"Diêu Cẩn, em muốn ăn Ngư hương nhục ti (một món ăn Tứ Xuyên)." Diệp Bội tỉnh lại, cảm thấy miệng nhàn nhạt bèn muốn ăn một chút gì đó.
"À?" Diêu Cẩn bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn Diệp Bội, "Em muốn ăn cái gì?"
"Ngư hương nhục ti, nhanh lên một chút đi làm cho em." Diệp Bội không nhịn được nói, cảm giác giống như là có chút cố tình gây sự.
Lúc này Diêu Cẩn một lát liền tỉnh táo, bên tai vang lên lời mẹ của mình và mẹ vợ đã nói, trở mình một cái bèn lật người rời giường: "Được, chỉ cần em muốn ăn, anh đi làm ngay."
Ra cửa, đi vào phòng bếp, thật may là đồ chuẩn bị trong nhà coi như đầy đủ, cho nên dù Diệp Bội chỉ là ý nghĩ bất chợt thì Diêu Cẩn vẫn có đầy đủ thực tài nấu ăn, có điều chờ anh làm xong trở lại phòng ngủ lại phát hiện Diệp Bội mới vừa rồi còn tinh thần sáng láng đã ngủ rồi.
"Bà xã, Ngư hương nhục ti, dậy ăn đi."
"Em không muốn ăn, mệt chết rồi, đừng ồn em." Diệp Bội cứ ngủ thiếp đi như vậy, để lại một mình Diêu Cẩn bưng cái khay trên tay không biết nên làm gì đây. Một lát sau, anh cảm giác bụng mình cũng đã đói, bèn dứt khoát ăn hết Ngư hương nhục ti.
Hai giờ sáng.
"Diêu Cẩn, Ngư hương nhục ti đâu rồi, em muốn ăn."
Diêu Cẩn lại bị đánh thức một lần nữa, bất đắc dĩ trả lời: "Anh ăn rồi."
"Hu hu, sao anh có thể ăn, đó là em muốn ăn. Em mặc kệ, anh đi làm lại cho em, nếu không làm thì chính là anh không yêu em rồi." Nhìn Diêu Cẩn bắt đầu sững sờ, Diệp Bội bèn bắt đầu cố tình gây sự, hơn nữa đây cũng không phải là giả khóc, nước mắt của cô là rơi xuống thật.
Diệp Bội vừa khóc, Diêu Cẩn bèn luống cuống, anh hầu như rất ít thấy bộ dạng Diệp Bội yếu ớt như vậy, vội vàng nói: "Sao có thể chứ, chỉ cần là em muốn, anh đi làm liền. Làm cái gì cũng có thể, cho dù là em muốn ăn bữa tiệc Mãn Hán anh cũng sẽ nghĩ biện pháp để làm ra cho em."
"Thật sự?" Diệp Bội lau nước mắt, "Em muốn ăn bữa tiệc Mãn Hán cũng có thể?"
"Cái này," Diêu Cẩn khóc không ra nước mắt, đây lại là mình nói ra, "Được, nhưng mà trong nhà không có nhiều nguyên liệu như vậy, hay là mấy ngày nữa đi, chờ có nguyên liệu anh sẽ làm cho em. Có điều bữa tiệc Mãn Hán thật sự khó thực hiện, em phải để cho anh nghiên cứu một chút."
"Hay là thôi đi." Diệp Bội cười lên, "Em không muốn anh làm bữa tiệc Mãn Hán, bây giờ anh đi ra ngoài làm trứng chiên cà chua cho em đi."
"Trứng chiên cà chua? Không phải Ngư hương nhục ti à?" Diêu Cẩn cảm thấy thần bí rồi, sao lại thay đổi nhanh như vậy chứ.
"Không cần." Diệp Bội lắc đầu, "Em chỉ muốn ăn trứng chiên cà chua, đi làm nhanh lên một chút."
"Được rồi, anh sẽ đi làm." Diêu Cẩn lật người xuống giường, đi vào phòng bếp.
Lần này chờ sau khi Diêu Cẩn làm xong Diệp Bội lại chưa ngủ, hơn nữa vui vẻ ăn hết trứng chiên cà chua rồi, sau đó còn thõa mãn ợ một tiếng no nê, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng của mình: "Đây cũng không phải là em ăn, là con trai anh ăn."
"Phải… Phải" Diêu Cẩn gật đầu, "Bà xã của anh mới sẽ không cố tình gây sự như vậy đâu. Đây tất cả đều là lỗi của thằng nhóc thúi này, chỉ là, không chừng là con gái cũng không nhất định."
"Con trai!" Diệp Bội trợn mắt nhìn về phía Diêu Cẩn.
Bộ dáng Diệp Bội như vậy, Diêu Cẩn không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Được, là con trai, chỉ là em rõ ràng thích con gái không phải sao?"
"Ai biết được, nhưng mà em lại cảm thấy hiện tại cái này trong bụng em là con trai. Được rồi, không thèm nghe anh nói nữa, em muốn đi ngủ rồi." Giày vò xong rồi, ăn cũng ăn no, một giấc này Diệp Bội lại ngủ rất ngon.
