Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày

Chương 42: Cú Đạp Ngầu Lòi

“A Chấp, ôm em đi~” Tô Uyển vẫn nhắm nghiền mắt, mơ màng giơ tay ra đòi ôm.

Tần Chấp nhoẻn miệng cười, dùng sức ôm cô lên đùi mình.

Tô Uyển mê mang vòng tay qua cổ chồng, ngáp một cái, dụi đầu vào cổ anh, rồi ngủ tiếp.

Tần Chấp lặng thinh cười, nghiêng đầu để cô dựa thoải mái hơn, rồi nhẹ nhàng mặc quần áo vào cho cô, giống như đang chăm sóc một đứa bé vậy.

“Hôm nay tụi mình ăn bánh bao hấp nhỏ của tiệm Ruộng lúa mạch nhé?”

“Vâng.” Tô Uyển phun ra nước súc miệng, bọt dính bên mép, chớp mắt hỏi: “Bánh bao hấp nhỏ của tiệm Ruộng lúa mạch khó mua lắm! Đợi siêu lâu luôn! Có phải A Chấp đã đứng đợi rất lâu không?”

Tần Chấp cúi đầu nở nụ cười, không trả lời vợ, chỉ cầm khăn lông nhẹ nhàng lau bọt nước bên mép cô, rồi nắm lấy tay cô.

“Ăn cơm thôi nào bảo bối~”

“Thưa boss!” A Giáp lặng lẽ đi vào.

“Nói đi.” Tần Chấp nói khẽ, nheo đôi mắt lạnh lùng của mình, rồi quay đầu dỗ dành bảo bối ăn cơm.

“Dạ.” A Giáp đứng thẳng tắp ở phía sau lưng anh: “Thuộc hạ đã điều tra ra, kẻ chủ mưu sau sự việc bôi nhọ danh dự của phu nhân chính là cô hai nhà họ Triệu.”

Bầu không khí bỗng nhiên im bặt, chỉ còn mỗi tiếng Tần Chấp dịu dàng dỗ dành Tô Uyển ăn sáng.

Sau khi Tô Uyển lắc đầu không chịu ăn thêm nữa, Tần Chấp mới bỏ cái chén xuống, rồi đứng dậy.

Anh cúi đầu nhìn bảo bối đang níu lấy gấu áo của mình, nở một nụ cười rồi tự giác giải thích: “Có người ghen tỵ với bảo bối đáng yêu nhà anh nên anh muốn đi nói chuyện với người đó.” Anh xoa cái đầu nhỏ của Tô Uyển, nói tiếp: “Là người lần trước em nói cho anh nghe đó.”

Anh biết không có mối tình nào có thể bền vững sau những hiểu lầm chồng chất, tất nhiên sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc này.

Tô Uyển chớp mắt hỏi: “À! Là cái cô bị bệnh thần kinh phải không?”

“Đúng rồi.” Tần Chấp cúi đầu, một nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối: “Bảo bối muốn đi với anh không?”

Tô Uyển ngẫm nghĩ, rồi buông tay: “Em không muốn! Em không thích chơi với cô ta!” Cô cau mũi, nghiêm túc dặn dò anh: “Em không cho anh đến gần cô ta quá!”

“Được.” Anh nghiêm trang đồng ý: “Anh sẽ nghe lời của Uyển Uyển, hay là để A Giáp giám sát anh nhé?”

“Vâng ạ~” Tô Uyển ngẩng đầu mỉm cười.

***​

“Đây là tài liệu mà boss cần đây ạ!” Trên đường đi, A Giáp đưa một tập tài liệu cho Tần Chấp.

Anh tuỳ ý lật hai trang, sắc mặt bỗng tối lại: “Tôi tin năng lực của cậu.”

Trong mắt A Giáp xuất hiện một chút xúc động, sự tin phục và kính nể dành cho anh bỗng nhiều hơn.

Họ đến một nơi trông rất đỗi bình thường.

Lúc này, Triệu Lệ Hoa vẫn tỏ ra kênh kiệu, đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế.

Sau khi xem qua video uy hiếp của Tần Chấp, ả ta vì đề phòng trước nên đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bay ra nước ngoài để tránh cơn sóng dữ thì đã bị đám người A Giáp mời đến đây.

