Cô cho rằng mình sẽ chết mệt chết già ở cái bệnh viện này. Chưa thi xong bài sát hạch chuyên môn, chưa thăm hết bệnh nhân, trực chưa xong ca đêm, trên mặt cô lại nổi lên một đống mụn do bệnh đậu mùa gây ra, bất hạnh hơn chính là, hôm nay cô còn bị người ta đánh, người phụ nữ to cao kia vừa giật tóc cô, miệng thì nói mấy lời ác độc, lại còn tát tai cô một cái đau điếng, cô đau đến nỗi mắt nổ đom đóm, cả người như bị sương mù bao trùm.
Chuyện này nhắc lại thì oan uổng cả mười phần, căn bản là xảy ra trên người vị sư huynh của Bạch Phương Phương, Nghi Sĩ Gia.
Dùng câu trong Khoa để nói, mấy sinh viên dưới tay của Giáo sư Lục không phải là trai đẹp thì là nữ xinh, dĩ nhiên bao gồm cả bản thân Giáo sư. Mà người học trò thứ hai Nghi Sĩ Gia bẩm sinh môi đỏ da trắng mặt mũi phong lưu, eo nhỏ cùng dáng dấp cao gầy, tướng mạo tạc sâu tinh hoa của nhân loại. Kết quả của việc lớn lên như vậy là, anh chàng đẹp trai ở bệnh viện bị bệnh nhân của mình quấy rối tình dục.
Bệnh nhân chính là chồng của người phụ nữ to cao kia. Lúc trước chẳng qua là nhân cơ hội nói chuyện xem bệnh tình nên hơi đụng chạm, một hai lần còn làm ngơ cho qua, cho đến hôm nay, bệnh nhân kia thừa lúc vợ đi ra ngoài lấy nước liền ác ý bóp mông anh đẹp trai, lúc này Nghi Sĩ Gia bị chọc giận đã xù lông, "Bố mày không làm nữa, khiếu nại thì khiếu nại đi." Sư huynh Nghi cởi áo khoác dài màu trắng ném xuống rồi đi, bắt đầu đánh người.
Đúng lúc Bạch Phương Phương đi ngang qua, có thể không khuyên can sao? Dĩ nhiên là phải khuyên, chỉ muốn kéo hai người đàn ông ra, đúng lúc bị vợ bệnh nhân nhìn thấy, cho rằng hai người đánh một người, lại oán hận tiền thuốc than quá đắt, cơn giận nhất thời không có chỗ phát tiết, nếu đã không đánh lại đàn ông thì phải sử dụng lực lên người Bạch Phương Phương, Bạch Phương Phương vừa kinh ngạc khó hiểu vừa bối rối trong đầu, từ nhỏ đến lớn cô đâu chịu nhường nhịn loại khinh thường này, cơ hồ theo bản năng giơ tay tát trả một cái, một trả một, để chuyện trở nên nghiêm trọng hơn một bậc.
Cuối cùng, bệnh nhân trong bệnh viện đại náo một trận, báo cảnh sát, bắt đền.
Cảnh sát chạy đến giải quyết tranh chấp, thấy người báo cảnh sát trên người cũng không có gì đáng lo ngại, thái độ lại tương đối cậy mạnh, ngược lại thì cô gái bị đánh lời nói thành khẩn nhỏ giọng phối hợp làm biên bản, diện mạo nhã nhặn như hoa như sương, vậy là chú cảnh sát vung tay lên: "Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, hai bên thương lượng với nhau đi, chúng tôi còn phải chuẩn bị cho vụ án đặc biệt."
Sao đó, hai người Nghi, Bạch bị cả Viện thông báo phê bình, còn làm liên lụy Giáo sư nhà mình.
Chuyện này về sau truyền ra hai phiên bản, một là Bạch Phương Phương là tiểu tam, hai là Bạch Phương Phương vẫn là tiểu tam.
