Violet Nở Muộn - Thoát Khỏi Số Phận Bi Thảm

Chương 3: Phá bỏ hôn ước

Chiều_2 giờ rưỡi

Ma Kết hôm nay khá đơn giản với chiếc áo trắng tay dài và một quần jean ôm sát làm lộ ra đôi chân dài vừa thon lại vừa thẳng. Cô phối hợp bộ đồ mang trên người với mái tóc bết gọn, đặt nhẹ nhàng trên vai. Đôi bàn chân nhỏ nhắn được yên vị bên trong đôi guốc trắng thanh nhã. Khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan hài hoà nhẹ nhàng khiến đàn ông muốn phạm tội.

Không cầu kì cũng không hào nhoáng. Chỉ thanh lịch, tao nhã khiến mọi người cảm nhận được Ma Kết là một con người trưởng thành.

Đứng trước tấm gương lớn, tự soi lại bản thân mình, Ma Kết gật đầu cái rụp. Thật hên vì Liễu Ma Kết có thân người thật đáng mơ ước, chứ nếu không xuyên vào một bà già bụng phệ 81 tuổi thì Ma Kết cô không biết sống sao đây.

Đang tự cảm thán chính bản thân mình thì Liễu Ma Kết bỗng dưng thấy đói bụng. Phải rồi, nãy giờ cô có miếng cơm nào trong bụng đâu. Thôi thì kệ đi, tí nữa giải quyết xong chuyện “hôn ước” rồi thì về “chén” cơm sau.

Nói rồi, Ma Kết vui vẻ mà bước ra khỏi căn phòng trọ nhỏ của mình với một nụ cười tự tin trắng bệch trên môi (Jin: do không ăn uống đủ chất đó mí chị em -.-)

--------------------------------------------

Biệt thự Liễu gia

Trong phòng khách được trang trí vô cùng trang nghiêm, ông Liễu Trình Trương, “chủ xị” của buổi “đàm phán” ngày hôm nay đang ngồi ở giữa. Bên phải là bà Tô Nguyệt cùng nữ chủ Liễu Nhược Sương. Bên trái là hai bác và Ngạo Sư Tử đang vô cùng nghiêm túc mà nhấp nháp li trà.

Ma Kết vừa bước vào, một cỗ khí lạnh cứ thế mà táp vào người cô, mười hai con mắt cứ thế mà phóng hàn khí ra ngoài và đương nhiên tâm của những ánh mắt kia lại là cô gái trưởng thành khi nãy_Liễu Ma Kết.

Nhưng

Đừng quên rằng, Ma Kết bây giờ khác xưa nhiều rồi, vì thế, đừng bao giờ đứng trước mặt cô mà nói lên hai chữ “sơ hãi''. Cũng như bây giờ, có bao nhiêu con mắt khinh thường đi nữa thì cũng vậy thôi, họ sẽ bị thái độ lãnh đạm của Ma Kết “đánh” cho tới “chết”

Ngang nhiên bước vào, cúi đầu chào các trưởng bối cho đúng phép rồi tao nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ dành riêng cho mình.

“Chúng ta hôm nay có mặt ở đây, ai cũng biết, sắp tới ta sẽ nói điều gì!”

Khuôn mặt của Liễu Trình Trương nghiêm nghị lại. Nói rằng khuôn mặt kia già cũng không phải mà nói nó trẻ cũng không đúng luôn. Dù sao thì nhìn ông ta bây giờ vẫn còn có sức hút lắm. Hèn chi, hai bà vợ mới đủ sức khiến cho ổng đô!

Thầm cười trộm bởi những suy nghĩ của mình, Ma Kết không khỏi phải run run hai vai gầy làm cho các bậc trưởng bối có trong phòng khách khinh bỉ càng thêm khinh bỉ.

Đúng là, hai chị em trái tính nhau đến vậy. Nhìn Liễu Nhược Sương xem, nãy giờ vẫn giữ nguyên bộ dáng thật hiền thục, ngoan ngoãn, rất xứng đáng làm cháu dâu của nhà họ Ngạo.

Bà Ngạo nãy giờ quan sát liền đưa ra một kết luận như thế, bà nâng tay tao nhã, nhấp một miếng trà trong tách rồi nói”Chúng tôi đương nhiên biết chuyện hôm nay ông mời chúng tôi đến”_ngập ngừng một tí, bà nhìn qua 3 “đương sự” rồi tiếp tục”Lúc xưa, chỉ vì ông nội của sấp nhỏ không biết nên mới đưa ra hôn ước này, bây giờ, nếu tình yêu chỉ đến từ một phía thì hai chữ hạnh phúc mãi mãi sẽ không có. Vì thế, hôm nay chúng ta hãy giải quyết chuyện hôn ước này”

Nghe được những lời như vậy, Ma Kết thoáng tia vui mừng, liền dở ra một bộ mặt đau khổ tiếp lời thì bỗng nhiên từ đâu có vạt váy trắng bay đến gần cô, cầm chân cô nước mắt lã chã

“Chị à! Em biết chị rất yêu anh Sư Tử nhưng em xin chị, em cũng chỉ yêu có mình anh ấy, từ trước đến giờ mọi thứ trong nhà này chị muốn em đều xin ba cho nhưng em xin chị lần này, niệm tình chị em chúng ta, chị hãy cho em được làm hôn thê của anh Sư Tử được không?”

