Vừa rời đi không bao lâu đã không thể chờ đợi mà viết thư cho em, anh thật
hối hận lúc rời đi không có lập tức giúp lắp đặt điện thoại trong nhà,
hiện tại thì hay rồi, chỉ có thể viết thư tán gẫu để an ủi, một năm này, thật là quá dài, tuy rằng không hiểu rõ rốt cuộc là em muốn làm chuyện
gì, nhưng mà anh tin tưởng nhất định là em có chuyện cần làm mới có thể
từ chối rời đi với anh, chỉ là rất nhanh sẽ tới Quốc Khánh rồi, anh sẽ
tới thăm em, gởi cùng với thư là vài cuốn sách cho em, anh nghĩ sẽ có
ích đối với em.” Viết thư đối với người của mười mấy năm sau mà nói thật sự là rất hiếm lạ, cùng với ngành điện tử triển khai thì Hồng Nhạn (thư từ) đưa tình gần như có lẽ đã thành một danh từ thay thế, nhưng cũng là có một thể nghiệm mới đối với Diệp Bội và Diêu Cẩn.
Hai từ XX mở đầu này, Diệp Bội rất rõ ràng trong đó là có ý gì, cũng biết thật ra
thì ở trong lòng Diêu Cẩn còn có rất nhiều lời không nói ra, nhưng thư
từ này dù sao cũng không an toàn, cho nên mấy lời như vậy cũng bình
thường, việc Diêu Cẩn gửi tới sách mới thật sự khiến Diệp Bội cảm thấy
hứng thú.
Một quyển bảng chữ mẫu, một quyển tiểu thuyết, còn có
một quyển sách về kinh tế hiện tại, ý nghĩa của bảng chữ mẫu có lẽ là để Diệp Bội luyện chữ thật giỏi, về ý nghĩa của quyển sách kinh tế kia thì cô cũng hiểu rõ, đương nhiên tiền bạc này đôi khi có thể có tác dụng
rất quan trọng, nhưng mà tiểu thuyết, Diệp Bội nhìn quyển Tiểu Thuyết Võ Hiệp kia cho dù ở đời sau cũng rất nổi danh, nghĩ chẳng lẽ Diêu Cẩn có ý là bảo cô viết tiểu thuyết?
Nói thật thì kiến thức lớp một tiểu học lại vô cùng đơn giản đối với Diệp Bội, đơn giản đến mức vừa đến giờ học cô lại không có chuyện làm, chỉ có thể ngồi ngẩn người ở chỗ đó,
nhưng mà cô lại không thể quá nổi bật, như vậy có rãnh thì viết một chút tiểu thuyết cũng là một lựa chọn tốt.
Mở ra giấy viết thư, Diệp
Bội viết về suy nghĩ của mình còn có mờ mịt bày tỏ nguyên nhân mình ở
lại chỗ này, nhưng cũng không thể nói quá rõ ràng,
nếu không bị người cho là yêu quái sẽ không tốt,
sau khi viết xong cô bèn dán tem rồi bỏ thư vào hòm thư chuyên dụng.
“Bội Bội, có muốn đi chơi dây thun chung hay không?”
Diệp Bội gật đầu cười, tuy là mình cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời
gian, nhưng thỉnh thoảng rèn luyện thân thể cũng cần thiết, bằng không
chờ sau này thể năng cơ thể giảm xuống sẽ không tốt, ngoại trừ chơi với
những bạn học nhỏ này thì cô còn sẽ cố định chạy vòng sân thể dục, quan
trọng nhất của con người là làm cho thân thể mình khỏe mạnh.
Cách chơi dây thun vừa đơn giản cũng có phức tạp, đối với Diệp Bội mà nói
thì mục đích của cô rất rõ ràng, đó chính là rèn luyện thân thể, cho nên sau khi toát mồ hôi thì cô sẽ không chơi, sau đó bèn cầm quyển tiểu
thuyết kia ngồi ở bên cạnh xem, không hổ là bậc thầy, cho dù là bây giờ
Diệp Bội xem thì trong tiểu thuyết bao hàm các loại cũng làm cho cô cảm
thấy ngạc nhiên.