Người ta nói, Bạch Phương Phương có mối quan hệ mờ ám với bệnh nhân, nên bị vợ người ta đánh ghen. Người khác còn nói, Bạch Phương Phương bị bệnh nhân quấy rầy, Nghi Sĩ Gia nổi cơn giận dữ, mượn danh nghĩa đánh bệnh nhân biến thái kia để biểu đạt tình cảm với sư muội, nhưng mà anh đẹp trai đã có bạn gái, bạn gái của sư huynh đẹp trai là một cô ý tá xinh đẹp ở khoa khác. Cho nên, danh tiếng tiểu tam của Bạch Phương Phương là thật đến không thể nghi ngờ được.
Vào lúc này tại văn phòng chủ nhiệm Khoa nhi vừa thấy hai người bọn họ liền nói không thành câu: "Mấy cô mấy cậu đúng là uổng phí mười năm đọc sách thánh hiền, cũng không phải là xuất thân từ quân đội, sao lại vì một chút chuyện mà động tay động chân hả? Ảnh hưởng quá xấu, quả thực rất xấu, tổn hại đến hình tượng của Khoa, còn tổn hại đến danh dự của bệnh viện, tổn hại đến quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ, tôi phải nói, thông báo phê bình đó là hình phạt nhẹ, với cái tính tình này thì đừng nên làm bác sĩ, ra chợ mà bán rau bán thịt, bác sĩ cần lý trí, quái tử thủ(*) mới cần kích động..."
(*) Quái tử thủ: có thể hiểu là Đao phủ, là người chuyên cầm dao chém giết.
Nghi Sĩ Gia cứng họng cứng cổ: "Trưởng Khoa, đây không phải là vấn đề đi học nhiều hay ít, đây là vấn đề tôn nghiêm của một người, thà chết vinh còn hơn sống nhục. Còn nữa, Phương Phương cũng là vì giúp em tránh khỏi tay chân dơ bẩn của người đời..."
Lời còn chưa dứt, Giáo sư Lục ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng.
Trưởng khoa Khoa nhi nghiêng đầu nhìn người kia, xoay mặt về phía Giáo sư, hỏi: "Trưởng Khoa Lục, đối với chuyện học trò phạm lỗi như thế này, cậu có gì muốn nói không?"
Giáo sư suy nghĩ một lúc: "Đúng là không đúng, người trẻ tuổi thường xúc động, không được, tư chất tâm lý không được kiềm chế, đối với sự nghiệp sau này sẽ bị ảnh hưởng, làm bác sĩ, đặc biệt là trước những tình huống như thế này, chữ nhẫn phải đặt trên đầu cây đao, cây đao này chính là loại chúng ta dùng để phẩu thuật, nếu các cô cậu mang theo ưu tư, khi hạ dao, nặng, nói không chừng là mất mạng, cho nên vấn đề rèn luyện tư chất tâm lý sau này phải bồi dưỡng thêm, cái này là trách nhiệm của tôi. Ngoài ra, từ chuyện tự vệ ngày hôm nay, chúng ta có thể thấy, tôi mang thể lực của học trò là không sai, một cái tát có thể khiến... Ừm, thể lực có thể khiến người tráng kiện gục xuống, không tệ, việc sau này, mười mấy người chung đầu phẩu thuật không thành vấn đề, huống hồ hai đứa đã làm việc trên này mấy đêm liền, không hề dễ dàng. Chuyện gì cũng có lợi có hại, chuyện này, tôi sẽ sâu sắc kiểm điểm và giác ngộ cho học trò.". Anh dừng lại một chút, "Nếu vậy, hôm nay đánh cũng đánh mệt rồi, hai người về nhà trước đi, mỗi người tự viết bản kiểm điểm, ngày mai đi làm nộp cho tôi."
Trưởng Khoa nghe xong, vừa buồn cười vừa tức giận: "Mấy cái đứa nhóc này, đều là cậu chiều cho hư, không sợ nệ ai, không ra dáng thầy dạy học trò gì cả, cậu nên tỉnh táo lại đi."
Giáo sư Lục gật đầu nói phải, thái độ thành khẩn, cuối cùng quay đầu nói với Bạch Phương Phương một câu: "Trưởng khoa tha cho cô cậu con đường sống, còn không đi mau, không phải Viện trưởng Trương tìm em có chuyện à?" Một câu nói nhắc nhở ba người, Trưởng khoa bảy Khoa lúc này mới nhớ ra, người học trò nữ trước mặt này là do Viện trưởng giới thiệu tới, phải giữ mặt mũi cho người ta.
