Show diễn thời trang tại MiLan tổ chức được các phương tiện truyền thông hỗ trợ nên thành công ngoài sức mong đợi. Mẫu thiết kế “Thiên trường địa cửu” của công ty D.C ngay lập tức được các nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới tán dương, các đơn đặt hàng từ mọi nơi chuyển tới nhiều như tuyết rơi vậy. Tuyết Y của chúng ta đã trở thành nhà thiết kế áo cưới sáng giá nổi tiếng, bởi vậy công việc hiện tại của cô vô cùng bận rộn.
Thấy cô ngày và đêm đều tăng ca thật vất vả. Cảnh Nhất Phi cảm thấy đau lòng, lợi dụng danh nghĩa công ty ép cô nghỉ ngơi vài ngày.
“Tuyết Y, đi du lịch mấy ngày đi, anh có thể đi cùng em.” Cảnh Nhất Phi nói.
Cô biết anh lấy việc công làm việc tư, nhưng ý của anh đều là muốn tốt cho mình nên cô cũng không có ý kiến gì chỉ cười nhẹ: “Thôi, đi xa thì thời gian không đủ, mà đi gần thì toàn những nơi đã đi rồi.”
“Thời gian không thành vấn đề, thế em muốn đi đâu?” Cảnh Nhất Phi hỏi. “Thật sự là em không muốn đi vì mấy ngày này em có chút chuyện cần giải quyết.” Cô uyển chuyển từ chối ông chủ.
“Chuyện gì? Có cần anh hỗ trợ không?” Anh lại hỏi.
“Không cần, chỉ là chút chuyện vặt thôi, nếu cần hỗ trợ thì em sẽ tìm anh.”
Bởi vì thời gian vừa qua bận quá nên cô vẫn không có thời gian để đến cô nhi viện thăm viện trưởng và bọn nhỏ ở đó. Nghe nói mảnh đất cạnh cô nhi viện đã bị người ta thu mua, cũng không rõ tình huống hiện nay như nào nhân dịp mấy ngày này muốn đến đó xem một chút.
“Được rồi, vậy hiện tại đi ăn cơm sau đó anh sẽ đưa em về nhà.” Cảnh Nhất Phi nói nhưng nghe rõ ràng là mệnh lệnh.
Cô không nói gì chỉ là thu dọn một chút rồi rời đi cùng anh. Cô biết rằng dù mình có nhiều lời cũng vô dụng thôi.
Cô hiểu được tấm lòng của anh, cũng đã nhiều lần biểu hiện thái độ của cô trước mặt anh. Nhưng ý từ chối của cô trước mặt người đàn ông này đều như hư vô. Trước sau anh đều đối với cô rất tốt, anh luôn luôn xuất hiện trước mặt cô dùng tư cách hộ hoa sứ giả để xuất hiện, cho dù không nói gì với nhau nhưng tính cách chiếm hữu chỉ cần người tinh ý chút là nhận ra ngay.
Làm nổi lên tin đồn tổng giám đốc “đầu tư Cự Phong” có quan hệ với nhà thiết kế tài ba mỗi khi họ cùng nhau tham gia tiệc tùng. Mọi người thì luôn suy đoán về quan hệ hai người bọn họ, nhưng vì xung quanh bàn tán không phải quá cực đoan nên cô cũng lười để ý.
Tuyết Y cũng từng buồn rầu vì Cảnh Nhất Phi không hề che dấu ý muốn theo đuổi của mình, cô vẫn cảm thấy cô không thể thừa nhận nổi phần tình cảm đó, thậm chí cô còn từng nghĩ đến chuyện thôi việc tại D.C.
Chỉ vì đây là công việc mà cô ưa thích, công việc này làm cho cô tìm được sự tự tin và vui vẻ. Thứ hai là cô đã tạo nên sự thành công, đãi ngộ cũng cao nên nói cô đi đâu mới có thể tìm được công việc như vậy? Cô cũng không cần gượng ép mình quá.
Nhất là cô đã bị A Xảo tẩy não cho đến độ não biến thành não tàn rồi, A Xảo từng nói “người không nên vì một cây mà bỏ qua cả cánh rừng” làm cho cô không thể không đồng ý, nhưng cô ấy nói không phải không có lý, mọi người ai cũng hướng về tương lai có lẽ cô cũng nên cho mình một cơ hội thử tiếp nhận người khác xem sao.
Nếu hai người không hợp nhau thì người kia cũng sẽ không gây tổn thương cho cô, vì vậy cô cũng ngầm đồng ý với ý kiến kia.
