“Giám đốc Vu, nếu không nể mặt ông tôi đã không gặp người này, ông xem đơn đặt hàng đã xếp cao như núi rồi, tôi sợ làm đến sang năm mới hết được mà các đơn đặt hàng không ngừng tăng lên.” Tuyết Y cười với lãnh đạo của mình.
“Cám ơn nhà thiết kế đã nể mặt tôi, đây là lần cuối cùng.” Vu Đức cũng cười đáp.
Cô rời khỏi đống đơn đặt hàng đi vào phòng tiếp khách.
“Thật xin lỗi, đã để ngài chờ ……”
Người đang ngồi ở sofa ngẩng đầu lên.
Hai chữ cuối còn chưa nói ra Lâm Tuyết Y đột nhiên dừng lại, thì ra người Vu Đức giới thiệu là Hoắc Tư Hào.
Cô đột nhiên ngây người. Nói như vậy hắn đến đặt áo cưới là chuẩn bị kết hôn?
Ngây ngốc một chút rồi nhanh chóng lại tỉnh táo lại.
Hoắc Tư Hào cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây. Thì ra nhà thiết kế của D.C trong lời đồn lại chính là cô. Chẳng nhẽ sau khi ly hôn với hắn thì sự nghiệp của cô lại tốt đến vậy?
Ngây ngốc một chút đầu óc hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Không khí xấu hổ bắt đầu xuất hiện giữa hai người. Lâm Tuyết Y không biết nên đi hay ở lại, cứ ngây ngốc đứng tại chỗ.
Lâu sau vẫn là Hoắc Tư Hào phá vỡ không khí bế tắc này, hắn cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh: “Tuyết Y không ngờ lại gặp lại em.”
Hắn tiến tới đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không che giấu được sự vui sướng.
Tuy rằng hai người đã thành người xa lạ nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc bao phủ lấy mình. Lâm Tuyết Y buối rối, lòng cô không ngừng dao động. Tại sao cô có thể phản ứng mãnh liệt với người đàn ông đã làm tổn thương cô như vậy được? Cô rất không hài lòng với biểu hiện của mình.
“Tôi cũng không ngờ lại là ngài. Hoắc tiên sinh, xin hỏi ngài gặp tôi có việc gì vậy?” Câu hỏi của cô không chứa cảm xúc, thật muốn xem hắn sẽ trả lời như nào.
Hắn không nói gì, trên mặt lộ ra sự xấu hổ.
“A, ngài là đến đặt áo cưới cho vợ ngài đúng không? Tôi suýt thì quên ngài là người biết quan tâm chăm sóc người khác như vậy.” Lẫm Tuyết Y đứng thẳng ngẩng đầu nhìn hắn, tiếng nói lạnh lùng châm chọc. Trong lòng cô không điều khiển được vẫn cảm thấy đau.
“Anh….” Dưới ánh mắt sắc bén của cô Hoắc Tư Hào không biết mở miệng như nào.
“Nếu đúng như vậy thì thật xin lỗi Hoắc tiên sinh, tôi không thể giúp ngài được.” Cô lại tiếp tục lạnh lùng trả lời.
Người đàn ông cưới vợ mới lại đến nhờ người vợ trước bị hắn ta làm tổn thương, lại còn là đi cửa sau nữa. Trên đời này còn chuyện gì buồn cười hơn?
Nếu như vậy thì tiểu tam bây giờ quá hạnh phúc rồi!
“Tuyết Y chẳng nhẽ em lại cự tuyệt khách hàng của mình sao?” Hoắc Tư Hào thấp giọng hỏi cô.
“Đó là chuyện của tôi, tôi muốn nhận thì nhận, không muốn nhận có thể cự tuyệt.” Lâm Tuyết Y lạnh lùng trả lời.
“Vậy em có thể coi anh như khách hàng bình thường không được sao?”
“Hoắc tiên sinh, ngài đánh giá mình cao quá thì phải, cho tới bây giờ tôi không cảm thấy ngài khác so với mọi người, tôi chính là không muốn nhận đơn đặt hàng của ngài lại càng không muốn làm cho ngài.” Lâm Tuyết Y đột nhiên cảm thấy chán ghét không muốn nhìn người đàn ông trước mặt này.
Hắn ta nghĩ mình là ai? Cô dù như nào cũng sẽ cự tuyệt làm cho hắn.
“Em giúp anh một lần được không?” Hoắc Tư Hào cố gắng ngăn cảm xúc trong lòng, lại thấp giọng khẩn cầu cô.
Trời ạ, hắn căn bản cũng không nghĩ sự việc sẽ như này. Những nếu đã đến đây thì cũng nên tranh thủ chứ. Chính hắn đã phụ Tần Ngữ Tâm, việc này có thể làm như nào đây? Bởi vì thiếu cô ấy quá nhiều nên phải bồi thường cho cô ấy.
Nhìn người đàn ông trước mặt vì người phụ nữ kia mà có thể vứt bỏ thể diện mà cầu xin cô. Trong lòng Lâm Tuyết Y như bị ai đánh mạnh vậy. Nghĩ đến hôn nhân giữa cô và hắn, có lẽ hắn đã quên sạch rồi.
“Đây là ngài đang cầu tôi sao? Ngài dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ giúp ngài?” Cô càng thêm kinh thường cùng tức giận, xoay người đi ra ngoài.