Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 82: Kiếm Chân Nguyên

Lúc này, Chung Minh và Ôn Nô hai người luyện chế Tuyệt Thế Hảo Kiếm cũng xuất hiện tại Kiếm Trì, ánh mắt đầy vẻ chờ mong.

“ Tuyệt Thế Hảo Kiếm đã xuất thế rồi”

Bất chợt một thanh âm vang lên làm cho người trong Kiếm Trì thập phần kiêng kị.

“ Ha ha ha, các ngươi làm tốt lắm, Thánh Linh Kiếm Pháp, Kiếm 23”

Một cỗ lực lượng thần bí trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Kiếm Trì, cả thời không dường như bị đông cứng lại, mọi người trong Kiếm Trì đều không thể nhúc nhích. Một đạo Nguyên Thần màu vàng chói mắt hóa thành kiếm quang như tia chớp lần lượt xuyên thủng mi tâm của Kiếm Ma, Ngạo Thiên, Ngạo Phu nhân rồi nhanh chóng ngưng tụ thành hình dáng của một người thanh niên tuấn tú, phiêu phù trước thanh kiếm khổng lồ nóng rực chính giữa Kiếm Trì.

Từ bên trong thanh kiếm khổng lồ đỏ rực, một đạo kiếm chân nguyên bay vụt ra, người thanh niên tuấn tú lập tức chụp lấy, không do dự mở miệng nuốt vào. Sau khi nuốt xong kiếm chân nguyên, người thanh niên bỗng trở nên chói sáng như ánh mặt trời ban trưa.

Người thanh niên này không ai khác chính là Hắc Phong, Nguyên Thần của hắn sau khi thôn phệ xong Kiếm chân nguyên của Tuyệt Thế Hảo Kiếm thì lập tức trở về thân thể.

“ Đa tạ chủ nhân cung cấp chân nguyên kiếm linh để tẩm bổ tiểu Nghịch Đạo, tiểu Nghịch Đạo hiện tại đã mạnh lên rất nhiều, có thể vì chủ nhân thi triển ra thêm một lần Nghịch Đạo Thần Thông”

Một đạo thanh âm quen thuộc trong đại não của Hắc Phong vang lên làm cho hắn vui mừng vô cùng, có thêm một lần thi triển Nghịch Đạo Thần Thông này hắn đã không còn sợ hãi Đế Thích Thiên hay Tiếu Tam Tiếu đột nhiên tấn công.

Thời không trong Kiếm Trì phút chốc trở lại bình thường, đám người Đoạn Lãng, Chung Mi đã có thể khôi phục lại chuyển động, bọn họ còn chưa hết hoảng sợ thì đã thấy ba thân ảnh của đám người Kiếm Ma ngã bịch trên đất.

Kiếm Ma, Ngạo Phu Nhân, Ngạo Thiên nằm ngã trên đất, ánh mắt còn mở trừng trừng, vẻ mặt đầy hoảng sợ, chỉ có điều khí tức của bọn họ đều đã biến mất, rõ ràng là đã chết rồi.

“ Phu nhân, thiếu chủ” Chung Mi hốt hoảng chạy lại kiểm tra ba người.

“ Không cần kiểm tra nữa, bọn chúng đều bị ta giết, đó là cái giá cho tội lừa gạt Bản tọa” Hắc Phong chậm rãi từ bên ngoài đi vào Kiếm Trì, ánh mắt băng lãnh nói.

“ Phu nhân, thiếu chủ... ah” nhận thấy Ngạo Phu Nhân và Ngạo Thiên đã khí tuyệt thì Chung Mi đau buồn than khóc.

“ Đa tạ đại ca, tên Kiếm Ma này dám tính toán chúng ta, đáng chết vạn lần” Đoạn Lãng tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi tiến đến thi thể Kiếm Ma bồi thêm vài kiếm.

“ Chung Mi, Ôn Nô, Bái Kiếm Sơn Trang kể từ bây giờ do Thiên Hạ Hội ta chưởng quản, hai ngươi có nguyện dốc sức cho ta hay không?” Hắc Phong mặt không biểu tình, nhàn nhạt nói.



“ Xin Bang chủ thứ tội, tiểu nhân đã già, chỉ còn muốn ẩn cư thôn dã làm bạn với ruộng vườn” Chung Mi lau đi dòng lệ trên mặt, cúi đầu nói.

“ Còn ngươi thì sao?” Hắc Phong quay sang nhìn Ôn Nô nói.

“ Thưa Bang chủ, tiểu nhân cũng giống như Chung Mi sư phụ”

“ Được rồi, ta cũng không ép hai ngươi, Đoạn Lãng” Hắc Phong ra hiệu cho Đoạn Lãng rồi quay ngươi rời khỏi Kiếm Trì đi về phía đại điện.

“Ah... ah” ngay khi Hắc Phong rời khỏi, từng tiếng thét thảm thiết từ trong Kiếm Trì vang vọng ra.