Dù không đáp ứng nhưng cô cũng không cố cự tuyệt điều này cũng đủ cho Cảnh Nhất Phi vui mừng. Anh tin tưởng chỉ cần cố gắng thì anh cũng sẽ có thể bước vào lòng cô, làm cô quên đi quá khứ đau khổ, chăm sóc cô những ngày tháng sau này.
“Tuyết Y, em không định đến sống tại biệt thự Dương Minh Sơn sao?” Cảnh Nhất Phi lại thúc giục.
Trước đây khi nói chuyện phiếm với các đồng nghiệp Tuyết Y vô tình nói là cô thích phong cảnh tại Dương Minh Sơn, qua mấy ngày thì Cảnh Nhất Phi đưa cho cô một chùm chìa khóa, nói rằng cố ý vì cô mà mua một biệt thự tại đó, cô thích phong cảnh nơi đó thì chuyển đến đó sống anh không ngại mỗi ngày tự mình đến đó đón cô.
“Không cần, sao lại đưa cái này cho em?” Khi anh nói ra ý của mình đã dọa cô lo sợ mà lùi về sau hai bước.
“Vì sao lại không? Bởi vì em nói thích nơi đó nên anh muốn đưa cho em, vậy thôi.” Cảnh Nhất Phi thản nhiên đáp.
Người phụ nữ này dường như có oán với tiền tài vật chất hay sao? Dù là cái gì anh đưa cho cô cô đều cự tuyệt đánh chết cũng không chịu nhận. Chẳng nhẽ cô là người phụ nữ thanh tâm quả dục đến vậy sao.
“Được, vậy anh không miễn cưỡng em nữa, coi như anh cho em thuê được không?” Anh vẫn không nản lòng, cũng không muốn cô cứ sống tại căn phòng nhỏ hẹp kia nữa.
Cảnh Nhất Phi cảm thấy mình dường như gặp phải một đám khắc tinh vậy, lần đầu tiên anh cảm thấy tài phú của mình đều không có tác dụng với họ.
Anh cũng từng tặng Giang Hạo một căn biệt thự để làm quà cưới cho hai người, ai ngờ hai người kia nhất quyết không nhận, nhất là Tắng Lăng Xảo dứt khoát không nhận còn đắc ý cười nói: “Rock, anh định tặng phần lễ vật quý giá này cho chúng tôi có phải anh có nhược điểm gì sợ chúng tôi tiết lộ đúng không?” Thật sự không thể nói lý. Cuối cùng anh phải giả bộ tức giận thì bọn họ mới nhận.
Có ý giúp mọi người mà cứ phải lén lút như trộm làm cho anh cảm thấy mình thật thất bại.
“Không cần, chỗ ở hiện tại của em rất tốt, gần chỗ làm, em không muốn lãng phí thời gian về chuyện đi lại.” Lâm Tuyết Y cười khanh khách từ chối.
Cầm đồ của anh, thiếu nợ anh càng nhiều cho nên cô quyết tâm thực hiện theo khẩu hiệu không dính dáng đến tiền tài của anh.
Cảnh Nhất Phi ngồi uống trà trên sofa tại phòng khách, sau khi khuyên giải n lần không được đành lắc đầu.
Lần đầu tiên vào phòng cô anh đã có ý muốn giúp cô đổi chỗ nhưng cho đến hôm nay cũng không thay đổi được ý định của cô.
“Em cái này không lấy, cái kia không nhận, rốt cuộc em nghĩ cái gì vậy?” Cảnh Nhất Phi không nhịn được tò mò hỏi.
“Thứ em muốn nó ở trong này.” Cô lấy tay chỉ về trái tim mình.
“Có anh đây nhưng vì sao em không cần?” Anh cũng chỉ trái tim mình.
“Nếu nói đúng thì tim của anh vô cùng quý nha.” Cô nửa đùa nửa thật nói.
Nói cho mình cơ hội nhưng lại không thể buông lòng mà tiếp nhận người khác. Vừa nói đến vấn đề mấu chốt là cô lại muốn trốn chạy. Cô không biết mình thật sự có vấn đề không.
Cô không phải là cái loại phụ nữ ưa lạt mềm buộc chặt. Cô không biết rằng hành động của cô càng làm cho Cảnh Nhất Phi cảm thấy cô thận trân quý đáng trân trọng.
Chỉ là muốn nắm được tâm phụ nữ có khi khó như muốn mua một công ty vậy