Vô Cương

Chương 57: Có đại sư huynh thật tốt

Mắt tiễn bóng dáng đám người này biến mất nhanh chóng ở trong Hồ Tiên Động, tên mập mặt than khóc, nhìn Sở Vũ với vẻ muốn khóc mà không ra nước mắt: “Gia, anh thấy như vậy được chưa?”

“Tàm tạm thôi.” Sở Vũ gật gật đầu.

“...” 

Nếu không phải không dám thì tên mập hiện giờ thật sự muốn một bạt tai đánh chết Sở Vũ.

Năng lực của Sở Vũ, hắn coi như đã biết rồi.

Quá đáng sợ! 

Trước hết là năng lực cảm nhận, tạm thời cứ xem anh ta là năng lực cảm nhận được rồi. Có thể né tránh tất cả khu vực nguy hiểm, loại năng lực biết trước này là việc khiến người ta cảm thấy nghi hoặc và chấn động nhất.

Tiếp theo là lực chiến đáng sợ, với cảnh giới chân thực của xung huyệt cảnh đánh cao thủ thông mạch cảnh tứ đoạn mà lại không bị thương một chút nào cả?

Quả thực là quá tà môn rồi! 

Tên mập không phải không biết những đích truyền thật sự của đại phái cổ giáo đó biến thái như thế nào, nhưng vấn đề người này là Sở Vũ mà!

Con cháu của một gia tộc ẩn thế nhỏ đến từ Bắc Địa Sở Gia, hắn rốt cuộc đã có được cơ duyên gì?

Cuối cùng điều khiến tên mập cảm thấy không thể tin được không thể lý giải được nhất là vừa nãy... Sở Vũ trong chớp mắt đã đả thông chính kinh thứ bảy của hắn! 

Đảm kinh của một trong mười hai chính kinh đó!

Vốn dĩ hắn chỉ đả thông một nửa, với thiên phú của hắn, phối hợp tài nguyên mà hắn có thể sở hữu mà muốn đả thông thì ít nhất còn cần thời gian tầm một năm.

Nhưng ở trước mặt, Sở Vũ chỉ dùng mười mấy phút. 

Ở thời điểm kinh mạch đả thông, tên mập có loại cảm giác cái tên ở trước mắt này không phải người mà là thần!

Phải biết rằng ở thời điểm trước khi đột phá, hắn vẫn nghi ngờ Sở Vũ có phải là muốn giết hắn không nữa...

Đây mới là chỗ khiến tên mập cảm thấy lạ lùng nhất! 

Sau khi đảm kinh được đả thông, thương thế trên người hắn chớp mắt đã lành hơn một nửa.

Hơn nữa, lần này kinh mạch hắn thông suốt mà lại không bị thương!

Trong trường hợp bình thường, đả thông kinh mạch thế nào cũng kèm theo một số thương thế, cần kịp thời dùng thuốc để tiến hành hồi phục. 

Nhưng lần này không bị thương!

Đây mới là nguyên nhân căn bản tên mập thà đắc tội toàn thế giới cũng phải gánh lấy tất cả tội lỗi của Sở Vũ!

Tên khốn này không những bản thân lợi hại, mà còn sở hữu một thủ đoạn như thần vậy! 

Nếu hắn không chịu khống chế bởi Sở Vũ có lẽ sẽ còn có ý nghĩ giết người đoạt kinh. Nhưng hiện giờ, hắn chỉ nghĩ Sở Vũ lúc nào có thể trở nên lớn mạnh hơn!

Bởi vì hắn có một cảm giác lờ mờ rằng nếu có thể luôn đi theo tên khốn này thì tương lai của hắn... dường như sẽ trở nên sáng sủa hơn!

Sự thực tuy là vậy, nhưng lúc nên khóc than thì vẫn phải khóc. 

Con khóc thì mẹ mới cho bú, thế giới này chính là như vậy.

“Tôi hiện giờ là đã đắc tội rất nhiều người, tin rằng không bao lâu nữa những việc này sẽ truyền ra ngoài. Đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn giết tôi.” Tên mập vẻ mặt uất ức nhìn Sở Vũ: “Là đại ca thì nói thế nào... cũng phải cho tôi chút đồ phòng thân chứ.”

