Bụng Tần Ngữ Tâm đã bắt đầu nhô lên, Hoắc Tư Hào đã đáp ứng cô là chờ sau khi qua thời kì đầu thai nghén thì bọn họ liền kết hôn. Khi Tần Ngữ Tâm khẳng định thân thể cô đã tốt Hoắc Tư Hào đành phải lựa chọn cuối tháng cử hành hôn lễ, mà hiện tại đã qua mùng 10 rồi.
Càng tới gần ngày cưới, Hoắc Tư Hào không hề cảm thấy vui sướng khi kết hôn, ngược lại anh càng cảm thấy phiền toái hơn, trong lòng luôn cảm thấy sự việc vượt qua sự chịu đựng của anh, mà cái này đang phát triển theo hướng anh cũng không dám chắc.
Suy nghĩ rối loạn hoàn toàn không giống anh khi lăn lộn trên thương trường.
Hiện tại anh không hề nghĩ đến chuyện kết hôn mà chỉ tính toán làm sao để giải quyết êm đẹp việc của cô nhi viện kia, nhưng là bao nhiêu người nhảy vào tranh cướp khu đất đó, chính anh cũng phải giở chút thủ đoạn mới có được, anh không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Việc quy hoạch trung tâm thương mại Tân Đại Lâu cũng phải cân nhắc kĩ lưỡng. Bởi vậy hôm nay anh cố tình tự mình đến đó một chuyến, cẩn thận đánh giá khu đất đó một lần.
Sau khi đi xung quanh một vòng thì anh ghé vào thăm cô nhi viện.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn tìm ai ạ?” Viện trưởng không rõ người này là ai, bà không hề biết rằng người trẻ tuổi trước mặt bà đây chính là người vung tiền như rác, cầm quyền sinh sát của cô nhi viện.
“Không, không có, tôi chỉ muốn xem một chút thôi, có thể chứ?” Nhìn khuôn mặt những đứa trẻ nơi đây anh thấy mình bảo vệ sĩ đứng ngoài là đứng, chứ nếu không một đoàn người đi vào sẽ làm cho những đứa trẻ này sợ.
“Vậy có phải ngài muốn nhận con nuôi, tôi có thể đưa ngài đi xem một chút.” Viện trưởng chần chờ một chút rồi tươi cười ôn hòa hiền lành.
“Không phải, tôi chỉ muốn….” anh vừa định giải thích lý do mình đến thì đột nhiên bên người bị những đứa trẻ vây lấy.
“Cháu chào chú ạ!”
“Chú, chú là đến nhìn chúng cháu sao?”
“Chú thật đẹp trai mà.” Một bé gái nhìn anh với ánh mắt sùng bái.
Bọn nhỏ dường như không hề sợ anh, ngược lại bọn nhỏ luôn thiếu tình thương mỗi khi thấy có người lạ đến đều vô cùng chào đón. Bọn nhỏ biết rất nhiều bạn bè của chúng thường xuyên được những chú dì như này đón đi. Bởi vậy bón chúng vô cùng khát vọng có người đón mình đi.
Hoắc Tư Hào nhìn nụ cười đáng yêu của một bé gái, anh ngồi xổm xuống xoa khuôn mặt bầu bĩnh của cô nhóc Dương Giác Biện, ôn nhu nói: “Cháu thật là xinh đẹp, ai giúp cháu buộc tóc mà đẹp thế?” Trong lòng anh đột nhiên xuất hiện cảm giác kì lạ, hình như anh đã từng gặp đứa bé này rồi.
“Là chị Y giúp cháu buộc đó ạ.” Thấy được anh khen cô bé càng vui vẻ. Cô bé tiến đến bên cạnh anh vuốt mũi anh nói: “Chú ơi, chú thật đẹp trai, sau này cháu lớn lên thì cháu gả cho chú được không ạ?”
Ha ha….. thật lâu rồi anh không được cười thoải mái như vậy, anh thật có mị lực mà cả già lẫn trẻ đều không tha. Cô bé này thật đáng yêu. “Được, chú sẽ chờ cháu lớn lên.” Giờ phút này anh cảm thấy thật vui vẻ.
Cô bé cũng cười, vươn tay nhỏ bé chỉ chỉ nói: “Được ạ, cháu với chú ngoắc tay hứa trăm năm không thay đổi.”
Đúng rồi, chính là cô bé này, có lần Tuyết Y đã từng đón về nhà chơi 2 ngày. Khi đó buổi tối, khi anh trở về nhìn thấy cô bé cùng Tuyết Y đang chơi trong phòng, không biết nói chuyện gì mà cười không ngừng rồi cũng ngoắc tay hứa không thay đổi.