Vinh Quang [Esport]

Chương 41: 41 Vệ Kiêu Anh Đánh Rất Bùng Nổ Luôn Đó!


Chín vầng hồ quang lóe lên trong hẻm núi, ánh sáng rực rỡ làm kinh ngạc tất cả mọi người có mặt
Dù biết hiệu ứng đặc biệt của 9 vầng hồ quang rất đặc biệt nhưng ai nhìn thấy cũng phải trợn mắt há mồm.

Trong nhóm lập kế hoạch của Vinh Quang chắc chắn có fan của Close, cái skin này ngầu quá xá!
Bình luận viên nắm bắt cơ hội, nhanh chóng thổi một làn sóng để cứu vãn bầu không khí quỷ dị của trận đấu đôi.

Trong hẻm núi, thợ săn hệ băng da giòn của Kim Sung Hyun nhìn cảnh này giống như nhìn thấy lưỡi liềm tử thần.

Phạm vi của hồ quang quá rộng, Kim Sung Hyun trốn cũng không thoát, cũng may Lee Heran vẫn vững vàng, quăng ra một bộ đồ đằng, tiếp máu cho Kim Sung Hyun.

Nhóm tuyển thủ nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong đầu đều nghĩ đến…
Nếu mình chơi đạo tặc bóng đêm thì có được như vậy không?
Nếu mình chơi thợ săn hệ băng thì có thể kịp thời lùi lại, giảm thiểu sát thương như vậy không?
Nếu mình là pháp sư thì đầu óc và tốc độ tay có kịp cắm đồ đằng sau lưng thợ săn hệ băng không?
À, còn nếu mình là thần chiến thì có đứng hình như cậu không?
Việc bình luận viên nói quá nhiều thông tin cũng không ngăn được các đội thì thầm thảo luận.

Về phía L&P, Nguyên Trạch nói: “Vì thế tôi mới nói là Lục Phong không hợp thi đấu đôi”
Đến lúc này, mọi người mới hiểu được lời nói của anh.

Lục Phong hề phù hợp với nguyên tắc của đấu đôi chút nào.

Như đã từng nói, đấu đôi khác xa đấu đơn và 5V5.

Đó là một loại hình độc đáo mà cả hai người phải gắn bó với nhau chứ không phải chỉ một người thể hiện là được.

Trong 5V5, đội có một tuyển thủ thực lực cá nhân cao hơn những người còn lại xuất hiện rất nhiều, nhưng nhìn chung đây không phải là vấn đề, thay vào đó, người kia sẽ trở thành nòng cốt, con át chủ bài và là chỗ dựa của cả đội.

Ví dụ như Kim Sung Hyun của Pro, vì năng lực cá nhân của anh ấy mạnh mẽ, cả đội chơi theo phong cách 4 bảo vệ 1, tất cả các thành viên đều hợp tác với anh, giành lấy giải.

Trận đấu đôi thì khác, chỉ có hai người, một người quá nổi bật, người kia sẽ có áp lực lớn trong lòng.

Đấu đôi không phân định rạch ròi như 5V5, tướng nào thì đi đường nào, chơi ở vị trí này thì phải làm gì, 5V5 có sự phân công rõ ràng, ai cũng làm tốt phần việc của mình thì trận đấu đã cầm nửa phần thắng.

Trong trận đấu đôi thì không như vậy, nguyên tắc quyết định nhịp độ nhanh chậm của trận đấu, hai người lần lượt tấn công, khu vực rừng của hai bên thường sẽ là địa điểm nảy sinh xung đột, cũng giống như khi đấu đơn, chăm chỉ cày mạng mới là chân ái.

Điều khác biệt là ở trận đấu đơn chính là chỉ cần một người xông lên là được, còn đấu đôi thì có 2 người.

Nếu không có sự hợp tác, thì chỉ có nước 1 cân 2.

Đáng buồn là 1 người không thể thắng 2 khi đấu đôi.

Vì vậy, bên nào không theo kịp sẽ có cảm giác thất vọng sâu sắc, như thể mình là người thừa, đó là một trở ngại, là nguyên nhân sâu xa dẫn đến việc thua cuộc.

Loại áp lực tâm lý này là khởi đầu của vòng tuần hoàn ác tính.