“Nói hình như cũng có lý...” 

Sở Vũ nghĩ ngợi, từ trong nhẫn trữ đồ lấy ra một thanh kiếm cổ đồng, trên mặt lộ ra biểu cảm tiếc của: “Pháp bảo cấp Tiên Thiên... nếu anh đã là đệ tử của tôi thì cái này tôi sẽ miễn cưỡng cho anh vậy.”

Cấp Tiên Thiên?

Pháp bảo? 

Còn miễn cưỡng?

Tôi tin anh mới sợ!

Trong lòng tên mập đang chửi tục rồi, đây không phải cho rằng tôi không hiểu biết ư? Mẹ kiếp, đây đều là vũ khí học đồ được sản xuất ra số lượng lớn ở thời đại thượng cổ đó chứ? 

Tuy nói trải qua năm tháng vô tận, thứ có thể lưu truyền lại hoàn hảo cũng không nhiều, nhưng thứ này... cũng thật sự không phải là đồ tốt gì.

Lại còn pháp bảo... pháp bảo rẻ mạt hả?

Đưa Kinh Thần Nỏ cho tôi cũng được mà! 

“Sao? Anh không muốn lấy?” Sở Vũ lập tức muốn thu lại thanh kiếm cổ đồng. Hắn còn không muốn cho đó!

Tên mập nhanh tay lẹ mắt nhận lấy, cười he he nói: “Cảm ơn đại ca...”

Không lấy cũng uổng! 

Dù nói thế nào thì pháp khí cấp Tiên Thiên ở trong thế tục vẫn là tương đối tốt.

Có thể bán lấy vài đồng!

“Vậy sau này...” Tên mập nhìn Sở Vũ với vẻ bịn rịn, hắn biết tên khốn này chắc chắn đang vội quay về nghiên cứu Tiên Hạc Đan Kinh. 

Nếu có thể thì hắn thật sự muốn đi cùng Sở Vũ, tuy gánh tội nhưng thủ đoạn của tên này nghịch thiên, nói không chừng lúc nào đó vui vẻ thì giúp hắn tăng lên thông mạch cảnh bát đoạn nữa.

“Sau này không có việc gì thì ít liên hệ với tôi, đưa thông tin liên lạc của anh cho tôi là được rồi, có việc thì tôi sẽ tìm anh.” Sở vũ nhìn tên mập một cái, hắn dĩ nhiên biết anh ta đang nghĩ gì.

Chỉ là giúp hắn ta tăng đến thông mạch cảnh thất đoạn thì đối với Sở Vũ mà nói cũng đã là một loại cực hạn rồi, sức mạnh của hắn tuy rất lớn mạnh, nhưng cũng không đủ để chống đỡ cho hắn giúp Phạm Kiến tăng đến cấp cao hơn. 

Vả lại, loại khốn nạn như tên mập này cũng không thể cho quá nhiều lợi ích một lần, phải cho từng ít một mới được.

Sau đó, Sở Vũ và tên mập tách nhau ra, mang theo tên gián điệp chạy xuyên qua rừng cây quay trở về hướng Long Thành.

Sau nửa ngày, Sở Vũ đã xuất hiện ở trong căn hộ của bệnh viện tư nhân đó. 

Sở Thiên Hùng nhận được tin tức thì nhanh chóng chạy tới.

Nhìn thấy Sở Vũ, trên mặt Sở Thiên Hùng lộ ra nụ cười vui vẻ. Ông ấy đã xin phép gia tộc muốn tạm thời tiếp tục ở lại bên này, sau khi đưa Sở Vũ lên bình an rồi mới tính tiếp.

Đối với loại đạo đức tốt này của ông ấy, nội bộ gia tộc Sở gia dĩ nhiên là rất vui, nên nhanh chóng đồng ý thỉnh cầu của Sở Thiên Hùng. 

“Sự việc ta đã sắp xếp xong rồi.” Sở Thiên Hùng nói: “Có ta trấn thủ ở đây thì con có thể yên tâm, tuyệt đối sẽ không có rắc rối.”

