Cảnh Nhất Phi nghĩ chắc chắn là có nguyên nhân nhưng anh không thể nghĩ được vì sao Lâm Tuyết Y lại không vui như vậy.
“Tuyết Y, anh muốn biết em nghĩ về anh như nào.” Cảnh Nhất Phi quyết định cùng cô nói chuyện thẳng thắn. Người phụ nữ này thật bí ẩn, khi làm việc thì hết lòng làm cho người ta tán thưởng. Nhưng hiện tại mắt cô giống như một ao nước sâu không thấy đáy, không ai biết cô đang suy nghĩ cái gì.
“Tôi không biết nên nói gì, ở một chỗ cùng anh tôi luôn cảm thấy áp lực rất lớn.” Cô mỉm cười nhưng trên mặt lại không cảm thấy gì là đang cười.
“Áp lực? Anh tạo cho em cảm giác căng thẳng sao?” Cảnh Nhất Phi không hiểu hỏi lại. Tại sao cô lại có cảm nghĩ này, không lẽ đây chính là nguyên nhân mà cô không chịu chấp nhận anh sao?
“Đúng vậy, trên người anh tỏa ra khí thế cường giả làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt, hoặc có thể nói anh quá sáng chói người khác chạm vào sẽ bị thương.” Cô chậm rãi nói.
Cảnh Nhất Phi trầm mặc trong chốt lát. “Vậy em hy vọng anh như nào? Anh thật sự thích em.” Một lúc sau anh trầm giọng hỏi cô.
“Với tình trạng tôi bây giờ không thích hợp để nói chuyện tình cảm.” Cô ngắt lời.
“Đó là do em nghĩ vậy, vì sao em không tự cho mình cơ hội?”
“Tôi kì thật không tốt đẹp như anh tưởng, thật ra trước đây tôi đã từng ly hôn, cũng chưa từng thành công trong công việc.” Cô nhếch miệng đối diện anh.
“Có gì xấu nào, anh nghĩ rằng lựa chọn của anh không sai anh không hề nhìn nhầm em.” Dừng một chút anh lại nói: “Anh sẽ không ép em nhưng anh biết anh nên làm gì cho nên anh sẽ không dừng lại.” Trên mặt Cảnh Nhất Phi thoáng xuất hiện chút cảm xúc phức tạp. anh không biết sẽ mất bao lâu để có thể tiến được vào lòng cô.
Sau khi rời khỏi khách sạn Bạch Vân, trên đường đi anh cũng không nói gì chỉ chăm chú lái xe.
Lâm Tuyết Y nghiêng mặt vụng trộm nhìn anh, vẻ mặt có chút đăm chiêu làm cho người ta cảm thấy thật nghiêm túc. Đầu ngả về sau, cô nhắm mắt.
“Đã đến rồi.” Cảnh Nhất Phi dừng xe, hai tay đặt ở vô lăng quay đầu nhìn Lâm Tuyết Y đang tựa lưng nhắm mắt. Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay phải cô, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô: “Tuyết Y, hãy tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em thất vọng đâu.”
Lâm Tuyết Y không chút phòng bị bị anh lắm lấy tay. Nhìn dáng vẻ thâm tình của anh lòng cô có chút dao động nhưng nhanh chóng lại bị chính mình phủi bỏ. Mấy năm trước tên hỗn đản kia đã chiếm cả thể xác và linh hồn cô. Đến hiện tại cô vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của hắn.
Cảnh Nhất Phi buông tay cô ra, sau đó vươn tay áp vào má cô, ngón cái miết nhẹ lên môi cô, độ ấm tay anh truyền đến làm cho mặt Tuyết Y đỏ lên.
Vẫn chăm chú nhìn cô, gần ngay trong gan tấc, khuôn mặt trắng nõn của cô dần đỏ. Cảnh Nhất Phi đắm chìm trong cảm xúc của mình, đột nhiên anh xúc động muốn hung hăng hôn môi cô.
Anh chậm rãi thu tay lại.
Lâm Tuyết Y muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này. Cô mở cửa xe “Kia, tổng giám đốc, nhà tôi đã đến rồi.”
“Được, em đi đi, anh nhìn em về.” Cảm giác ánh mắt kia vẫn chằm chằm nhìn mình làm cho cô cảm thấy bất an, cũng không dám quay đầu mà vội vàng đi vào trong.