Khi thấy mình đang gây cản trở, chắc chắn sẽ cố gắng vươn lên, nhưng tiếc là càng muốn vươn lên thì càng không thể bắt kịp.

Đây không phải chuyện có thể làm được như chỉ thị từ tai nghe.

Đạo tặc bóng đêm đang căn thời điểm để ra đòn kết hợp, thường chỉ ở một phần mười giây đó, âm thanh không cách nào truyền đạt được ngụ ý này.

Như vậy tâm lý sẽ dần dần suy sụp.


Nguyên Trạch nhìn thần chiến đang ngơ ngác trên màn hình, nói: “Vậy mới nói đừng đánh đôi với Close.


Bốn năm trước, bọn họ lần đầu tiên đấu đôi với nhau.

Nguyên Trạch đã biết rõ năng lực của Close từ trước, anh muốn chèn ép cậu nhóc tài năng này, nhưng ai ngờ lại bị chèn ép.

Vào thời điểm đó, anh dùng hiệp sĩ tử thần, và Close dùng cuồng tặc.

Dù sao, cuồng tặc là tướng có thể phối hợp đánh, kết quả lúc hiệp sĩ tử thần của Nguyên Trạch chạy mãi mới đuổi kịp thì hoặc là Close chém chết đối thủ, hoặc đối thủ đã bỏ chạy, bởi vì điểm tích lũy của hiệp sĩ tử thần quá thấp, làm gián đoạn nhịp điệu.

Đánh xong 1 trận, Nguyên Trạch mắng: “Close, chú mày cmn có biết hợp tác là gì không vậy!”
Chàng trai 16,17 tuổi cụp mắt: “Xin lỗi.


Nguyên Trạch khi đó vẫn chưa trở thành lão lươn lẹo, chửi xong cảm thấy bản thân không ra gì, dịu giọng nói: “Đừng đánh một mình, nhớ chờ anh mày”
Close: “Được”
Vì vậy trong ván thứ hai, cuồng tặc đã chậm hơn để chờ hiệp sĩ tử thần, chờ anh chạy đến rồi mới tấn công.

Hắn thì chờ hiệp sĩ tử thần nhưng bên kia sẽ không đợi.

Có cơ hội để chạy trốn như thế, đối thủ đâu có ngu mà đứng yên chờ đánh.

Vì vậy…
Nguyên Trạch: “Đệt!”
Đm, phối hợp như thế này cũng bằng không!
Ngộp thở không nói nên lời, khó chịu không nói nên lời, chẳng khác nào bị giẫm dưới chân châm chọc.

Đời này Nguyên Trạch ghét nhất là thiên tài, sau lần này càng ghét hơn nữa.

Sự ra đời của loại sinh vật này là để chế nhạo loài người đúng không!
Dù khuyên thế nào thì Nguyên Trạch cũng không chịu đánh với hắn, sau đó ba người còn lại trong đội cũng bỏ cuộc, tâm lí của anh cũng cân bằng hơn.

Không phải là lỗi của họ.

Là do Close quá đặc biệt.

Khả năng chiến đấu solo của BUG như vậy, không thích hợp có đồng đội!
Tổ huấn luyện viên dài nói: “Tài năng như vậy… trăm năm khó gặp, thôi, chúng ta chỉ cần tập trung vào đấu đơn và 5V5 thôi.


Có ai dám nghĩ trong trận đấu 5V5, mỗi tuyển thủ FTW kiêu ngạo như vậy đều đang cố gắng hết sức để phối hợp với Close.

Chỉ thích đánh giai đoạn đầu cái gì chứ, cứ tiết tấu thế này thì không muốn đánh cũng phải đánh!
5V5 còn đang tàm tạm, đấu đôi thực sự quá khó khăn.

Nếu bắt Close phối hợp một chút thì họ cảm thấy quá mất mặt: Fuck, phải để một tân binh đứng lại chờ, bọn họ mất hết mặt mũi!
Nếu để Close giải phóng bản thân, bọn họ trong trận đấu đôi trở thành người thừa càng mất mặt hơn nữa!
Cho nên…
Cái đũy mọe đấu đôi này
Không hề phù hợp với Close chút nào.

Ngay cả bọn họ cũng không thể phối hợp thì cả cái giới Vinh Quang này chắc chắn không có ai.