“Vất vả cho chú Hùng rồi, chúng ta rất nhanh cũng sẽ không cần giấu giếm như vậy nữa.” Sở Vũ nói.

Sở Thiên Hùng mắt sáng rực, nhìn Sở Vũ: “Lần này lẽ nào... có thu hoạch lớn gì ư?” 

Đoạn, Sở Thiên Hùng nói: “Trước đây người mà những gia tộc ở Long Thành đó mời đến nghe nói đều bị người ta đuổi rồi. Lúc đó ta còn có hơi lo lắng...”

Sở Vũ cười cười: “Ở trong Hồ Tiên Động con đã có được một môn truyền thừa rất lợi hại, nơi đó vốn dĩ là động phủ của một đan vương!”

“Trời ơi...” Sở Thiên Hùng trợn tròn mắt, nhìn Sở Vũ với vẻ mặt không dám tin, ngay cả giọng nói chuyện cũng có hơi run rẩy: “Đây... đây là thật à?” 

Sở Vũ gật gật đầu.

“Quá tốt rồi! Thật là quá tốt rồi!” Sở Thiên Hùng nắm chặt tay, đi đi lại lại trong phòng, nói lẩm nhẩm: “Như vậy thì có thể giấu giếm hoàn hảo thủ đoạn con có thể trực tiếp giúp người khác tăng cảnh giới rồi... Hơn nữa, đan vương... đó chính là Dược Thánh mà!”

“Truyền thừa của Dược Thánh... Thời cổ đại, đan sư là nghề nghiệp mà tất cả mọi người đều không dễ gì đắc tội, huống hồ là một vị đan vương. Trời ơi... nếu thật sự có thể tu luyện được truyền thừa, phát huy được nó thì há chẳng phải...” 

Nói đến đây, trên mặt của Sở Thiên Hùng lộ ra vẻ kích động.

Có được truyền thừa của thánh nhân, điều đó có nghĩa là tương lai của Sở Vũ... sẽ vô cùng sáng sủa!

“Trời phù hộ Sở gia, Sở gia của ta... cuối cùng cũng xuất hiện một nhân vật lớn rồi nhỉ?” Sở Thiên Hùng kích động muốn khóc. 

“Việc này tạm thời vẫn cần bảo mật, nhưng gia tộc bên đó sắp tới con cũng sẽ tranh thủ thời gian về một chuyến.” Sở Vũ nói.

“Ta hiểu, ta hiểu mà! Yên tâm đi, bên này có ta, tất cả đều không cần con lo nghĩ!” Sở Thiên Hùng nói lia lịa.

Sau đó, Sở Thiên Hùng mang theo vẻ mặt kích động, hăm hở cáo từ rời đi. 

Sở Vũ cũng không ở lại đó quá lâu, đưa theo tên gián điệp quay về căn biệt thự xa cách đã nhiều ngày.

Trong biệt thự, từ lâu cũng đã được bố trí pháp trận, sau khi quay về biệt thự thì Sở Vũ không vội đi xem Tiên Hạc Đan Kinh mà là gọi điện thoại cho mẹ mình.

“Mẹ, là con.” Sở Vũ nói nhỏ tiếng. 

“Tiểu tử thối, cuối cùng cũng nhớ gọi điện cho mẹ rồi à? Có phải có vợ rồi thì quên cả mẹ luôn không?”

Đầu dây bên đó truyền đến một giọng nữ dịu dàng, hơi mang theo mấy phần châm chọc.

“Mẹ nghe nói rồi ư?” Sở Vũ cười, trên mặt cũng lộ ra mấy phần vui vẻ. 

“Trên mạng sớm đã truyền đi xôn xao rồi, nhưng mà con trai à, chuyện này là thật ư?” Tống Du ở đầu dây bên đó hỏi với vẻ hiếu kỳ.

“Vốn dĩ không phải thật, nhưng hiện giờ là thật rồi.” Sở Vũ mặt vui vẻ.

“Ừm, tốt tốt, Thi Thi là cô gái tốt, chỉ là chúng ta và người ta...” 

“Mẹ, con đã hồi phục rồi!” Sở Vũ nói nhỏ tiếng.

