Lâm Tuyết Y không bao giờ nghĩ tới hắn có thể nói ra những lời như vậy, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, phẫn nộ nhìn hắn :”Anh là đồ ma quỷ.”
“Trước kia không phải cô mỗi ngày đều hi vọng tên ma quỷ này đến ăn cô sao?” Hoắc Tư Hào cười như không cười, châm chọc.
Hắn nhìn Lâm Tuyết Y. Vì tức giận mà sắc mặt càng đỏ bừng nhưng tóc cô đôi khi lại cọ vào cằm hắn, mùi hương thơm ngát trên tóc truyền đến làm cho hắn tham lam ngửi lấy, mà hắn cũng phát hiện chính mình lại có phản ứng với cô.
Chết tiệt. Tại sao lại có thể như vậy?
Hoắc Tư Hào không tự chủ được mà tiến tới gần cô. Lâm Tuyết Y cố gắng lùi về phía sau, hai tay cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng dù cố gắng đến mấy cũng không thể lay chuyển người đàn ông cao lớn trước mặt.
Hoắc Tư Hào không ngừng nghiêng người xuống,cuối cùng đẩy cả người Lâm Tuyết Y ngã trên bàn, cô không thoát khỏi sự khống chế của hắn. Dù không có được người đàn ông này nhưng cô cũng không muốn chịu sự sỉ nhục như vậy Ngực cô không ngừng phập phồng, ánh mắt lại dừng ở một bên.
Cô không ngừng giãy dụa, cố gắng dùng chân đá hắn. Hoắc Tư Hào không hề né tránh, chỉ chằm chằm nhìn khuôn mặt ửng hồng với cái cổ trắng nõn, một dòng khí nóng nhanh chóng bừng lên trong người hắn.
Hắn chậm rãi di chuyển xuống dưới, Lâm Tuyết Y kích động, không ngừng vặn vẹo vì không muốn hắn đụng tới mình ai ngờ bởi vì cố gắng giãy giụa lại làm đứt hai cúc áo sơ mi.
Nhất thời nửa bộ ngực cứ như vậy phơi bày trước mặt hắn làm hắn ngây dại.
Sau một lát, hắn giống như nổi điên, dùng miệng xé rách nội y của cô. Hai viên tuyết trắng trước ngực được giải phóng giống như hai con thỏ nhỏ đang mời gọi.
Không hề do dự, hắn nhanh chóng ngậm lấy một bên, cái loại cảm giác kì diệu này thấm vào lục phủ ngũ tạng rồi lan ra toàn thân, hắn tham lam vùi mặt vào ngực cô.
Lâm Tuyết Y bị hắn khống chế nằm bên dưới không thể động đậy được. Cô không muốn đã ly hôn mà phải chịu sự nhục nhã này. Cô nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Ngực bị xoa nắn khiến Tuyết Y cảm thấy như bị sỉ nhục, tra tấn, cô cắn chặt môi ngăn không cho mình phát ra tiếng.
Hoắc Tư Hào vẫn không buông tha cho cô. Hắn kéo hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, còn một tay của hắn thì khám phá cơ thể cô, nhìn biểu tình nhẫn nại của Lâm Tuyết Y, hắn cười một cách tà mị, nói: “Kêu đi, sao lại không kêu thành tiếng? Mọi khi nằm dưới thân tôi cô đều kêu không ngừng mà.”
Lâm Tuyết Y vẫn cứng rắn không kêu ra tiếng, cô chỉ có thể chờ đợi, chờ cho người đàn ông này tra tấn cô xong thì sẽ thả cô đi.
Nhưng Hoắc Tư Hào đã nắm được cơ hội sao dễ dàng buông tay được? Hắn xoa nắn, cắn mút một hồi rồi lại di chuyển lên cổ Lâm Tuyết Y, nhân lúc cô không phòng bị hắn nhanh chóng bao phủ lấy môi cô, sau đó đưa đầu lưỡi xâm chiếm lấy miệng cô.
Lý chí của Lâm Tuyết Y càng ngày càng mơ hồ, nhưng cô vẫn cố gắng chống chọi. Đây là sự sỉ nhục, không phải ân ái.
Cơ thể của hắn dựa hoàn toàn vào người cô, nơi đang như mãnh thú nhô lên kia đặt ngay trên bụng cô. Lâm Tuyết Y cảm thấy chỗ đó đang ngày càng nóng hơn. Cô không muốn. Bình thường đây là điều cô hi vọng nhưng lúc này đây lại là ép buộc. Cô không muốn bị đối xử như vậy.
Cô tự cảm thấy bị ai cho chính mình, dù gì cô cũng là một học sinh ưu tú trong ngành thiết kế vậy mà lại không có mắt nhìn người. Chính cô rốt cuộc muốn như thế nào? Cầm thú? Ác ma? Biến thái? Vì sao sau những việc hắn làm hắn lại có thể có dục vọng với cô cơ chứ? Chẳng nhẽ đây là một cách tra tấn cô sao?