Hải Yến kéo Tuấn Anh ra khỏi The Win, trái tim anh băng giá sao… cô sẽ làm tan chảy nó bằng mọi cách. Hải Yên ôm lấy tay Tuấn Anh như một cô tình nhân nhỏ trên gương mặt chưa hề vơi đi nụ cười rạng rỡ.
- Không phải bây giờ em phải đang ở trường sao? - Tuấn Anh nhìn lên đồng hồ mà nói.
- Anh quan trọng hơn mà. - Hải Yến đứng đối diện Tuấn Anh, hai tay nắm lấy tay anh. - Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, anh đừng cau có nữa… cười lên một cái đi. - Cô đưa tay lên gương mặt điềm đạm kia kéo miệng anh hình cười.
Tuấn Anh đẩy tay Triệu Hải Yến ra khỏi gương mặt mình, ánh mắt nhìn cô ra vẻ không hài lòng sau đó quay lưng đi mà nói:" Tôi đưa em về trường."
- Không thích. - Hải Yến không bước theo.
- Đừng trẻ con nữa, tôi phải làm việc còn em phải đến trường. - Tuấn Anh ra sức giải thích.
Cô khó khắn lắm mới tóm được anh, lại được Hàn tổng hậu thuẫn thế mà anh nghĩ rằng bằng một hai câu nói của anh mà anh có thể trốn thoát khỏi cô sao. Cô tất nhiên không khuất phục, dùng tay lắc lắc tay của Tuấn Anh ra vẻ nài nĩ.
- Chỉ hôm nay thôi, từ nay sẽ không cúp học nữa... dù sao cũng đã lỡ rồi và anh cũng được Hàn tổng cho nghĩ mà. - Hải Yến mè nheo.
Những người qua đường đi ngang qua mà nhìn vào, thấy gương mặt đáng yêu cùa Hải Yến ra sức năn nỉ và gương mặt cương quyết của Tuấn Anh mà đến tội nghiệp cô gái nhỏ kia. Mọi người đứng lại nhìn Hải Yến bằng đôi mắt tội nghiệp đáng thương.
- Cô muốn đi đâu. - Tuấn Anh chịu thua.
- Tôi đã lên kế hoạch rồi... trước tiên anh và tôi sẽ đi đến một nơi này trước. - Hải Yển vừa nghe xong, bỏ luôn gương mặt buồn bã khi nãy mà cười ngay lập tức.
Nói xong, anh đưa cô đi đến địa điểm mà cô đã chọn, hôm nay có lẽ Tuấn Anh phải khổ với cô nữ sinh trung học này rồi.Chiếc xe lái đến địa điểm mà Hải Yến chỉ định, chính xác là một shop thời trang.
- Muốn mua quần áo? - Tuấn Anh ái ngại nói.
Hải Yến không đáp, khoác tay anh kéo vào. Cô đi lựa một vòng, sau đó liền chỉ một cặp áo màu trắng vô cùng đáng yêu được treo trên tường.
- Chị ơi, em muốn thứ cái này. - Hải Yến nói.
Nhân viên mang bộ áo cặp xuống, đưa về phía hai người họ. Cô nhân viên khẽ mỉm cười, là một đôi tình nhân đi mua áo cặp sao, nhìn người đàn ông kia từ khi bước vào nơi này gương mặt có chứa thứ gì đó lạnh băng khiến người nhìn vào e sợ, còn cô gái gương măt đáng yêu luôn luôn cười nói với anh ta mặc dù anh ta chẳng hề đáp một câu.
- Thử cùng đi. - Hải Yến đưa chiếc áo nam qua cho Tuấn Anh.
- Tôi chưa bao giờ mặc loại áo này. - Tuấn Anh lắc đầu.
- Nó là áo đôi... mặc nó vào thì người ngoài sẽ biết tôi và anh chính là một cặp. - Hải Yến ướm lên người Tuấn Anh. - Tôi muốn chúng ta mặc áo cặp cùng nhau đi khắp nơi.
- Trò con nít. - Tuấn Anh xua tay, bỏ ra ngoài để lại cô một mình trong shop thời trang dưới bao ánh mắt của mọi người.
Tuấn Anh ngồi trên xe đợi cô ra, quả nhiên đúng như anh suy nghĩ. Cô gái này thật sự quá trẻ con, là áo đôi sao... Tuấn Anh lắc đầu ngán ngẩm.