“Cô Triệu, cậu chủ muốn mời cô đến làm khách.”

“Các người đang xâm nhập nhà dân bất hợp pháp, tôi muốn báo cảnh sát bắt mấy người!”

“Cô Triệu đừng kéo dài thời gian nữa.” A Giáp duỗi tay ngăn cản hành động cầm điện thoại của ả ta.

Triệu Lệ Hoa miễn cưỡng cười cười: “Nếu đã tới làm khách thì tôi có thể thay quần áo được không?”

Không ai trả lời ả ta, họ chỉ nhìn chằm chằm vào ả mà thôi.

Mọi chuyện không giống như trong tưởng tượng của ả, đúng là mấy người đến mời ả thật. Tuy họ không làm khó ả trong lúc đi, nhưng cũng không thèm nói câu nào cả.

Ả càng nghĩ càng thấy lần này Tần gia vốn chỉ định mời mình đến đây, dần dần ả còn cảm thấy vui vẻ.

Ả tin rằng, khi đàn ông nhìn thấy những tin tức như trên mạng, dù biết không phải là thật nhưng trong lòng họ vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Vả lại, giờ đây Tô Uyển còn đang mang thai, chỉ cần ả ta tỏ vẻ ghen tị thì Tần Chấp sẽ hiểu tấm lòng của ả thôi. Vì lý do này nên thái độ của vệ sĩ vô cùng ôn hoà và họ phải gặp nhau ở một nơi thế này. Đồng thời, họ không cho ả mang điện thoại cũng là chuyện dễ hiểu. Thân phận của Tần gia rất nhạy cảm, Tô Uyển lại đang mang thai, anh sẽ không cho ả truyền ra tin tức này.

Ả hít một hơi thật sâu để bình tâm, kìm sự ghen tị của mình lại. Ả ta không nóng vội như những người phụ nữ ngu xuẩn ngoài kia đâu. Trước khi Tần Chấp yêu ả, bất kỳ hành động khoe khoang nào trước mặt Tô Uyển cũng đều là ngu ngốc cả.

Cửa chính chậm rãi mở ra, một người đứng ngược sáng đang đi vào.

Triệu Lệ Hoa đã bình tĩnh lại, đứng dậy, nở một nụ cười e thẹn, mở miệng chào hỏi: “A Chấp, anh… A!”

Ả còn chưa dứt lời thì đã bị người đàn ông đang đi vào đạp vào bụng, sau đó bay thẳng đến góc tường.

Khuôn mặt của Tần Chấp lạnh như băng: “Ai cho cô gọi tôi là A Chấp hả!”

Triệu Lệ Hoa xoa cái trán toát mồ hôi hột vì đau, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Ả hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ngẩng đầu, đồng thời nghiêng đầu để lộ cần cổ trẳng nõn của mình, nở một nụ cười đầy kiên cường: “Em biết lỗi rồi.”

Dưới ánh đèn, đôi môi của người phụ nữ trắng bệch, ngửa đầu để lộ cái cổ đẹp đẽ. Tuy trông ả vô cùng yếu ớt vì cơn đau dai dẳng, nhưng trong mắt lại lộ ra sự kiên cường bất khuất.

Ả biết đây là dáng vẻ dễ dàng gợi lên h.am muốn bảo vệ của đàn ông nhất.

Ả ta cụp mắt, che khuất sự u ám trong mắt.

Anh hãy chờ đấy, đến khi nào anh yêu em thì em sẽ cho anh nếm mùi đau khổ.

“Nghe nói cô quan tâm đến em trai của mình nhất phải không?” Tần Chấp nở một nụ cười ôn hoà: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi nhé?”

Rốt cuộc cô ả cũng nhận ra có gì sai sai, bỗng nhớ tới câu nói: “Nếu các người dám đụng vào báu vật của tôi thì tôi sẽ đáp trả” của Tần Chấp, vậy giờ ý của anh là…

“Đừng mà!” Ả đột nhiên nắm lấy chân của Tần Chấp: “Tôi sai rồi Tần gia! A Khánh chỉ là một đứa trẻ thôi, xin anh tha cho nó đi! Mọi chuyện đều do tôi làm! Anh muốn hành hạ tôi thế nào cũng được cả!”