Bạch Phương Phương và Nghi Sĩ Gia vâng vâng dạ dạ một tiếng, vội vàng rút lui.
Đi xuống lầu, Nghi Sĩ Gia mới cười cười nói: "Tiểu sư muội, em thật nghĩa khí."
Bỗng nhiên vô cớ bị người ta đánh cho một cái, tâm trạng của Bạch Phương Phương rất tệ, bây giờ nghe hắn nói thì nhẹ nhõm hẳn, nhất thời lòng đầy uất hận: "Sư huynh, sau này em thấy anh sẽ đi đường vòng, anh ở đâu, xem như em cầu xin anh, đừng "thả thính" với người bên cạnh, sẽ dụ cho người ta phạm tội, không ngoan hơn chút đi."
Nghi Sĩ Gia thần sắc đau buồn: "Anh cũng không muốn, muốn trách thì trách cơ thể anh đây quá hút người, mẹ anh sao lại sinh ra anh như vậy chứ?"
Bạch Phương Phương nghe mà trợn tròn mắt, lười nói nhảm cùng anh, thu dọn đồ đạc rồi tan làm, có thể xem như trong họa có phúc, nửa tháng lần đầu tan làm đúng giờ. Cả người Bạch Phương Phương mặc đồ rất đơn giản, áo sơ mi ca-rô, quần jean, túi xách lớn đeo một bên, đi trên đường chẳng khác nào học sinh nghèo với cách ăn mặc đang trong thời kì trưởng thành. Bạch Phương Phương theo thói quen đi thẳng ra cửa chính bệnh viện đón xe, sau đó ngồi ở hàng ghế sau nghỉ một lát liền đến nhà.
Bây giờ là giờ tan tầm cao điểm, xa taxi bận rộn giao trả, xe nối đuôi nhau chạy qua, chạy đi không ngừng, vất vả lắm mới chặn được chiếc tiếp theo, bên cạnh là một cụ bà, cụ bà mang dáng vẻ của người bị bệnh, nghĩ đến bà cụ vừa từ bệnh viện đi ra, Bạch Phương Phương bận rộn để cho người ta ngồi lên trước, bản thân đi tới mấy bước đơi chừng mười phút, lúc này mới có được một chiếc, nhưng lại có người cố tình không nhìn thấy chui từ phía sau đến, không nói lời nào cứ thế mở cửa chui vào ngồi. Bạch Phương Phương nén cơn giận lâu ngày không tìm được mục tiêu để phát tiết, liền kéo cửa xe không cho người ta đi, nói với tài xế: "Chú cũng nhìn thấy đấy, là con gọi xe trước, chú để hai người họ xuống đây đi."
Tài xế là người tốt, ông ấy nói, là cô gái này gọi xe trước, hai người chờ chiếc tiếp theo đi.
Người trên xe rất ngang, bịt tai không chịu nghe.
Chú tài xế tính tình thẳng thắn, dứt khoát tắt máy khoanh tay lại, nói, hai người không xuống hôm nay tôi cũng không chạy, chuyện gì cũng phải có trước sau.
Hai bên giằng co một hồi, hai người kia mới hùng hùng hổ hổ xuống xe, chính là đôi vợ chồng trung niên làm càn ở bệnh viện sáng nay. Người phụ nữ không nói gì chỉ gắt gỏng liếc nhìn chăm chú vào Bạch Phương Phương, người đàn ông chỉ vào mũi Bạch Phương Phương: "Lại là con nhóc này, mày chờ đấy, một ngày nào đó tao nhất định tìm người tính sổ với mày!"