Cô bước ra xe, gương mặt u sầu ũ rũ. Trong xe Hải Yến không nói một lời, đến khi nhìn sang Tuấn Anh thì bật khóc:" Chẳng lẽ tôi muốn cùng bạn trai mặc áo đôi là sai sao... ". Hải Yến nói xong liền quay mặt ra phía cửa kiếng của xe mà khẽ quan sát gương mặt Tuấn Anh, nhưng... sao nó lại lạnh lùng như vậy không một chút biểu cảm trước nước mắt cô sao.
Tuấn Anh quay xe lại, trong lòng bắt đầu cảm thấy cô gái này quá là phiền phức.
- Vì sao lại quay lại. - Hải Yến không nhìn Tuấn Anh mà nói.
- Đến shop thời trang khi nãy. - Tuấn Anh nhàn nhạt đáp.
- Anh đến đó làm gì. - Hải Yến nói với giọng điễu hờn dỗi.
- Không phải cô nói muốn mặc nó sao. - Tuấn Anh hơi ngập ngừng. - Tôi sẽ mặc cùng cô.
Hải Yến khẽ mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Tuấn Anh nghi ngờ:" Anh nói thật."
Tuấn Anh gật đầu.
Hải Yến nhanh chóng mở trong chiếc balo phía sau ra, mang ra một cặp áo mà cô vừa mua trong shop thời trang kia mà giấu bên trong. Quả thật cô rất thích cặp áo này, nếu không mua sẽ rất tiếc.
- Không cần quay lại, tôi đã mua rồi. - Hải Yến đưa ra trước mặt Tuấn Anh mà nói.
- Cô... quá ranh ma. - Tuấn Anh biết mình bị cô dẫn dụ rồi, thì ra những giọt nước mắt khi nãy chỉ là muốn anh cùng cô mặc áo đôi thôi sao? - Cô muốn đi đâu tiếp theo?
- Là rạp chiếu phim. - Hái Yến đáp.
Anh chiều theo ý cô, dù sao hôm nay nếu quay về The Win thì Hàn tổng cũng sẽ đá anh ra khỏi công ty. Anh quá hiểu tính cách của Hàn tổng, sẽ không để anh lỡ mất cơ hội với cô bạn gái này. Cả hai tiến đến rạp chiếu phim, sau khi thay ra trang phục áo cặp họ bắt đầu chọn phim.
- Cô muốn xem phim nào? - Tuấn Anh cùng Triệu Hải Yến đứng trước các poster quảng cáo lựa chọn.
- Là phim này. - Hải Yến chỉ vào một bộ phim kinh dị dành cho 16 .
- Đó là sở thích của cô ư, tôi nghĩ con gái thích các loại phim lãng mạng tình cảm hoặc hài hước. - Tuấn Anh bất ngờ khi Triệu Hải Yến chọn thể loại kinh dị.
- Mỗi người mỗi sợ thích, đừng hỏi nhiều... anh đi mua vé đi. - Cô đáp.
Tuấn Anh không hỏi thêm, sau đó tiến đến chổ mua vé. Còn cô, nhìn vào cái poster kinh dị kia mà thoáng xanh mặt... nhưng tất cả là vì kế hoạch làm băng tan, phải hy sinh một chút.
Cả bộ phim là những cảnh kinh dị ghê rợn và những âm thanh nghe lạnh người. Triệu Hải Yến sợ đến mức hét lớn nhất rạp và rút vào lòng ngực Tuấn Anh không dám xem... chỉ có một mình Tuấn Anh không hề có chút sợ hãi nào... ánh mắt nhàm chán nhìn màn hình lớn.
- Anh kêu bạn gái mình hét nhỏ một chút đi. - Người ngồi kế bên Hải Yến than phiền.
- Xin lỗi... xin lỗi... - Tuấn Anh gật đầu xin lỗi.
Mọi người nhìn Tuấn Anh giống như tội đồ, kiểu như loại đàn ông hẹn hò bạn gái đi xem phim cố tình chọn một bộ phim kinh dị để được ôm ấp cô gái. Hải Yến rút đầu vào ngực anh sợ hãi... nhưng lại có chút gì đó ấm áp... và đây chính là ý đồ đen tối của cô. Phim tình cảm sao, với trái tim lạnh lẽo của anh làm sao có thể động lỏng trước những thướt phim kia được... chỉ có phim kinh dị cô mới có cớ được anh che chở.