Thời gian nửa năm lăng lẽ trôi qua, trong đoạn thời gian này, Đoạn Lãng thống lĩnh đệ tử Thiên Hạ Hội đem tất cả những thế lực dám không phục tùng Thiên Hạ Hội đều đuổi tận giết tuyệt.

Tất cả thế lực trên cơ bản đều quy thuận Thiên Hạ Hội, hoặc chính là bị diệt môn, ngay cả hoàng thất Chí Tôn cũng cực lực tránh né, không dám trêu trọc Thiên Hạ Hội.

“ Phó Bang chủ, đám người Hoàng thất co đầu rụt cổ, không biết chúng ta có nên san bằng luôn bọn chúng?”

Trên đỉnh núi, một cao thủ Thông Mạch cảnh, cung kính đứng ở phía sau Đoạn Lãng nói.

“ Không cần, bọn Hoàng thất chỉ có hư danh mà thôi, không đáng để ý tới, truyền lệnh xuống, ngày mai quay về Thiên Hạ Hội tổng đà” Đoạn Lãng trong mắt tinh quang lóe lên, nhoẻn miệng cười nói.

Bất quá, khi Đoạn Lãng dẫn đại quân quay trở về Thiên Hạ Hội thì gặp phải trở ngại.

“ Phó Bang chủ, không ổn, phía trước có người chặn đường”

Một gã Thiên Hạ Hội đệ tử, đi tới trước mặt xe ngựa Đoạn Lãng, mở miệng nói.

“ Hả? Lại dám cản đường Thiên Hạ hội nhân mã?”

Trong xe ngựa, Đoạn Lãng trong mắt hàn quang lóe lên, trong mấy tháng này, hắn chinh chiến thiên hạ, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp người nào dám ngăn chặn Thiên Hạ Hội đội ngũ, mọi người nhìn thấy Thiên Hạ Hội đều e sợ tránh không kịp, hiện tại lại có người tới chặn đường, điều này làm cho Đoạn Lãng khóe miệng không khỏi nở một nụ cười lạnh.

“ Ta ngược lại muốn nhìn một chút là thần thánh phương nào, dám can đảm chặn lại ta Thiên Hạ Hội nhân mã”.

Đoạn Lãng vừa nói, thân hình đã nhảy ra khỏi xe, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía trước.

“ Người nào lại dám chặn lại ta Thiên Hạ Hội nhân mã?”

Lúc này, Đoạn Lãng thân hình đã xuất hiện ở đội ngũ phía trước nhất, sau lưng mấy vạn đệ tử Thiên Hạ Hội, làm cho hắn vô cùng tự phụ, cho nên, nhìn về phía trước địch nhân vẻn vẹn có mấy ngàn người, Đoạn Lãng trong lòng thầm coi thường, không để vào mắt.

“ Ngươi chính là Phó Bang chủ Thiên Hạ Hội Đoạn Lãng?”

Một đám người thân mặc quần áo đen, mang theo mặt nạ quỷ nhanh chóng nhường ra một con đường, tiếp đó một bóng người liền xuất hiện ở Đoạn Lãng trước mặt, mở miệng cười nói.

Người này là một thanh niên tuấn tú nhưng mang theo vẻ ma mị âm nhu, không giống người thường.

“ Ngươi là người phương nào? Nếu biết là Bản tọa, sao còn dám ngăn cản?” Đoạn Lãng trong tay Hỏa Lân Kiếm chỉ về phía trước, ngạo khí mười phần nói.

“ Ha ha ha... tại hạ Tuyệt Tâm, ta tới đây là muốn mời Đoạn Phó Bang chủ theo chúng ta một chuyến làm khách” nam tử âm nhu cười cười, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn về phía Đoạn Lãng.

“ Ha ha ha... chỉ bằng các ngươi?”

Đoạn Lãng vẻ mặt cười cợt khinh thường, đừng nói chỉ có mấy ngàn người, coi như là mấy vạn người, đối mặt với đội quân Thiên Hạ Hội của hắn cũng không chịu nổi một kích.

“ Không sai, liền dựa vào chúng ta”

Tuyệt Tâm lần nữa âm nhu nở nụ cười, tiếp đó hắn vỗ nhè nhẹ hai tay, phía sau hắn, đội ngũ mang mặt nạ quỷ, trong tay đều xuất hiện một quả lựu đạn màu đen.

“ Các ngươi hãy cho Đoạn Phó Bang chủ biết rõ thực lực của chúng ta” Tuyệt Tâm nói xong sau đó lui trở về phía sau, mà đội ngũ mang mặt nạ quỷ liền hướng đội quân của Đoạn Lãng ném ra những quả lựu đạn màu đen đó.

“ Ầm... ầm... ầm... Ah... Ah... Ah”

Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khói lửa ầm ầm xuất hiện, mặt đất bị sới tung, mùi thịt cháy khét lẹt bốc lên,... đội ngũ của Đoạn Lãng bị những quả lựu đạn này làm cho nổ tan tác, phút chốc toàn quân rối loạn.