“Nhược Sương! Em làm gì vậy, cần gì phải xin cô ta. Cô ta dám không đồng ý sao?”

Ngạo Sư Tử tức giận, cầm tay của Liễu Nhược Sương kéo lên, ép sát vào lồng ngực mình.

Liễu Nhược Sương như rất bất lực, muốn thoát khỏi lồng ngực và bàn tay rắn chắc kia nhưng xin lỗi, ánh mắt cô ta bán đứng hành động rồi. Chẳng phải đang rất vui sướng sao?!

Liễu Ma Kết cười khẩy, thật đáng khinh cơ mà

“Chuyện hôn ước này, nếu như có thể hủy bỏ thì con xin chấp nhận”

Lời nói phát ra tựa nhẹ nhàng, ôn nhu như thủy nhưng lại mạnh bạo, sắc bén như dao đâm vào tai người nghe.

Thời gian như ngưng trệ

Không một tiếng động

Không một tiếng hít thở

Dường như bộ não của tất cả mọi người ở đây đang xử lí thông tin vừa được gửi vào.

Đồng ý sao?!

Tích tắc

Tích tắc

Tích tắc

Chắc là trong không gian rộng lớn này, chỉ có chiếc đồng hồ là phá lệ ầm ĩ...

“Con...vừa nói gì?!”

Tô Nguyệt_bà mẹ kế xinh đẹp đầy “thánh mẫu” của cô lắp bắp hỏi.

“Con đồng ý hủy bỏ hôn ước”

Giọng nói bình tĩnh, thật bình tĩnh...

“Tại sao?”

Mọi người chấn kinh!

Sư Tử mở miệng hỏi Ma Kết tại sao hủy hôn?!

“Đơn giản là tại anh”

Nhắm mắt kìm lại một chút nhói trong tim, có thể xúc cảm của nguyên chủ vẫn còn trong cơ thể này. Đặt tay lên bên trên trái tim đang còn thổn thức, vuốt vuốt nó như để an ủi. Mở mắt, Ma Kết nhẹ nhàng nói:

“Bây giờ, con đã có câu trả lời rồi, mọi người, con xin phép”

Ma Kết lễ phép gật đầu như lời tạm biệt mà đi xuống nhưng cổ tay lại bị một lực đạo khác bắt lại.

“Mọi người có thể đi xuống để con nói chuyện với cô ta?!”

Tất cả trưởng bối trong nhà đều ngơ ngác nhìn nhau, không kịp nắm bắt những chuyện đã xảy ra, nhưng dù sao, câu trả lời của Ma Kết cũng khiến cho mọi người hài lòng và vui sướng. Ai cũng nghĩ rằng Sư Tử sẽ lăng mạ Ma Kết thêm tí nữa nên đều gật đầu cái rụp.Tuy nhiên, vẫn có một người bức bối. Đương nhiên người đó là nữa chủ thánh mẫu của chúng ta_Liễu Nhược Sương rồi. Cũng đành thôi, các tiền bối cũng đã gật đầu, không lẽ mình mặt dày ở đây, liền bày ra bộ dáng nhu thuận đáng yêu lui xuống.

Bây giờ, phòng khách rộng lớn chỉ có hai người

Ngạo Sư Tử...Liễu Ma Kết

“Không biết Ngạo thiếu kêu tôi lại có chuyện gì?!”

“Tại sao?! Tại sao lại hủy hôn?”

Ma Kết nhíu mày, không phải đã trả lời rồi sao?

“Tôi hủy hôn là tại anh”

“Cô đang dùng chiêu lạc mềm buộc chặt?!”

Sư Tử nhíu mày hỏi. Khi nãy, khi cô đồng ý hủy hôn trái tim anh cứ như bị ai đó hung véo thật mạnh. Anh không chấp nhận được một người bị anh xem thường bây giờ lại đem mình ra làm trò cười. Phải, anh chỉ là không chấp nhận được thôi. Chỉ có vậy?! Sư Tử à! Anh biết không...anh quá cố chấp. Cố chấp đến ngu ngốc!

“Ngạo thiếu, xin anh đừng đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử”

Ma Kết thật sự rất tức cười, đang nghẹn đến nội thương đây. Vì cớ gì nãy giờ cái tay của anh ta vẫn không buông ra a~~ Lại nói cô dùng chiêu lạc mềm buộc chặt?! Anh ta đa nghi quá rồi, không lẽ ai cũng phải sống theo sự sai khiến của anh ta.