Có người nói cuộc đời một người lúc trí nhớ tốt
nhất là vào lúc nhỏ, Diệp Bội thật sự là nghiệm chứng điều này, trí nhớ
vô cùng tốt cộng thêm trí tuệ của người trưởng thành, khiến cho Diệp Bội lại bắt đầu suy ngẫm lần nữa về cuộc sống của mình. Nếu sống lại một
lần, như vậy thì phải sống thật hạnh phúc, cuộc đời của người khác cũng
cơ hội không có quay lại, chỉ có riêng cô và Diêu Cẩn lại có thể làm
lại, chẳng lẽ việc này còn không tính là ân huệ của ông trời sao?
Chớp mắt thời gian một ngày lại qua, Diệp Bội về nhà đã hơn ba giờ chiều,
nếu như là khi còn bé thật, vậy thì sau khi Diệp Bội làm xong bài tập có thể sẽ đi ra ngoài chơi đến trời tối mới trở về, đáng tiếc cô không
phải, cho nên cô lựa chọn về nhà.
“Mẹ, con đã về.”
“Ừ, tự
mình đi chơi đi.” Nhẹ nhàng lên tiếng, mẹ Diệp lại nói chuyện phiếm với
người khác, cũng không phải là chưa từng thấy, thật sự không cần thiết
thân thiết lắm.
Diệp Bội sớm thành thói quen, đôi khi người thân
có lẽ cũng không phải là thân thiết nhất, nhưng bọn họ mới thật sự là
đối xử tốt với ngươi, cũng không tiếp tục nói chuyện, Diệp Bội đi lên
trên lầu vào phòng.
Trong cặp sách chứa không nhiều sách lắm, bài tập đã sớm viết xong ở trường học, cô vui sướng lấy ra một chồng giấy
viết thư lớn, về phần tiền mua giấy viết thư có lẽ cũng coi như là Diêu
Cẩn có dự kiến trước, để lại mấy trăm đồng cho cô, cũng có thể duy trì
thời gian rất lâu.
Luyện chữ một tiếng xong, Diệp Bội bắt đầu suy nghĩ cấu trúc tiểu thuyết, với số tuổi của cô nếu như viết một chút
loại tiểu thuyết về truyện nhi đồng có thể vẫn không có vấn đề, nhưng
một khi viết những thứ khác thì có vấn đề.
Cũng không lâu lắm, trên mặt Diệp Bội đã xuất hiện nụ cười, có lúc suy nghĩ chuyện nào đó cần nghĩ toàn diện.
Hai cái hố, một loại truyện nhi đồng, một loại võ hiệp, loại truyện nhi
đồng có thể dùng tên Diệp Bội đăng, nhưng với loại võ hiệp sẽ dùng tên
khác đăng thì tốt hơn.
Đã trải qua nhiều như vậy, tương lai loại
tiểu thuyết về truyện nhi đồng cũng có rất nhiều, Diệp Bội hoàn toàn có
thể chép lại, nhưng chẳng qua là cô muốn bước con đường trong lòng mình, cuối cùng quyết định ý tưởng của mình, tự viết, như vậy thứ xuất hiện
mới thuộc về mình.
Truyện thuộc loại chuyện nhi đồng đều ngắn,
khoảng sau ba tiếng thì một đoản văn nhỏ 5000 chữ lại ra đời, đây có lẽ
nói về câu chuyện về học sinh tiểu học, còn có một chút về ảo tưởng vui
nhộn của bản thân học sinh tiểu học, dùng suy nghĩ của người trưởng
thành xem có lẽ là rất hài hước, nhưng nếu như dùng suy nghĩ học sinh
tiểu học xem lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.
Xoa xoa cổ tay của
mình, Diệp Bội hơi xúc động, có lẽ là bởi vì thói quen dùng máy vi tính
đánh chữ, hiện tại dùng tay thoáng cái viết nhiều chữ như vậy thật đúng
là mệt mỏi.
“Bội Bội ăn cơm.”
“A, con biết rồi, xuống liền bây giờ.” Sắp xếp xong đồ đạc của mình, giấu kỹ bản thảo sợ bị phát
hiện, lúc này Diệp Bội mới xuống lầu.
Bà nội Diệp tự sống một
mình, mấy đứa con nhà họ Diệp cũng tự mình sống, bởi vì ba Diệp không ở
nhà, cho nên bình thường cũng chỉ có hai người ăn cơm trong nhà, lúc
đang dùng cơm, Diệp Bội nhắc tới một chuyện: “Mẹ, nhà chúng ta có muốn
lắp đặt điện thoại hay không?” Ở trong ký ức của Diệp Bội, cả thôn cùng
thông điện thoại có lẽ chính là lúc này.