Vì thế Nguyên Trạch mới có thể nói ác: “Nếu ai đó có thể hợp tác với Close trong trận đấu đôi, tôi sẽ livestream ăn 2 tấn shit!”
Nhìn đi, ngay cả Vệ Kiêu cũng đâu làm được.

FTW hoàn toàn buông tha cho giải đấu đôi còn vì một lí do nữa.

Đó là vì không thắng được.

Cho dù Close có giỏi đến đâu, dù hắn vẫn chiếm được ưu thế khi một mình cân hai người, hắn vẫn sẽ không thắng nổi.

Quy tắc đấu đôi rất công bằng.

Giống như tổ đội hai người Kim Sung Hyun và Lee Heran này, thợ săn hệ băng tích điểm, pháp sư cấp máu, dù có trúng bộ kĩ năng của đạo tặc bóng đêm khiến máu về còn một mạch thì vẫn sẽ không mất mạng.

Pháp sư căn chỉnh đến thời khắc cuối cùng mới ném đồ đằng hồi máu, cả hai ngay lập tức đứng dậy.

Nếu có thể kết hợp tốt các đồ đằng thì có thể nhân đôi tốc độ, hai mũi tên là có thể giết đạo tặc bóng đêm đang chờ CD (cool down)
Trong tình huống bình thường, thần chiến cần phải theo đến tiếp tục đánh khi đạo tặc bóng đêm lấy xong điểm tích lũy, như vậy mới có thể cắt ngang đồ đằng hồi máu, giết chết đối phương!
Đáng tiếc lúc thần chiến vừa chạy đến thì nghênh đón lại là mũi tên trí mạng của thợ săn hệ băng.

Đây chính là rời rạc.

Một trận đấu đôi mà không có sự hợp tác thì chỉ có thua mà thôi.

Mặc cho cả hai người có xuất sắc đến đâu, cũng chỉ là lần lượt dâng đầu cho người ta mà thôi.

Đây cũng chính là nguyên nhân Kim Sung Hyun không thích đấu đôi với Close.

Cảm giác thấp thỏm thế này hổng tốt cho tim chút nào!
Mắt thấy thanh máu hết rồi, đang tự nhủ mình phải bình tĩnh bình tĩnh, mau chóng kiếm điểm tích lũy…
Một lần thì không sao, nhiều lần như vậy, dù có thắng cũng không thấy vui!
Bởi vì thắng được không phải do thực lực mà do quy tắc thi đấu.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu!
Defeat!
Không nghi ngờ chút nào, Vệ Kiêu và Lục Phong thua trận đấu đôi.

Lục Phong tháo tai nghe ra, nhìn về phía Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu ngơ ngác.

Lục Phong nhẹ giọng nói: “Khi đấu đội sẽ khác, sau đó chúng ta không đánh…”
Vệ Kiêu buông tai nghe xuống, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt như lửa đốt: “Đây là anh không đấu đôi được như Nguyên Trạch nói?”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu không hề chú ý âm lượng: “Anh đánh rất bùng nổ luôn đó!”
Kim Sung Hyun thắng trận đang định lại bắt tay thuận tiện an ủi tân bình tội nghiệp của FTW vừa hay nghe thấy: “???”
Vệ Kiêu kích động nói: “Đúng là không nên tin lời nào của Nguyên chó già được, đúng là anh ta đang cố ngăn cản anh với em đấu đôi mà, sao anh ta có thể sống chó như vậy nhỉ, toàn phát tan hạnh phúc của người khác!”
Nghe được ba chữ Nguyên chó già khiến cho Kim Sung Hyun vô cùng xúc động, nhưng câu tiếp theo thì…
Kim Sung Hyun cũng không nhịn được biện minh cho tên chó già: Cậu hiểu lầm lão này rồi, dù tỷ lệ hiểu lầm lão lươn lẹo họ Nguyên rất nhỏ nhưng mà cậu hiểu sai lão rồi!
Vệ Kiêu rất phấn khích, trước đây cậu nghĩ là chỉ có solo với Lục Phong đã rất sướng rồi, không ngờ đấu đôi lại kích thích như vậy.


Hóa ra… Khi làm đối thủ của đạo tặc bóng đêm khiến người ta tê cả da đầu, còn khi làm đồng đội thì cả người run rẩy luôn!
Kích thích, quá kích thích rồi!
Đây rõ ràng là sự chênh lệch thực lực, là loại mạnh mẽ có thể thấy được bằng mắt thường, cái loại cách biệt một trời một vực này chọc đến trái tim háo hứng muốn đuổi theo của cậu.