Anh ta là Ngạo Sư Tử chứ không phải mẹ của cô!

“Cô nói gì?! Dạ quân tử?! Cô có tư cách đó sao?! Cô đừng quên Liễu Mq Kết, nếu ngày hôm đó tôi không cứu cô thì bây giờ cô đã có mặt trên bàn thờ người đã khuất của Liễu gia rồi”

Sư Tử trào phúng, khinh khỉnh nhìn Ma Kết. Đang chờ hành động tiếp theo của cô là nhảy vào người anh, ôm anh rồi nói “em sai rồi“... Anh có lẽ, đang mơ tưởng!

“Ngạo thiếu, anh biết gì không, từ đầu đến cuối Liễu Ma Kết tôi chưa bao giờ nợ anh!”

Khuôn mặt trầm xuống, Ma Kết như đang dần tìm lại cảm xúc bên trong con tim đầy vết xước của cô.

Nguyên chủ à, chấp niệm của cô quá lớn. Cô xem, “nó” đang đập rất nhanh, “nó” đang đau đớn, “nó” đang khóc và bây giờ “nó” đang mệt...”Nó” không còn sức để chống cự lại nữa và cô cũng vậy, hãy thanh thản đi đi, đừng mãi giữ lại cho mình thứ mình không có được. Tôi có thể lấy danh dự của mình ra để đảm bảo, tôi sẽ bảo vệ “nó”, không để “nó” đau đâu vì bây giờ “nó” cũng là một phần trong tôi!

“Anh biết không Ngạo thiếu, từ đầu đến cuối người nợ là anh chứ không phải tôi! Mà nếu tôi có nợ thì thứ tôi nợ chính là bản thân mình, tôi nợ bản thân mình một cuộc sống thật tử tế!”

“Sau lưng anh lúc nào cũng sẽ có một cô gái. Cô gái đó ở phía sau anh mỉm cười. Cô gái đó ở phía sau anh khóc. Cô gái đó ở phía sau anh đau. Cô gái đó ở phía sau anh mong anh hạnh phúc. Tất cả, tất cả những gì cô ấy làm đều vì anh nhưng anh có bao giờ nhìn cô ấy dù chỉ một lần?!”

“Ngạo thiếu, thứ tình yêu của cô gái đó trao anh ti tiện lắm, bẩn thỉu lắm nhưng có mấy ai có thể hiểu được nó cao thượng đến mức nào?! Thấy anh cười với cô gái khác, trái tim cô ấy như muốn vụn ra. Nó...khó chịu lắm nhưng có khi nào cô ấy nói đâu. Cô gái ngu ngốc đó vẫn luôn luôn giữ một bộ mặt mỉm cười khi đối diện với anh vì sợ anh sẽ thấy chán ghét khi cô khóc”

“Ngạo thiếu, chiếc áo này nhớ chứ?! Chiếc áo dơ bẩn không đáng được anh nâng niu, nó đang nằm trên tay tôi đây, anh thấy sao?! Đêm đó tôi đã phải mất gần sáu tiếng để có thể vá nó nguyên vẹn nhưng vết rách trong tim tôi lại vô dụng không thể vá, nó mỗi ngày càng to ra, mỗi ngày rỉ càng nhiều máu”

“Ngạo thiếu, anh cứu tôi một lần bây giờ tôi xin hoàn trả tất cả”

Xoảng

Xoẹt

Tong!

Tong!

Tong!

“Ngạo thiếu, là do tôi chọn sai và yêu không đúng người. Tôi đã vô tình bước chân vào nơi có trái cấm sớm hơn dự định và đã chịu sự trừng phạt của chúa trời”

“Ngạo thiếu, tôi yêu anh nhưng anh không có quyền được thương tổn tôi!”

“Ngạo thiếu...”

“Ngạo thiếu...”

Tai như ù đi, Sư Tử không thể tiếp tục thở được nữa.

“Thứ tình yêu của cô ti tiện lắm, bẩn thỉu lắm”

“Đừng động vào tôi đồ rác rưởi”

“Cô biến ra khỏi đây mau, phòng của tôi không thể chứa một bịch rác bẩn thỉu được”

“Tôi ghét cô đồ bẩn thỉu”

...

Ma Kết à! Nhiều quá, tôi không nhớ hết!

Ma Kết à! Em đau không?!

Ma Kết à! Em đừng khóc

Ma Kết à! Anh nợ em nhiều quá, anh đếm không hết...

“Ma Kết à! Em đừng đi... Tôi xin em”

Nhưng Sư Tử à, liệu ai có thể nghe bây giờ. Liễu Ma Kết, cô ấy chết từ lâu rồi!

- Đóa violet từ lâu đã nhiễm một màu buồn.

- Anh là người tạo nên tất cả, nên đừng trách violet quá đau thương vì chính anh đã khiến nó sớm nở sớm tàn...

_by_°•Jin•°_