“Muốn chứ” Mẹ Diệp gắp
một đũa đồ ăn vào trong chén Diệp Bội, “Chỉ là Bội Bội sao con lại nói
lên vấn đề này, không phải là vì thím hai của con chứ?”
“Ừm, “
Nguyên nhân đó chỉ là một chút xíu, quan trọng là chuyện khác, nhưng
Diệp Bội vẫn gật đầu, “Thím hai thật đáng ghét, còn định tới nhà mình
lấy đồ, thật may là trước đó chúng ta giấu rất nhiều thứ tốt hơn.”
Nói đến việc này thì Diệp Bội tức lên, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] cô cũng biết sau
ngày hôm đó đúng là thím hai sẽ không từ bỏ ý đồ, quả nhiên sau khi
người một nhà Diêu Cẩn rời đi thì lại qua tới, sau đó như ý lấy đi không ít đồ trong nhà, may mà trước đó mấy thứ đắt tiền nhất được mẹ Diệp cất đi rồi.
“Bội Bội, thím hai của con cũng không phải đáng ghét
lắm, dù cho có lúc xu lợi chút, sau này dù sao cũng không được nói loại
lời này ở trước mặt người khác biết không?” Mẹ Diệp là chị cả trong nhà
mình, từ nhỏ đã trông nom em trai em gái, cũng không phải là loại hình
sẽ chịu bắt nạt, nhưng bà cũng biết cái gì gọi là gia đình hòa thuận,
cho nên đôi lúc có thể không cãi nhau cũng sẽ không cãi nhau với người
khác, mọi chuyện coi trọng hòa thuận.
“Con biết rồi.” Miễn cưỡng
không muốn gật đầu, nhưng ý hận trong lòng Diệp Bội lại chưa từng giảm
bớt, bởi vì đứa bé trong bụng mẹ Diệp sinh ra không bao lâu thì mắc một
cơn bệnh nặng, mà muốn trị khỏi bệnh thì cần thật sự quá nhiều tiền, hết cách rồi, ba Diệp và mẹ Diệp không thể làm gì khác hơn là vay tiền khắp nơi, thông thường sẽ mượn thân thích hoặc nhiều hoặc ít, chỉ có người
vắt chày ra nước được Diệp Bội gọi là thím hai đó, cuối cùng chính là
chú hai len lén cầm một chút từ trong nhà ra ngoài cho bọn họ mượn,
nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Hai người kia, một người yếu đuối,
một người mạnh mẽ, ở một mức độ nào đó mà nói cũng là trời sinh một đôi
rồi, sau lại ly hôn cũng là vì chuyện khác.
Cũng thật may là cuối cùng em gái Diệp Bội không có việc gì, nếu không Diệp Bội đã sớm ra tay cũng sẽ không đến bây giờ.
“Chị dâu cả.” Người phát ra tiếng lại không còn là giọng nữ bén nhọn đó, mà
là một giọng nam thật thấp, Diệp Bội quay đầu, chỉ thấy một người hai
mươi bảy hai mươi tám tuổi đứng ở phía ngoài, chải một kiểu tóc lưu hành phổ biến, mặc âu phục, y hệt bộ dáng của người thành công, nếu như xem
nhẹ phong cách của anh ta với trên tay cầm một miếng thịt heo nhỏ.
“Chú hai, “ Mẹ Diệp vội vàng đứng lên, “Ăn cơm chưa? Sao hôm nay nghĩ gì lại tới thăm hai mẹ con chị thế?”
“Ăn rồi...ăn rồi, vậy khỏi, hôm nay vừa trở về, cho nên mới thăm chị, anh
cả vất vả ở bên ngoài, một mình chị dâu cả ở nhà cực khổ, hơn nữa mấy
ngày trước nhà tôi còn lấy nhiều đồ của nhà chị như vậy, thật là áy
náy.” Nói xong rồi còn nhìn bốn phía xung quanh, cũng không biết đang
nhìn cái gì.
Ngược lại mẹ Diệp hoàn toàn không nhận ra: “Chú hai
không cần phải khách sáo như thế, đều là người một nhà, Liễu Chi lấy
chút đồ của nhà chúng tôi cũng không thể coi là cái gì, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, tôi pha cho chú ly trà.”
“Không cần,
không cần, “ Có thể là không nhìn thấy thứ muốn tìm, người tới có chút
thất vọng, “Tôi phải đi về trước, Liễu Chi đang chờ tôi ở trong nhà đó,
thôi không quấy rầy chị dâu cả.”