Quá trâu bò!
Close lúc nào cũng khiến cậu phải bất ngờ.

Vốn dĩ Vệ Kiêu không có hứng thú với 5V5 nhưng qua trận đấu đôi này, cả người thấy nhộn nhạo.

Cậu muốn đánh 5V5, muốn làm động đội của Close, muốn nhìn hắn, cùng hắn càn quét bốn phía.

Không được, nhịn hết nổi rồi!
Vừa nãy cậu sốc quá nên chưa kịp học hỏi được gì cả.

Vệ Kiêu nhìn thấy Kim Sung Hyun, ngay lập tức nói, “Trận nữa!”
Hyun thần không còn giữ thiết lập bông hoa cao lãnh: “!”
Vệ Kiêu nhìn đồng hồ nói: “Kịp đấy, Hyun thần chúng ta đánh thêm một trận đi, vừa nãy…”
Cổ áo của cậu bị ai đó xách lên, Vệ Kiêu: “O…”
Quay lại thì nhìn thấy đội trưởng nhà mình.

Lục Phong trên mặt không có biểu cảm gì, trong mắt chỉ có ánh đèn phản chiếu, như đống lửa trại trong đêm đông lạnh giá: “Đi nào”
Giọng điệu có hơi vui.

Vệ Kiêu sao chịu, cậu nài nỉ nói: “Có phải solo đâu, đây là đấu đôi mà, trận đấu đôi bốc lửa với Hyun thần!”
Lục Phong: “Đã đánh xong rồi.


Vệ Kiêu: “Thêm một trận nữa thôi mà, chắc lúc nãy mọi người còn chưa kịp hiểu, Hyun thần cũng đã đánh đủ đâu, đúng không Hyun thần…”
Cậu liều mạng ám chỉ cho Kim Sung Hyun.

Kim Sung Hyun: “…”
Xin lỗi, tôi đã chơi đủ rồi, quá đủ luôn rồi!
“Khụ…” MC không hiểu sao trở thành người dư thừa đi tới, “Chúc mừng…”
Kim Sung Hyun vội vàng giật lấy micro, cảm ơn đối thủ, cảm ơn đồng đội và cảm ơn ban tổ chức cuộc thi, làm liền một mạch, thẳng thắn lưu loát.

Sau khi nói xong, thậm chí không cho MC cơ hội tổng kết lại bài phát biểu, kéo Lee Heran trốn lẹ.

Vệ Kiêu: “Ơ…”
Đừng đi mà!
MC hãi đám không chịu bình thường này lắm rồi, vội vàng nói: “Cảm ơn Pro và FTW vì màn so tài tuyệt vời này, vậy, trại tập huấn mùa đông của Vinh Quang 2021 chính thức bắt đầu!”
Câu này vừa nói thì khỏi phải đánh, Vệ Kiêu lòng không cam tình không nguyện bị đội trưởng “xách” xuống sân khấu.

Lúc đi qua L&P trên đường quay về chỗ ngồi, Vệ Kiêu trả lời anh: “Tôi sẽ không hối hận đâu”
Nguyên Trạch: “…”
Vệ Kiêu thấp giọng tự tin nói: “Tôi sẽ đuổi kịp anh ấy, không để anh ấy phải đợi tôi”
Một câu nói đơn giản nhưng chọt trúng Nguyên Trạch.

Nguyên Trạch sửng sốt một chút, lúc sau cong môi nở nụ cười ——
Đuổi kịp anh ấy.

Không để anh ấy phải đợi gì gì đó.

Thằng nhóc này ngông cuồng thật đấy.

Bọn tôi còn chưa là được thì nhóc nghĩ mình làm được sao!
Gary chỗ hiểu chỗ không: “Gì cơ? Với ai cơ?…Ai chờ ai?”
Nguyên Trạch nghiêng đầu nhìn tên ngốc to tướng đội mình: “Gary”
Lão G: “Hả?”
Nguyên Trạch: “Có muốn giành chức vô địch không?”
Lão G: “Muốn!”
Nguyên Trạch vỗ vai hắn, cười híp mắt: “Cậu qua FTW đổi mình lấy Quiet về thì năm nay chúng ta sẽ thắng”

Gary không hề muốn làm trao đổi sinh chút nào: “???”
Nguyên Trạch quay đầu nhìn về phía FTW
Vệ Kiêu vui vẻ ra mặt, đang huyên thuyên gì đó với đồng đội.

