Trong lòng Lâm Tuyết Y có sự dao động. Đối với người đàn ông trước mắt này cô không thể hiểu nổi nữa rồi, cô không hiểu nổi hắn muốn gì nữa?
“Vậy rốt cuộc anh muốn tôi nói gì?” Lâm Tuyết Y nhìn thẳng hắn nói.
“Người đàn ông kia là ai?” Hắn nhắc lại.
Nếu hôm nay không nói ra người kia là ai chắc hắn không định bỏ qua cho cô đâu.
Lâm Tuyết Y trầm mặc một lát, cao giọng nói: “Là bạn học cũ của tôi mà thôi. Tôi giúp anh ta chút chuyện nên anh ta đưa tôi về.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Hoắc Tư Hào không tin, bình tĩnh hỏi lại cô.
“Chỉ như vậy thôi. Anh nghĩ tôi giống anh sao?” Lâm Tuyết Y trong lòng thầm mắng, cao giọng hỏi lại.
“Cô không cần trước mặt tôi mà lấp liếm, nếu như tôi điều tra được cô và hắn có gian tình tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Hoắc Tư Hào hung tợn nói với cô.
“Tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể đi được rồi chứ?” Lâm Tuyết Y thật sự cảm thấy mệt mỏi, cô hiện tại chỉ muốn được ngủ thôi.
Hoắc Tư Hào vẫn tức giận bước ra ngoài.
Hôm nay bọn họ lại không chạy qua đây đòi chiếm phòng ngủ. Vừa xong cô nhìn thấy hình bóng Tần Ngữ Tâm.
Chẳng nhẽ còn có 2 ngày mà cũng không chờ được sao? Vẫn muốn tìm kế để đuổi cô đi nhanh hơn sao?
Làm sao mà mình lại trở thành kẻ chướng mắt như vậy sao? Lâm Tuyết Y chua xót nghĩ.
Cô đi đến cửa muốn đi tắm một chút.
Mới ra khỏi phòng ngủ cô chợt nghe thấy phòng đối diện truyền đến tiếng thở dốc cùng tiếng thân thể va chạm. Hiển nhiên bên trong đang trình diễn một cuộc vật lộn nóng bỏng.
Vừa nhìn đến cô liền thấy cửa phòng chỉ khép hờ. Xem ra bọn họ coi như trong nhà này không có ai.
Cô nhất thời sửng sốt đứng tại chỗ, không biết mình muốn làm gì.
Bên trong động tác càng lúc càng lớn, thậm chí cô còn nghe được tiếng hai thân thể va chạm mãnh liệt.
Trong phòng, Hoắc Tư Hào cùng Tần Ngữ Tâm đang quấn lấy nhau chặt chẽ không có một khe hở.
Đôi tình nhân đang bị tình dục chiếm hữu, khuôn mặt đỏ bừng, hưng phấn không ngừng vặn vẹo.
Tiếng phụ nữ càng ngày càng hưng phấn. Người đàn ông phía trên điên cuồng vận động, lớn tiếng nói: “ Ngữ Tâm, anh yêu em, Ngữ Tâm, anh yêu em. Bảo bối, anh muốn em, yêu em….aaa…….
Cuối cùng hai người cùng gầm to lên……
Xong xuôi, Hoắc Tư Hào nằm trên người Tần Ngữ Tâm thở phì phò.
Người hắn yêu rõ ràng là người phụ nữ dưới thân nhưng hiện tại khi hôn lại luôn hiện ra một khuôn mặt khác là sao?
Đúng vậy, từ sau khi Tần Ngữ Tâm trở về hắn phát hiện hắn vẫn yêu cô (vì là suy nghĩ của Hoắc Tư Hào lên mình để mụ Ngữ Tâm là cô và Tuyết Y là cô ta), cô vẫn làm cho trái tim hắn rung động, giống như tình cảm thời niên thiếu, muốn mãnh liệt chiếm lấy cảm giác mà Lâm Tuyết Y- người kết hôn cùng hắn 2 năm trời không tạo ra được. Bọn hắn nhanh chóng quay lại với nhau, hắn không chỉ muốn nhìn mà muốn được bên cạnh cô .
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tuyết Y nói chuyện với người đàn ông kia vì sao trong lòng lại xuất hiện cảm xúc khó chịu?
Vừa rồi cố ý kêu to là cố ý cho cô ta nghe thấy sao?
Hoắc Tư Hào nằm trên giường, đột nhiên nhớ tới một việc, đứng dậy đi đến cửa.
Cửa phòng ngủ đã đóng lại, không nhìn thấy bên trong cũng không có tiếng động nào cả.
Hắn đứng ở cửa một lúc rồi cũng xoay người trở về phòng.
Trong chăn, Lâm Tuyết Y câm lặng nhưng nước mắt không ngừng rơi. Những tiếng “Anh yêu em” Hoắc Tư Hào nói lại vang lên giống như mãnh thú đang cắn xé trái tim tổn thương của cô.