Diêu Cẩn mở to mắt nhìn Diệp Bội, nhìn bộ dạng cô bởi vì sợ đè lên đứa bé ngay cả ngủ đều cẩn thận không khỏi có chút đau lòng. Hơn nửa đêm bị đánh thức, thật ra thì anh cũng không có bất kỳ bất mãn nào, khoảng thời gian nôn nghén trước thật vất vả đã qua, Diệp Bội cũng dễ chịu đi một chút, hiện tại cũng chỉ là nửa đêm thỉnh thoảng sẽ tỉnh lại giày vò anh, điểm này đã khiến anh rất vui vẻ rồi.
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Bội tỉnh lại, nhớ tới tối hôm qua mình cố tình gây sự, có một tí ngượng ngùng, lúc này, sau lưng một người ôm lấy cô, để đầu ở trên vai của cô, dịu dàng nói: "Sao thế, bà xã, không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, chỉ là tối hôm qua thật xin lỗi, anh vất vả rồi."
"Nói cái gì đó." Diêu Cẩn xoa tóc Diệp Bội, "Đây không phải là anh nên làm ư? Anh là chồng em, em sai bảo anh là nên, lại nói, em không muốn sai bảo anh còn có thể sai bảo ai đây. Sau này, em cũng cứ việc sai bảo, mặc kệ lúc nào anh đều có thể."
"Ừ." Diệp Bội xoay người chôn ở trong ngực Diêu Cẩn, ngày hôm qua không biết vì sao cô đặc biệt nghĩ nhiều, cảm giác rất trống rỗng, nhưng sau khi ăn xong món ăn Diêu Cẩn làm thì trở nên ấm áp rồi. Sau đó chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn rất nhiều so với vừa bắt đầu.
Nếu như nói hai người đều rất quen thuộc chuyện khác, vậy thì chuyện mang thai này đều là lần đầu đối với với hai người. Lúc vừa mới bắt đầu, Diệp Bội một lần lại một lần nôn nghén khiến cho hai người cũng khẩn trương một trận, hiện tại thât vất vả hơi hơi ổn định một chút rồi lại bị chuyện khác làm cho tinh thần có chút không yên.
Diệp Bội không có việc gì, Diêu Cẩn cũng không có chuyện gì, bọn họ cũng không khác biệt nhanh như vậy. Công ty cũng không cần bọn họ trông nom, cho nên Diệp Bội cũng chỉ cần phụ trách dưỡng thai, Diêu Cẩn chỉ cần hộ thai là được rồi.
Diệp Bội lớn bụng không khỏi nhớ tới bản thân vào lúc vừa bắt đầu trở lại hình như mẹ Diệp cũng lớn bụng, chỉ có thể cảm khái thời gian quả nhiên qua thật nhanh. Chỉ chớp mắt vài chục năm trôi qua rồi, thế nhưng cuộc sống đời này lại tốt hơn rất nhiều so với đời trước, cũng đã phong phú rất nhiều so với đời trước.
Đứng ở bên cạnh nhìn Diêu Cẩn mang lên mang xuống, Diệp Bội đột nhiên cảm thấy thật tò mò: "Diêu Cẩn, dường như em chưa từng hỏi anh, đời trước anh một người từ công tử bột biến thành bình dân bách tính rốt cuộc là làm sao thích ứng được?"
Đời này Diêu Cẩn nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo đều ôm đồm tất cả, không lời oán hận chút nào, nhưng đây là bởi vì hai người đã ở chung rất lâu rồi, hơn nữa lúc thỉnh thoảng cùng nhau làm việc còn có thể tăng thêm tình cảm. Nhưng đời trước, có lẽ anh chưa bao giờ thích ứng qua nhỉ, nhưng mà bình thường trong nhà có việc, chỉ cần Diêu Cẩn rãnh rỗi cũng sẽ đi làm.
"Cái này à." Diêu Cẩn rơi vào hồi ức, giống như đang suy tư thật, "Thật ra thì anh cũng quên rồi. Vừa bắt đầu đúng là thật sự không quen, [email protected]đlqđ@bubble editor bởi vì khi đó bình thường ở nhà cho tới bây giờ anh cũng sẽ không làm việc nhà linh hoạt, nhưng sau đó thì dần dần quen thuộc, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Có lẽ là bởi vì sinh hoạt chung một chỗ với anh chính là em nhỉ."
Nghe được câu này, Diệp Bội nở nụ cười, nụ cười phát ra từ nội tâm, bởi vì sinh hoạt chung một chỗ chính là cô, cho nên quen thuộc, bởi vì là cô, cho nên tự nguyện. Những lời này tuy là không thẳng thắn lắm, tuy nhiên nó rất là êm tai, giang hai tay ra ôm lấy Diêu Cẩn, đưa miệng tới bên tai Diêu Cẩn: "Có lời nói thật hình như em đều rất ít nói, bây giờ nói một chút đi, cám ơn anh đã làm em cảm động nhưng điều này cũng làm cho em càng thêm tin chắc, em yêu anh, thật sự thật sự rất yêu anh."
"Ừ, anh biết, anh cũng yêu em." Diêu Cẩn ôm ngược lại Diệp Bội.
"A." Diệp Bội đột nhiên lại buông lỏng đôi tay ra, đổi thành che bụng của mình, đột nhiên cười, "Xem ra cục cưng cũng rất đồng ý lời này của chúng ta đấy."
"Ha ha." Tay Diêu Cẩn kề vào trên tay Diệp Bội, "Bởi vì anh cũng cảm thấy chúng ta nên yêu nhau, hơn nữa cũng nhớ kỹ."