Lúc trước khi lên sân khấu tâm trạng Lục Phong thấp thỏm, mặt mày xám xịt.

Bây giờ trong đôi mắt lạnh lùng ấy lóe lên ánh sáng.

Nguyên Trạch khẽ thở dài——
Chung kết toàn cầu năm nay phải liều mạng rồi.

Sự thật đã chứng minh, hết thảy lo lắng của Thần Phong đều là dư thừa!
Đúng là anh vẫn chưa hiểu hết nhóc điên Vệ, đúng là không nên áp dụng tâm lí của tuyển thủ bình thường lên người điên mà!
Thua đấu đôi, bị đồng đội chèn ép hết cỡ, khán giả ngồi xem thôi cũng thấy Quiet rất thê thảm, thế mà không những không thấy chán nản, lại còn…
Vệ Kiêu: “Huấn luyện viên, về xem lại video trận đấu với em đi!”
Thần Phong: “…”
Có phải là người nữa không vậy?
Vệ Kiêu: “Cái đoạn quần ẩu sau cùng thật ra em có get được rồi, nhưng tiếc tay không nhanh được bằng đầu óc, đúng là em vẫn chưa thuần thục thần chiến lắm”
Nửa phần sau huấn luyện viên Thần Phong có xem kĩ chút nào đâu!
Vệ Kiêu: “Thần chiến vẫn có ưu thế, nếu như em thế chỗ đội trưởng kịp thời dùng chiêu thần hiện…”
Cậu chưa kịp nói xong, Lục Phong nhấn đỉnh đầu của cậu xuống: “Về thôi”
Vệ Kiêu lập tức bị hắn hấp dẫn lực chú ý: “Khi về chúng ta…”
Lục Phong nhanh chân đi về phía trước: “Nghỉ ngơi”
Vệ Kiêu đi theo phía sau hắn nói: “Có phải solo đâu, là đấu đôi mà, nếu Hyun thần không muốn đánh thì chúng ta có thể chơi cùng A Thụy, bọn họ…”
Lục Phong dừng lại.

Vệ Kiêu cũng dừng lại: “Đội trưởng?”
Lục Phong quay đầu nhìn cậu: “Em…”
Tầm mắt của Vệ Kiêu không hề né tránh, trong đôi mắt đen như mực ấy ánh lên nguồn nhiệt huyết thuấn túy, sức nóng mạnh mẽ có thể truyền người khác.

Lục Phong trong lòng nóng lên, cụp mắt: “…Em không thấy tủi thân sao?”
Đây là khúc mắc trong lòng Lục Phong, là nguyên nhân cơ bản khiến hắn không muốn đấu đôi
—— Uất ức.

Tất cả những người từng đấu đôi với hắn đều thấy uất ức.

Hắn muốn phối hợp với họ, họ chỉ cảm thấy uất ức.

Hắn muốn càng chiến thắng, họ càng cảm thấy uất ức.

Rõ ràng là có đồng đội, rõ ràng là đấu trường của 2 người, Lục Phong lại không cảm giác được có ai bên cạnh.

Hắn không muốn đẩy ai ra xa, cũng không muốn bỏ lại ai.

Nhưng khi hắn quay đầu lại, phía sau lại không có một ai.

Vinh Quang là một trò chơi đồng đội.

Close không tiếc tất cả mua lại FTW.

Nhưng từ đầu đến cuối hắn chẳng hề có một đội thuộc về mình.

Vệ Kiêu trừng mắt nhìn: “Uất ức?”
Lục Phong biết đến Vệ Kiêu không cảm thấy uất ức, thế nhưng hắn vẫn muốn hỏi.

Đây là lần đầu tiên hắn hỏi câu này sau bốn năm.

Và câu trả lời hắn nhận được chính là nụ cười rạng rỡ của thiếu niên.

“…Rất là uất ức luôn” Vệ Kiêu điên cuồng ám chỉ hắn, “Bởi vì anh đâu chịu đánh với em trận thứ hai!”
A a a a, Close quá ngon miệng, cứ khiến người ta ăn hoài mà vẫn không thấy no!.