“A a a!!!”

Ánh mắt của Tần Chấp trở nên vặn vẹo, dẫm lên đôi tay đang níu lấy quần anh. Mỗi khi nghĩ đến ác ý của ả dành cho Uyển Uyển là anh liền cảm thấy giận dữ khôn nguôi.

“Anh dám đánh chị tôi?” Một thiếu niên có mái tóc bờm ngựa vàng rực chạy vào, ôm chặt lấy Triệu Lệ Hoa đang nằm trên mặt đất, hét lên với vẻ khó tin: “Anh có phải đàn ông không đấy! Sao lại đánh phụ nữ vậy hả!”

Triệu Lệ Hoa lo lắng đẩy cậu ra: “Em đừng quan tâm đến chị! Đi mau đi!”

“Không sao đâu chị, em sẽ bảo vệ chị!”

Tần Chấp không bận tâm đến thiếu niên chỉ dám hét lớn, nhận lấy tài liệu A Giáp đưa đến, khoé môi khẽ nhếch: “Nhìn thứ này đi!”

Trong mắt anh, không có đàn ông và phụ nữ, chỉ có Uyển Uyển và những người khác.

Vả lại, vì sao anh phải tuân thủ quy tắc “Không đánh phụ nữ”, để rồi tha cho người đã làm tổn thương bảo bối của mình chứ?

Vì Uyển Uyển, anh có thể gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

“Giờ cậu nói cho tôi biết, cậu muốn chị gái của cậu hay là thân phận người thừa kế đây? Hử?”

Chàng trai nhìn tài liệu trên tay mình, hai mắt mở to với vẻ khó tin, đôi môi run rẩy, rồi dần thả Triệu Lệ Hoa ra: “Chị! Những thứ này có phải là thật không?”

“Sao chị lại đầu độc ba? Vì sao? Ba đối xử rất tốt với chị em mình mà!”

Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì có phải chính cậu cũng không được sinh ra luôn không?

Triệu Lệ Hoa cười khổ: “Không phải em đã tin rồi sao? A Khánh, em không tin chị!”

Chàng trai ngập ngừng nói: “Em không có.”

“Đúng là chị hạ độc ba. Chị làm vậy là vì tốt cho em thôi! Bây giờ ba tốt với tụi mình là vì ba chỉ có hai đứa con! Mẹ của tụi mình đã chết, nếu ba lại có thêm con thì nó sẽ ảnh hưởng đến địa vị của em. A Khánh, chị không thể để em bị ảnh hưởng được!”

Đôi mắt của chàng trai đỏ hoe, gọi lên một tiếng “Chị!”

“Đủ rồi!”

Tần Chấp mất kiên nhẫn đạp một phát: “Chọn mau!” Đừng tưởng cứ đóng cảnh tình chị em tha thiết thì sẽ biến thành người lương thiện.

Nghe vậy, biểu cảm của cả hai liền cứng ngắc.

Mặt của chàng trai đỏ phừng: “Anh!”

“A Khánh! Em đừng quan tâm đến chị!”

“Chị!”

“Em, em, em… Chị đừng lo, em nhất định sẽ quay trở lại để cứu chị! Nếu, nếu tụi mình không có thân phận thì anh ta sẽ càng quá đáng hơn…”

Giọng nói của chàng trai càng lúc càng lớn, giống như lời mình vừa mới nói là chân lý vậy.

…​

Triệu Lệ Hoa buồn bã nằm trên sàn nhà, ả chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo như chính mặt đất vậy, trong đôi mắt dần xuất hiện nước mắt.

Từ lúc ả mười tuổi thì đã biết ba không đáng tin cậy. Thật ra, ả vốn không muốn A Khánh sinh ra nên mới hạ độc, ai dè nó lại chào đời. Mẹ của họ chết vì khó sinh, chính ả đã tự tay nuôi lớn nó, thì sao lại không có tình cảm được đây!

Tuy ả độc ác, tâm cơ thâm trầm, tàn nhẫn, nhưng ả chưa bao giờ ra tay với đứa em này của mình cả!

Nhiều năm qua, ả vô cùng cưng chiều nó! Nó biết rõ Triệu gia là của nó, vậy mà vẫn bỏ rơi cô vì một khả năng nhỏ nhoi!