiên, nàng không hề biết rằng trong game, đôi bàn tay đó đã vung cuốc dũng mãnh đào quáng, từng lạnh lùng siết cò súng, người chủ sở hữu đôi bàn tay đó được xưng tụng là Quáng thạch vương tử chứ không phải là Cắt hoa đại hiệp.
Hôm nay cửa hàng hơi vắng khách, từ khi trò chơi Đệ Nhị Thế Giới bắt đầu, cả trường cũng lâm vào cảnh vắng như chợ chiều, điều này chứng minh cho giả thuyết 99% game trực tuyến đều thu hút vô số người chơi. Ngay cả lão bản của cửa hàng hoa hàng ngày cũng nằm nhà mà tung tăng trong Đệ Nhị Thế giới. Bộ phận đối ngoại của tập đoàn Lam Thiên phát hành game này tuyên bố số người chơi đã lên đến 300 triệu người, con số này so với quy mô của Túy Ngân hội của lão đại quả thật kinh người trong kinh người. Cho dù mấy hôm nay sinh ý của cửa hàng có chút không tốt thì Diệp Sảng với An Hi cũng ít nói chuyện. Diệp Sảng là tên buồn tẻ, An Hi là thùng thuốc nổ, có vậy hai người mới có thể bình an vô sự mà sống hòa bình với nhau.
Trong mắt An Hi thì Diệp Sảng cũng không được xếp vào loại đẹp trai. Không phải tướng mạo của Diệp Sảng khó coi mà ngược lại, Diệp Sảng cũng có nét. Vấn đề là tên phải gió này rất ít nói, có mấy tên hoa hoa thiếu gia trong trường quang lâm nơi này hứng lên còn khích bác hắn vài câu, hắn cũng không tức giận cũng không phản ứng, không biết hắn là người hướng nội hay nhát gan nữa. Tuy vậy An Hi vẫn cảm thấy Diệp Sảng vẫn khác biệt so với nhiều người, ít nhất trong một năm vừa qua, nàng chưa bao giờ thấy Diệp Sảng dẫn theo mấy cô gái trang điểm diêm dúa vào mấy cái nơi “Cái gì cần có đều có” đó cả. Nam sinh bây giờ mà có thể đạt được điều đó quả là hiếm có rồi.
Kim đồng hồ chỉ 20:55, An Hi nói: - Hôm nay chắc hết khách rồi. Diệp Tử, nghỉ thôi.
Diệp Sảng thích nghe câu nói này nhất. Chỉ cần nghe thấy là thả dao xuống thẳng người lên, vắt giò lên cổ đua một mạch.
An Hi nhìn theo bóng lưng của hắn, thầm nghĩ “Vội vàng như vậy chắc chắn là vội về chơi Đệ Nhị Thế Giới rồi. Ai ui, mình cũng phải mau về mà login thôi, bây giờ tiền trong đó thật là khó kiếm à”
Diệp Sảng không phải đi đăng nhập, hắn còn chưa ăn cơm chiều, giờ đã đói xanh mặt, da bụng đã quấn quít với da lưng, gói mì ăn liền Tiểu Cường đang còn chờ hắn mở ra kia kìa.
- Tiểu Cường, ta đã về đây. Diệp Sảng hô lớn một tiếng rồi tức tốc nhảy ào vào phòng ngủ.