Bạch Phương Phương không quan tâm, lên xe, kéo cửa rầm một tiếng. Trong lòng cô không phải không có chút sợ hãi nào, chẳng qua là ỷ bên ngoài có nhiều người, hai người này chắc không dám làm gì mình, huống hồ đi thêm hai mươi thước nữa là có mấy vị cảnh sát giao thông, không đánh lại còn dùng kế sách chạy trốn sao? Sự thật thì, hai người này không dám làm gì bậy, lúc này bọn họ làm bậy cũng không chiếm được sự quan tâm, nhiều nhất cũng chỉ mắng mấy câu. Thế là, Bạch Phương Phương không xem sự uy hiếp của người đàn ông kia ra gì. Chờ xe mở cửa, Bạch Phương Phương lôi điện thoại di động ra, không bao lâu sau có người nhận cuộc gọi, rồi mới lười biếng nói: "Mẹ, hôm nay về ăn cơm, con muốn ăn thịt heo chua ngọt, đậu hũ Mapo, cho nhiều tiêu, nước canh phải có màu hồng hồng nha."
Phương Hoa nghe con gái nói trong điện thoại, ngạc nhiên nói: "Mấy ngày qua con không phẩu thuật à, sao bây giờ dám ăn những món này?"
Bạch Phương Phương nói: "Con phẩu thuật nhiều quá thành biến thái luôn rồi, thịt người cũng có thể ăn được."
Phương Hoa ngán ngẩm cau mày, lại hỏi: "Con có nhầm lẫn gì không Phương Phương, ngày mai là ngày coi mắt, không phải hôm nay. Tối mai con cũng rảnh chứ hả?"
Bạch Phương Phương không nhịn được: "Biết rồi, nhanh làm cơm đi, con về ăn ngay." Bởi vì buổi tối còn phải viết kiểm điểm, năm ngàn chữ, sáng mai còn phải quay về bệnh biện viết báo cáo bệnh lý về những thứ phiền muốn chết kia. Đồ chơi ấy khiến cho người ta phải đau đầu, cân nhắc từng câu chữ, một khi xảy ra chuyện, không làm được cũng sẽ bị thân nhân bệnh nhân vì xảy ra vấn đề mà kiện lên bệnh viện. Lão Lục giao phó chuyện vô tích sự này cho Bạch Phương Phương và Nghi Sĩ Gia.
Thế là Bạch Phương Phương cảm thấy phiền lại không phiền, quyết định quay về nhà ăn uống no nê một bữa, sau khi lên mạng tìm kiếm bài kiểm điểm mẫu, sửa đổi một chút nội dung chính thêm vào vài chữ nộp lên là xong, lão Lục bận rộn như vậy, làm gì có thời gian nhìn những thứ này, xưa nay anh ta chỉ có mỗi một yêu cầu, chỉ cần cô làm việc lớn không qua loa lấy lệ với anh là được. Vì vậy tối nay rốt cuộc có thể đắp mặt nạ làm đẹp, ngủ một giấc ngon lành.
Nhà của Bạch Phương Phương trong tiểu khu bừa bộn, tiểu khu thiết kế ngay cạnh bệnh viện, bên trong phần lớn là người quen với nhau, khá hơn một chút là công tác thiết kế đều do đồng nghiệp của cha Bạch Sơn đảm nhiệm, cô đi thẳng đến, không ngừng chào hỏi người này người kia, cho đến khi vào thang máy, thế giới trở nên thanh tịnh.
Bạch Phương Phương buồn chán vạn phần nhìn chăm chăm mặt kiếng như là vách tường thang máy, đếm nốt thủy đậu trên mặt, trong đầu không biết phải dường da bao lâu mới có thể cứu chữa lại, khó trách người ta nói bác sĩ nữ thường già rất nhanh, thức đêm và áp lực chính là kẽ thù lớn của phụ nữ...
Cửa thang máy chuẩn bị khép lại, thì "đing" một tiếng vì người bên ngoài cố gắng chống giữ cửa mở ra. Bạch Phương Phương nói trong lòng, cánh tay rắn chắc của người đàn ông, ngón tay khỏe khoắn thon gầy, đốt ngón tay rõ ràng, da xù xì, gân bàn tay nổi cộm, động tác thô bạo mang theo sự tùy tiện.
Trong đầu Bạch Phương Phương hiện ra chuyện bị bệnh nhân uy hiếp trước đó, cô theo bản năng lùi về sau một bước.
Đám người ùa nhau vào, không gian bị thu hẹp càng trở nên bí bách, nhưng Bạch Phương Phương thở phào nhẹ nhõm --- người này không phải là người đó sao, người này cô biết, quá biết.