“Hồi phục thì tốt mà, hồi phục rồi... hả? Cái gì? Con nói cái gì? Con nói lại lần nữa xem?”

Tống Du ở đầu dây bên đó lúc đầu chưa kịp phản ứng nhưng chớp mắt thì sực tỉnh lại, không nhịn được nâng cao ngữ điệu, giọng nói cũng có hơi run rẩy. 

“Mẹ, thực ra hơn mười năm nay con căn bản chưa từng bị phế, chỉ là không thể dùng năng lực.” Sở Vũ cân nhắc cách diễn đạt.

“Chi tiết cụ thể khó nói hết trong vài câu. Chờ có thời gian con về nhà nói rõ với mẹ. Tóm lại, con trai mẹ hiện giờ đã là cao thủ xung huyệt cảnh thập đoạn, có thể đấu được với thông mạch cảnh ngũ đoạn thậm chí lục đoạn á!”

Đầu dây bên đó im lặng một lúc mới truyền đến giọng nói mang theo mấy phần nghi hoặc của Tống Du: “Tiểu tử thối, con cố ý chọc cho mẹ vui đó à?” 

Việc này thật quá khiến người khác cảm thấy khó tin.

“Thật đó, mẹ, hiện giờ trên người con đang có truyền thừa của hai thánh nhân.”

Trong điện thoại, Sở Vũ cuối cùng đã thổ lộ sự thật với mẹ, nói ra tình hình chi tiết hiện tại của mình. 

Tống Du đầu dây bên đó bị chấn động đến nỗi không nói ra được lời nào, cuối cùng không nén được rơi nước mắt rồi nói nghẹn ngào: “Tốt, tốt! Ta biết mà, con trai ta trước giờ đều là giỏi nhất!”

“Yên tâm đi mẹ, con sẽ quay về gia tộc nhanh thôi, việc này không chỉ liên quan đến một mình con, mà còn liên quan đến sự vùng dậy của cả gia tộc!” Sở Vũ nói.

“Con trai ngoan, từ nhỏ con chính là một đứa trẻ lòng dạ nhân hậu, không quên ơn của gia tộc, tốt! Nhưng việc này con nhất định phải cẩn thận. Phải biết là mang ngọc thì đắc tội...” 

Biết được con trai hồi phục hoàn toàn, lại còn sở hữu truyền thừa thánh nhân, Tống Du ở đầu đây bên đó rất kích động nhưng lại không nhịn được mà lo lắng cho con trai.

“Yên tâm đi mẹ, con sẽ chú ý. Hơn nữa hiện giờ con trai mẹ cũng không phải người mà ai cũng có thể ức hiếp rồi, mẹ cứ chờ xem nhé.” Sở Vũ cười nói.

“Đắc chí cũng đừng khinh suất, tất cả lấy sự an toàn của bản thân làm trọng, mẹ hãnh diện về con.” Tống Du sau cùng khích lệ Sở Vũ một câu rồi ngắt điện thoại. 

Trên mặt Sở Vũ lộ ra nụ cười ấm áp.

Sau đó, Sở Vũ lại gọi điện thoại cho Lâm Thi Mộng.

Điện thoại tắt máy, chắc là đang chuyên tâm tu luyện. 

Sau khi có được truyền thừa của Hạc Thánh, rất nhiều việc trước đây cần giấu thì giờ đây đều có thể tiết lộ từng chút rồi.

Ít nhất là những người gần gũi nhất bên cạnh đã không cần thiết phải giấu họ nữa.

Sở hữu truyền thừa của Hạc Thánh, bản thân hồi phục lại từ một phế nhân cũng là một việc đương nhiên. 

Thánh nhân là ai?

Đó là sự tồn tại vô thượng vượt qua vạn cổ, có thể hái sao tóm trăng, trấn áp vũ trụ một phương!

Vì vậy, người nắm truyền thừa thánh nhân như Sở Vũ hồi phục lại bình thường và có thể tu luyện thì đó tuyệt đối là việc hết sức bình thường! 

Còn hắn nhận được truyền thừa thánh nhân như thế nào ư?

Đơn giản, Tống Hồng là đại sư huynh của hắn mà.