Kết quả chính là Triệu Hải Yến phải vào nhà vệ sinh mà nôn... sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì gương mặt xanh ngắt đứng trước gương rửa tay mà không còn nhìn ra mình.
- Không sao... không sao... vì đã đạt được mục tiêu rồi. - Hải Yến tự nhủ.
Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Tuấn Anh đang đứng phía trước đợi mình... cô dùng tay vỗ vỗ vào hai bờ má của mình sau đó bước tới phía Tuấn Anh, nụ cười trên môi vẫn hé nở... cô luôn muốn hình ảnh của cô trong tim anh là một cô gái luôn mỉm cười.
- Không sao chứ. - Tuấn Anh hỏi.
- Em không sao. - Hải Yến đáp.
- Lần sau sẽ không xem thể loại này nữa. Đi thôi, tôi đưa em đi ăn tối.- Tuấn Anh nói xong thì bước đi trước..
Hải Yến khẽ mỉm cười, sẽ có lần sau nữa... đây có phải thay cho một lời hẹn hay không? Hải Yến có chút mừng rỡ trong lòng nhanh chân bước theo anh. Hai người mặc hai chiếc áo màu trắng y hệt nhau cùng bước đi, người đàn ông cao lớn với dáng đi thẳng người đi về phía trước đầy tự tin, cô gái bước theo anh lại lúc nào cũng nhúng nhãy tinh nghịch.
Sau một ngày hẹn hò theo đúng nghĩa mà Hải Yến mong muốn, cô đã có chút hài lòng, giờ cô đã có cảm giác cô chính là bạn gái thật sự của Tuấn Anh rồi.
Anh mở cửa xe cho cô, sau đó tiễn cô đi về phía cổng căn biệt thự họ Triệu.
- Lần sau không được phép nghĩ học như vậy. - Tuấn Anh nói.
- Tôi hứa mà. - Hải Yến đưa tay lên thề hứa. - Nhưng... vì sao tôi gọi anh lại không nghe máy, tôi là bạn gái anh mà. - Hải yến nói.
Tuấn Anh khẽ cười nhẹ:" Dạo này tôi khá bận, nhưng nếu cô gọi tôi, tôi sẽ gọi lại cho cô khi tôi có thời gian."
Tuấn Anh khẽ cười, cô gái trẻ con này... nhưng sau đó cũng đưa tay móc nghéo với cô.
- Ngủ ngon. - Hải Yến đưa tay tạm biệt.
- Ngủ ngon. - Tuấn Anh đáp rồi quay lưng ra xe.
- Hẹn gặp lại anh, bạn trai của tôi. - Hải Yến nói theo.
Tuấn Anh chỉ khẽ cười, sau đó lên xe mà lái đi... dường như khi ở bên cạnh cô gái nhỏ này, anh có đôi chút vui vẻ má không suy nghĩ nhiều việc nữa.
Tuấn Anh lái xe đến nơi mà Hàn Thế Bảo và Kelly đang ở, nhiệm vụ của anh chính là bảo vệ Hàn Thế Bảo và bảo vệ Hàn gia trước những thế lực bên ngoài và những hiểm nguy từ bên trong. Khi nào Kelly chưa biết sự thật, khi đó tính mạng của Hàn tổng vẫn còn nguy hiểm.
Bên ngoài không còn những vệ sĩ canh gác nữa, căn nhà chìm trong yên lặng lạnh tanh. Tuấn Anh nhanh chóng bước vào thì chỉ nhìn thấy Hàn Thế Bảo đang ngồi trong phòng khách với chai rượu đã vơi trên bàn.
- Hàn tổng, vệ sĩ đâu cả rồi. - Tuấn Anh bước tới hỏi.
- Tôi cho họ đi hết rồi.
- Còn Kelly.
- Cô ấy cũng đã đi rồi. - Hàn Thế Bảo rót ly rượu đưa lên miệng. - Tôi đã cho người bảo vệ Kelly, nhưng có lẽ chính cậu đảm nhận tôi sẽ yên tâm hơn.
- Hàn tồng, nhưng... - Tuấn Anh ngập ngừng.
- Được rồi, cậu ra ngoài đi. - Thế Bảo xua tay.
Tuấn Anh vừa bước ra ngoài, anh ngồi dựa lưng vào ghế... đôi mắt nhắm lại... Kelly, cô ấy không một lời từ biệt mà ra đi như vậy... có lẽ cô ấy đã quyết định kết thúc mọi thứ, anh cũng không muốn ép cô nữa... nếu có duyên sẽ gặp lại.