Diệp Bội nhìn vẻ mặt người này
khác biệt trước sau rõ ràng, lại liên tưởng đến lúc xế chiều nay đi về
ngang qua nhà chú hai nghe thấy lời thím hai lầm bầm lầu bầu, cái gì
”Mẹ” ờ “Rất nhiều” ờ “Đắt tiền” ờ đợi chút, lập tức hiểu ra cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra, có lẽ là bởi vì thím hai trông thấy đồ mẹ xách đi
cho bà nội lại bắt đầu thấy thèm, cho nên đã tìm tới cửa, nhìn một chút
nhà mình có thứ đáng giá gì hay không.
Khe khẽ hừ lạnh một
tiếng, Diệp Bội cười nói: “Chú hai, chú trở về là tốt rồi, chú về nói
lại cho thím hai, thím ấy lấy thứ đó từ nhà con về ít nhất cũng đáng vài trăm đó, để cho thím ấy nhớ một chút, sau này lúc ba Diêu và mẹ Diêu
tới cũng biết những thứ đó cũng không phải là bản thân nhà con đang
dùng, ôi, nói thật, con chỉ sợ bọn họ sẽ tức giận, dù sao ngày đó tìm
chú thím mượn điện thoại một chút cũng không chịu, bởi vì giống như nghe nói nhà bọn họ rất có tiền, con xem trên ti vi nói người có tiền thì
thế lực cũng rất lớn, cho dù làm chuyện phạm pháp gì cũng sẽ không có
người truy cứu.”
“Ha ha, thật sao?” Chú hai Diệp xấu hổ cười cười, “Bội Bội con nói là thật à?”
“Dạ.” Thành thật nghiêm túc gật đầu, cô sẽ không để cho người nhà này như ý,
hơn nữa không phải có người nói đồng ngôn vô kị (lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ) ư, bây giờ cô còn là nhi đồng ấy.
“Ngày đó chú không ở nhà,
chỉ là chờ đến lúc chú trở về nhất định dạy dỗ thím hai cháu một chút,
về phần thím cháu lấy đồ đi thì không phải chú cũng mua thịt heo ư, cứ
triệt tiêu đi, lần sau lúc bọn họ tới Bội Bội con cũng không nên nói
vậy, nếu nghe lời chú hai thì chú mua kẹo cho
con ăn.” Mấy trăm đồng cũng là tiền, hơn nữa đồ mấy trăm đồng cũng không phải nhà người bình thường có thể mua được, đặc biệt ở bây giờ là rất
đáng tiền.
Trong lòng Diệp Bội rất bất mãn, thịt heo, thịt heo
này nhiều nhất là mấy đồng tiền thôi, hơn nữa nói gì không ở nhà, ngày
đó cô đúng là ngửi thấy mùi thuốc lá truyền tới từ trong nhà, thím hai
lại không hút thuốc, có thể nghĩ là biết chân tướng của sự thật, ngẩng
đầu bèn cười nói: “Tốt quá, chú mua kẹo cho con ăn, lại không nghĩ đến
lời anh Diêu dạy con còn có ích thật, con còn tưởng rằng chỉ có người
xấu mới có thể sợ chứ.” Hai câu cuối cùng Diệp Bội cố ý nói giọng rất
nhỏ, nhưng nghe cẩn thận thì vẫn có thể nghe rõ, vẻ mặt chú hai Diệp bắt đầu đen lại giống như Diệp Bội dự đoán.
“Chú hai, lời đứa bé mỗi nhà nói chú không cần phải nghe.” Mẹ Diệp bảo vệ con gái của mình, tuy
là gia hòa vạn sự hưng (nhà hoà thuận thì mọi việc hưng thịnh), nhưng
khi thấy tình huống như vậy thì vẫn rất thú vị với mẹ Diệp.
“Không có việc gì, vậy chị dâu cả tôi đi trước, sau này trở lại thăm nhà chị.”
“Chú hai đi thong thả.” Nhìn chú hai Diệp đi xa, mẹ Diệp ngồi xổm xuống ở
trước mặt Diệp Bội, sờ mũi Diệp Bội, cười nói, “Quỷ linh tinh con đó.”
“Hả? Mẹ con nói cái gì sao?” Trạng thái của Diệp Bội mờ mịt, ánh mắt lộ ra vẻ vô tội.
Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp “ngôi sao lớntương lai»